Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
$Mr.VôDanh$
Xem chi tiết
Đỗ Thị Thu Thùy
7 tháng 3 2019 lúc 19:18

mk!!!

phạm nguyễn phương linh
7 tháng 3 2019 lúc 19:18

mik !!!!

$Mr.VôDanh$
7 tháng 3 2019 lúc 19:19

xin sđt

Đỗ Khánh Linh
Xem chi tiết
namblue
Xem chi tiết
Trần Thiên Kim
2 tháng 9 2016 lúc 15:22

Lấy lun đê trả lại làm giề

Phùng Đăng Phương
2 tháng 9 2016 lúc 15:30

ban lam the la dung

Phùng Đăng Phương
11 tháng 9 2016 lúc 16:31

mk 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

0

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

mất

nguyễn duy phong
Xem chi tiết
Hoàng Thị Kim Ánh
6 tháng 12 2015 lúc 13:51

la nơi hoc toán ,ko pgai noi choi game

pikachu
Xem chi tiết
Nhok Ngịch Ngợm
28 tháng 10 2018 lúc 8:05

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú hỏi:

– Có chuyện gì đó cháu?

– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

hok tốt

๖ۣۜN.๖ۣۜÝ
28 tháng 10 2018 lúc 8:11

BẠN THAM KHẢO NHA

Chiều hôm ấy như mọi ngày em đi bộ từ trường về nhà. Trên đường đi em bỗng thấy một chiếc ví màu đen rơi dưới gốc cây. Tò mò em tiến lại nhặt lên xem thì thấy trong đó có khá nhiều tiền. Chắc chủ nhậ của nó đã vô tình đánh rơi trong lúc đứng cạnh gốc cây này. Chẳng biết người đó có hay rằng mình bị mất nhiều tiền như vậy? Nếu phát hiện ra thì biết đằng nào mà tìm cơ chứ? Em đảo mắt nhìn xung quanh xem liệu có ai có thể là chủ nhân của chiếc ví? Nhưng em chỉ thấy những bóng người vội vã hối hả trong giơ tan tầm, chẳng ai có vẻ gì là người mất đồ cả.
Trong thoáng em nghĩ hay là mang ví về nhà? Nếu thế thì người ta cũng biết đâu mà tìm? Số tiền này có thể mua được truyện tranh và đồ chơi mà em muốn. . Nhưng em vội nhớ tới những điều thầy cô dặn mà gạt bỏ ngay ý nghi xấu xa đó đ. Số tiền trong ví đối với người mất có lẽ rất lớn. Hơn nữa nếu tìm lại được chắc người đó mừng lắm. Mà mình lại làm được một điều tốt. bố mẹ cũng dặn rằng đừng bao giờ tham lam những thứ không thuộc về mình.
Đúng! Mình sẽ đem số tiền này trả về chủ nhân của nó. Nhưng biết tìm ai mà trả đây? Bỗng chốc trong đầu em hiện ra hình ảnh chú trực ban ở công an phường mà em thường lễ phép chào mỗi lần đi học về. Nghĩ bũng, em chạy ngay đến đó nhờ chú giúp đỡ. Đến nơi thấy chú chuẩn bị tan làm, may thay mà vẫn kịp
Thấy em hớt hải chạy đến, chú hỏi:
–Cô bé có chuyện gì mà hối hả thế? Muộn rồi sao chưa về nhà?
–Chú ơi cháu vừa nhặt được cái ví này của ai đánh rơi mà không biết tìm ai trả
Chú mỉm cười khen em thực thà và mở ví ra kiểm tra. Trong đó có một số giấy tờ khá quan trọng như bằng lái xe, thẻ ngân hàng,.. cùng tiền mặt.
–Cháu đúng là cô bé ngoan, không tham lam xấu bụng. Cháu ghi tên và trường lớp vào biên bản nhé
Sau đó em chào chú và đi về nhà, lòng tràn ngập niềm vui. Em hồ hởi khoe bố mẹ về viêc mình vừa làm và cũng được lời khen ngợi của bố mẹ. mấy hôm sau, cô giáo biết được việc ấy nên đã tuyên dương em trước lớp. Cô dặn các bạn lấy em làm gương về con ngoan trò giỏi- cháu ngoan Bác Hồ
Em thấy rất vui vì mình đã làm được một viêc tuy nhỏ nhưng khi nhận được những lời khen ngợi từ mọi người, em thấy vô cùng tự hào

TÍCH TỚ NHA

๖ۣۜN.๖ۣۜÝ
28 tháng 10 2018 lúc 8:12

BẠN THAM KHẢO

Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, ấy vậy mà tôi không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Chắc hẳn các bạn rất tò mò “tại sao lại thế?”, phải không nào? Tôi sẽ kể các bạn nghe.
Hôm ấy, thứ năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xui xẻo vì đúng hôm tôi phải đến sớm trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chần thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu xiêu vẹo chống chiếc gậy dò dẫm từng; bước một, người như muốn đổ. Tôi vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:
– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?
Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười:
– À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao.
Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt
Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang tới nơi? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà:
– Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!
Bà cụ mừng rỡ:
– Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.
Thế là hai bà cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà cùng “dắt” nhau đi. Trời sáng dần, một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi. Trời mỗi lúc một mưa to, gió mỗi lúc một thổi mạnh. Thấy bà cụ co ro, răng đập vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết thế này chỉ tội con người thôi”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:
– Cháu thật ngoan ngoãn, hiếu hạnh.
Dần dần, hai bà cháu cũng tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:

TÍCH TỚ NHA

Phước Thành
Xem chi tiết
Phước Thành
11 tháng 5 2022 lúc 10:37
 - Nồi cơm điện: Thông số kĩ thuật là 220V- 400W( 220V  là điện áp định mức, 400W là công suất dịnh mức của nồi cơm điện)- Quạt bàn: Thông số kĩ thuật là 220V- 60W(220V  là điện áp định mức, 60W là công suất dịnh mức của quạt bàn)b. Để sử dụng tốt đồ dùng điện trong gia đình, cần:- Đọc kĩ thông tin và hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.- Sử dụng đúng thông số kĩ thuật ghi trên nhãn.- Bảo dưỡng định kì đồ dùng điện.- Thường xuyên lau chùi.Câu 2: Bạn em có vóc dáng cao, gầy thì nên chọn:- Kiểu dáng: Quần áo hơi rộng, thoải mái, có các đường cắt ngang, có xếp li.- Vải: Mặt vải bóng, thô, xốp.- Màu sắc: Màu sáng (trắng, xanh nhạt, hồng nhạt,…)- Họa tiết: Có dạng kẻ sọc ngang hoặc họa tiết lớn.- Phụ kiện trang phục: Túi, thắt lưng to bản, giày bệt có mũi tròn. Câu 3: Nêu nguyên nhân xảy ra tai nạn điện: - Tai nạn điện xảy ra do chạm trực tiếp vào vật mang điện - vi phạm khoảng cách an toàn đối với lưới điện cao áp và hạm biến áp.- Do đến gần dây dẫn có điện bị đứt rơi xuống đất. Câu 4: Nêu các biện pháp an toàn khi sử dụng điện:+Lắp đặt chỗ lấy điện ngoài tầm với của trẻ em hoặc che chắn ổ lấy điện khi chưa sử dụng;+ Thường xuyên kiểm tra dây điện, đồ dùng điện trong gia đinh để phát hiện hư hỏng cách điện, rò điện và khắc phục;+ Sử dụng đồ dùng điện theo đứng hướng dẫn của nhà sản xuất;+ Không đến gần nơi có biển báo nguy hiềm về tai nạn điện;+ Tránh xa khu vực dây dẫn điện bị đứt, rơi xuống đất.  
datcoder
Xem chi tiết

Hôm nọ, trên đường đi học về, em chứng kiến một hành động đẹp của bạn Lan, lớp trưởng lớp em. Khi đi đến ngã tư đường, bạn Lan nhặt được một chiếc ví da màu đen. Em liền hỏi bạn:

"Lan ơi, trong ví có gì không?"

Lan mở ví ra xem và trả lời:

"Có tiền, giấy tờ tùy thân và một vài thẻ ngân hàng nữa."

Em đề nghị:

"Hay mình mang ví đến đồn công an để tìm người đánh mất."

Lan gật đầu đồng ý. Hai đứa em đến đồn công an trình báo và nhờ các chú công an tìm người đánh mất. Sau một hồi tìm kiếm, các chú công an đã liên lạc được với người phụ nữ đánh mất ví.

Chị ấy đến đồn công an để nhận lại ví. Khi nhìn thấy số tiền và tài sản trong ví còn nguyên vẹn, chị ấy vô cùng xúc động và cảm ơn Lan và em rối rít. Chị ấy còn cho hai đứa em mỗi người một phần quà để thể hiện lòng biết ơn.

Em rất vui vì được cùng bạn Lan giúp đỡ người gặp khó khăn. Hành động của bạn Lan là một tấm gương sáng để em noi theo. Em biết rằng, nhặt được của rơi trả lại người đánh mất là một việc làm tốt, thể hiện lòng nhân ái và sự trung thực.

công chúa avatar xinh đẹ...
Xem chi tiết
Nguyễn Gia Khiêm
Xem chi tiết
vũ công huấn
9 tháng 3 2016 lúc 11:59

đánh nhau

Thân Văn Hậu
9 tháng 3 2016 lúc 12:00

Đánh Răng

Trần Thị Yến Nhi
9 tháng 3 2016 lúc 12:01

Đáp án :đánh nhau

Ai tích mình mình tích lại