Đặt mình vào em đi
Để biết giờ em ra sao…
Thử khóc vì em 1 lần đi
Để biết nước mắt mặt đắng như thế nào…
➜Liệu a có hiểu ? ♂
ai thấy cảm động thì trả lời
"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi.
Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi.
Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất.
Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều "Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán.
Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy".
Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì?
Bài văn tả mẹ đạt điểm 10 của nữ sinh Kiểu Vân. (Ảnh chụp màn hình)
Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa.
Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt "Mẹ không sao đâu con.
Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi.
Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc.
Và điều tôi muốn nói với mẹ là "Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn". Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!".
Huhu, Cảm động muốn khóc luôn ấy!
* bạn là người rất hiếu thảo ba mẹ bạn rất xứng đáng khi có bạn
* Nghĩ vậy ^_^
cảm động quá
hu hu hu hu (<_>)
muốn khóc quá hu hu u
chúc bạn học tốt
https://olm.vn/hoi-dap/detail/210719721327.html
CUỘC CHIA TAY CỦA NHỮNG CON BÚP BÊ
Mẹ tôi, giọng khản đặc, từ trong màn nói vọng ra:
- Thôi, hai đứa liệu mà đem chia đồ chơi ra đi.
Vừa nghe thấy thế, em tôi bất giác run lên bần bật, kinh hoàng đưa cặp mắt tuyệt vọng nhìn tôi. Cặp mắt đen của em lúc này buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên vì khóc nhiều.
Đêm qua, lúc nào chợt tỉnh, tôi cũng nghe tiếng nức nở, tức tưởi của em. Tôi cứ phải cắn chặt môi để khỏi bật lên tiếng khóc to, nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đầm cả gối và hai cánh tay áo.
Sáng nay dậy sớm, tôi khẽ mở cửa rón rén đi ra vườn, ngồi xuống gốc cây hồng xiêm. Chợt thấy động phía sau, tôi quay lại: em tôi đã theo ra từ lúc nào. Em lặng lẽ đặt tay lên vai tôi. Tôi kéo em ngồi xuống và khẽ vuốt lên mái tóc.
Chúng tôi cứ ngồi im như vậy. Đằng đông, trời hửng dần. Những bông hoa thược dược trong vườn đã thoáng hiện trong màn sương sớm và bắt đầu khoe bộ cánh rực rỡ của mình. Lũ chim sâu nhảy nhót trên cành và chiêm chiếp kêu. Ngoài đường, tiếng xe máy, tiếng ô tô và tiếng nói chuyện của những người đi chợ mỗi lúc một ríu ran. Cảnh vật vẫn cứ như hôm qua, hôm kia thôi mà sao tai họa giáng xuống đầu anh em tôi nặng nề thế này.
Gia đình tôi khá giả. Anh em tôi rất thương nhau. Phải nói em tôi rất ngoan. Nó lại khéo tay nữa. Hồi còn học lớp Năm, có lần tôi đi đá bóng, bị xoạc một miếng áo rất to. Sợ mẹ đánh, tôi cứ ngồi lì ngoài bãi không dám về. Nghe lũ bạn tôi mách, em đã đem kim chỉ ra tận sân vận động. Nó bảo:
- Anh cởi áo ra, em vá lại cho. Em vá khéo, mẹ không biết được đâu.
Nhìn bàn tay mảnh mai của em dịu dàng đưa mũi kim thoăn thoắt, không hiểu sao tôi thấy ân hận quá. Lâu nay, mải vui chơi bè bạn, chẳng lúc nào tôi chú ý đến em... Từ đấy, chiều nào tôi cũng đi đón em. Chúng tôi nắm tay nhau vừa đi, vừa trò chuyện.
Vậy mà giờ đây, anh em tôi sắp phải xa nhau. Có thể xa nhau mãi mãi. Lạy trời đây chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thôi.
Nhưng không, có tiếng dép lẹp kẹp trong nhà và tiếng mẹ tôi:
- Thằng Thành, con Thủy đâu?
Chúng tôi giật mình, líu ríu dắt nhau đứng dậy.
- Đem chia đồ chơi ra đi! - Mẹ tôi ra lệnh.
Thủy mở to đôi mắt như người mất hồn, loạng choạng bám vào cánh tay tôi. Dìu em vào trong nhà, tôi bảo:
- Không phải chia nữa. Anh cho em tất.
Tôi nhắc lại hai ba lần, Thủy mới giật mình nhìn xuống. Em buồn bã lắc đầu:
- Không, em không lấy. Em để lại hết cho anh.
- Lằng nhằng mãi. Chia ra! - Mẹ tôi quát và giận dữ đi về phía cổng.
Em tôi sụt sịt bảo:
- Thôi thì anh cứ chia ra vậy.
Đồ chơi của chúng tôi chẳng có nhiều. Tôi dành hầu hết cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá ngựa, những con ốc biển và bộ chỉ màu. Thủy chẳng quan tâm đến chuyện đó, mắt nó cứ ráo hoảnh, nhìn vào khoảng không, thỉnh thoảng lại nấc lên khe khẽ. Nhưng khi tôi vừa lấy hai con búp bê từ trong tủ ra, đặt sang hai phía thì em bỗng tru tréo lên giận dữ:
- Anh lại chia rẽ con Vệ Sĩ với con Em Nhỏ ra à? Sao anh ác thế!
Tôi nhìn em buồn bã:
- Thì anh đã nói với em rồi. Anh cho em tất cả.
Tôi đặt con Vệ Sĩ vào cạnh con Em Nhỏ giữa đống đồ chơi của Thủy. Cặp mắt em dịu lại, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, em lại kêu lên:
- Nhưng như vậy lấy ai gác đêm cho anh?
Tôi nhếch mép cười cay đắng. Trước đây, có thời kì tôi toàn mê ngủ thấy ma. Thủy bảo: "Để em bắt con Vệ Sĩ gác cho anh".
Em buộc con dao díp vào lưng con búp bê lớn và đặt ở đầu giường tôi. Đêm ấy, tôi không chiêm bao thấy ma nữa. Từ đấy, tối tối, sau khi học xong bài, Thủy lại "võ trang" cho con Vệ Sĩ và đem đặt lên đầu giường tôi. Buổi sáng, em tháo dao ra, đặt nó về chỗ cũ, cạnh con Em Nhỏ. Hai con quàng tay lên vai nhau, ghé đầu vào nhau thân thiết. Từ khi về nhà tôi, chúng chưa phải xa nhau ngày nào, nên bây giờ thấy tôi đem chia chúng ra, Thủy không chịu đựng nổi. Chúng tôi cứ ngồi thừ ra, chẳng muốn chia bôi cũng chẳng muốn thu lại nữa. Một lát sau, em tôi đem đặt hai con búp bê về chỗ cũ. Chúng lại thân thiết quàng tay lên vai nhau và âu yếm ngước nhìn chúng tôi. Thủy bỗng trở nên vui vẻ:
- Anh xem chúng đang cười kìa!
Tôi cố vui vẻ theo em, nhưng nước mắt đã ứa ra.
Bỗng Thủy lại xịu mặt xuống:
- Sao bố mãi không về nhỉ? Như vậy là em không được chào bố trước khi đi.
Tôi nhìn sang cửa phòng bố. Mấy ngày rồi, bố vẫn biệt tăm. Tôi xót xa nhìn em. Bao giờ nó cũng chu đáo và hiếu thảo như vậy.
- Hay anh dẫn em đến trường một lát.
Tôi đứng dậy, lấy chiếc khăn mặt ướt đưa cho em. Thủy lau nước mắt rồi soi gương, chải lại tóc. Anh em tôi dẫn nhau ra đường. Em nắm chặt tay tôi và nép sát vào như những ngày còn nhỏ. Chúng tôi đi chậm chậm trên con đường đất đỏ quen thuộc của thị xã quê hương. Đôi lúc, đột nhiên em dừng lại, mắt cứ nhìn đau đáu vào một gốc cây hay một mái nhà nào đó, toàn những cảnh quen thuộc trên con đường chúng tôi đã đi lại hàng nghìn lần từ thuở ấu thơ.
Gần trưa, chúng tôi mới ra đến trường học. Tôi dẫn em đến lớp 4B. Cô giáo Tâm đang giảng bài. Chúng tôi đứng nép vào một gốc cây trước lớp. Em cắn chặt môi im lặng, mắt lại đăm đăm nhìn khắp sân trường, từ cột cờ đến tấm bảng tin và những vạch than vẽ ô ăn quan trên hè gạch. Rồi em bật lên khóc thút thít.
- Ôi, em Thủy! - Tiếng kêu sửng sốt của cô giáo làm tôi giật mình.
Em tôi bước vào lớp:
- Thưa cô, em đến chào cô... - Thủy nức nở.
Cô Tâm ôm chặt lấy em:
- Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!
Và cô quay xuống lớp:
- Bố mẹ bạn Thủy bỏ nhau. Thủy phải xa lớp ta, theo mẹ về quê ngoại.
Một tiếng "ồ" nổi lên kinh ngạc. Cả lớp sững sờ. Đã có tiếng khóc thút thít của mấy đứa bạn thân. Vài đứa mạnh dạn bỏ chỗ ngồi, đi lên nắm tay em tôi như chẳng muốn rời. Toàn những bạn đánh chuyền, đánh chắt, có cái kẹo, quả táo cũng đề dành phần nhau trong suốt mấy năm qua...
Cô giáo Tâm gỡ tay Thủy, đi lại phía bục, mở cặp lấy một quyển sổ cùng với chiếc bút máy nắp vàng đưa cho em tôi và nói:
- Cô tặng em. Về trường mới, em cố gắng học tập nhé!
Em đặt vội quyển sổ và cây bút lên bàn:
- Thưa cô, em không dám nhận... em không được đi học nữa.
- Sao vậy? - Cô Tâm sửng sốt.
- Nhà bà ngoại em ở xa trường học lắm. Mẹ em bảo sẽ sắm cho em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán.
"Trời ơi!", cô giáo tái mặt và nước mắt giàn giụa. Lũ nhỏ cũng khóc mỗi lúc một to hơn. Cuối cùng, sợ làm ảnh hưởng đến giờ học, em tôi ngửng đầu lên, nức nở:
- Thôi, em chào cô ở lại. Chào tất cả các bạn, tôi đi.
Tôi dắt em ra khỏi lớp. Nhiều thầy cô ngừng giảng bài, ái ngại nhìn theo chúng tôi. Ra khỏi trường, tôi kinh ngạc thấy mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng ươm trùm lên cảnh vật.
Vừa tới nhà, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng. Mấy người hàng xóm đang giúp mẹ tôi khuân đồ đạc lên xe.
Cuộc chia tay đột ngột quá. Thủy như người mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá. Em chạy vội vào trong nhà mở hòm đồ chơi của nó ra. Hai con búp bê tôi đã đặt gọn vào trong đó. Thủy lấy con Vệ Sĩ ra đặt lên giường tôi, rồi bỗng ôm ghì lấy con búp bê, hôn gấp gáp lên mặt nó và thì thào:
- Vệ Sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé! Xa mày, con Em Nhỏ sẽ buồn lắm đấy, nhưng biết làm thế nào...
Em khóc nức lên và chạy lại nắm lấy tay tôi dặn dò:
- Anh ơi! Bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho anh, anh nhé...
Tôi khóc nấc lên. Mẹ tôi từ ngoài đi vào. Mẹ vuốt tóc tôi và nhẹ nhàng dắt tay em Thủy:
- Đi thôi con.
Qua màng nước mắt, tôi nhìn theo mẹ và em trèo lên. Bỗng em lại tụt xuống chạy về phía tôi, tay ôm con búp bê. Em đi nhanh về chiếc giường, đặt con Em Nhỏ quàng tay vào con Vệ Sĩ.
- Em để nó lại - Giọng em ráo hoảnh - Anh phải hứa với em không bao giờ để chúng nó ngồi cách xa nhau. Anh nhớ chưa? Anh hứa đi.
- Anh xin hứa.
Tôi mếu máo trả lời và đứng như chôn chân xuống đất, nhìn theo cái bóng bé nhỏ liêu xiêu của em tôi trèo lên xe. Chiếc xe tải rồ máy, lao ra đường và phóng đi mất hút.
Câu hỏi: Chia tay mẹ và em, Thành đã quay vào nhà và ghi lại cảm xúc của mình trong một cuốn nhật kí. Thử đóng vai Thành, em hãy tưởng tượng và ghi lài trng nhật kí đó.
Em gái yêu quý của anh! Giờ anh em mình phải chia tay nhau thật sau? Chúng ta đã gây ra lỗi lầm gì mà tai họa lại giáng xuống đầu ta khủng khiếp đến như vậy. Em đi rồi, căn nhà bây giờ trống vắng lạ. Bố đi mấy ngày rồi mà vẫn chưa về, cái tiếng cười nói trong trẻo của em cũng đã chẳng còn nữa. Sau tất cả, chỉ còn lại một mình anh. Anh sẽ phải làm sao nếu áo anh bị rách, mỗi buổi chiều anh sẽ phải làm gì nếu không còn được đến trường đón em về. Anh nhớ mẹ và em, anh nhớ những ngày xưa với biết bao kỉ niệm. Anh vẫn luôn hi vọng, tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi. Anh ước chúng ta giống như Vệ Sĩ và Em Nhỏ, sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Em hãy luôn giữ gìn sức khỏe, lạc quan lên nhé. Anh yêu em, anh sẽ chờ ngày em trở về.
dài quá mình ko đọc
Vẫn biết là em với anh giờ đây chẳng là gì.
Mà sao vẫn đau khi thấy anh đi bên người khác.
Vẫn biết từ lâu tất cả cũng đã phai nhạt màu.
Nhưng chưa khi nào em quên những giây phút ban đầu.
Những lúc gặp nhau nói em giờ đây ổn rồi mà.
Mà anh biết không em cố che đi nổi buồn đó.
Muốn xóa sạch đi để bước tiếp để yêu một người.
Nhưng em không thể bởi vì em vẫn còn yêu anh.
Phải chi ta có thể một lần thôi anh hỡi
Hoán đổi cho nhau để anh biết em yêu anh thế nào.
Để cho anh sẽ biết niềm đau em phải gánh.
Khi cứ yêu anh dẫu biết tim anh nay đã nguội lạnh.
Phải đâu em yếu đuối tại vì yêu anh thôi
Nước mắt em rơi giữa êm khuya vắng em điên mất rồi.
Ngày qua em vẫn sống nụ cười em vẫn hé.
Nhưng anh biết không em chưa bao giờ thấy lòng bình yên.
Ban ngày thì cười nói vui vẻ😌 nhưng ban đêm em lại khóc 😌 anh biết vì sao không ? Là vì anh hết đó ! Mỗi lần đi ngang qua lớp anh em cố gắng đi thật nhanh và lạnh lùng đi lướt qua anh để anh nghĩ rằng em vô tâm nhưng có ai ngờ được❤️ con người vô tâm lúc sáng bây giờ đang khóc😌 cô ấy thức đến gần nửa đêm để chờ tin nhắn của anh và sau khi chia tay anh ! ❤️ Cô ấy đã ước mọi chuyện không xảy ra để được bên anh thêm một lần nữa❤️
Lời bài hát: Buồn của anh K-ICM, Đạt G, Masew Hai tay anh ôm xương rồng rất đau .. Đôi vai anh mang nỗi buồn rất lâu .. Chân anh lang thang kiếm em ở khắp chốn Nước mắt trào, biết em giờ ở nơi đâu. Đôi khi cô đơn xiết anh từng cơn em hỡi .. Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên em Sao bao lâu quên tối nay mình anh lê bước Anh ước gì cánh tay mình đừng buông ra. Chạy theo em ở phương trời xa lắm ... Em ơi người ơi tình ơi Chạy đi đâu để có niềm vui vùi chôn nỗi buồn .. Hạ sang thu còn chưa kịp thay lá kia ...Sao lòng em vội thay Anh ở lại, để ôm một mình nhớ thương .. Ngày không em lòng anh tựa đông Giá băng theo chiều tan màu mưa Một lần xa vòng tay của em là bao bão lòng .. Nhìn vào mắt của em giờ đây Khóe mi anh lệ tuôn thầm cay. Anh rất buồn nhưng không biết phải làm sao Hai tay anh ôm xương rồng rất đau .. Đôi vai anh mang nỗi buồn rất lâu .. Chân anh lang thang kiếm em ở khắp chốn Nước mắt trào, biết em giờ ở nơi đâu. Đôi khi cô đơn xiết anh từng cơn em hỡi .. Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên em Sao bao lâu quên tối nay mình anh lê bước Anh ước gì cánh tay mình đừng buông ra. Chạy theo em ở phương trời xa lắm ... Em ơi người ơi tình ơi Chạy đi đâu để có niềm vui vùi chôn nỗi buồn .. Hạ sang thu còn chưa kịp thay lá kia ...Sao lòng em vội thay Anh ở lại, để ôm một mình nhớ thương .. Ngày không em lòng anh tựa đông Giá băng theo chiều tan màu mưa Một lần xa vòng tay của em là bao bão lòng .. Nhìn vào mắt của em giờ đây Khóe mi anh lệ tuôn thầm cay Anh rất buồn nhưng không biết phải làm sao Anh rất buồn, nhưng anh cũng ... chẳng .. còn em.
Tại sao lại ôm xương rồng nhỉ?? @@
Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
Em Yêu Anh Hơn Em Nghĩ
Vẫn biết là em với anh giờ đây chẳng là gì.
Mà sao vẫn đau khi thấy anh đi bên người khác.
Vẫn biết từ lâu tất cả cũng đã phai nhạt màu.
Nhưng chưa khi nào em quên những giây phút ban đầu.
Những lúc gặp nhau nói em giờ đây ổn rồi mà.
Mà anh biết không em cố che đi nổi buồn đó.
Muốn xóa sạch đi để bước tiếp để yêu một người.
Nhưng em không thể bởi vì em vẫn còn yêu anh.
Phải chi ta có thể một lần thôi anh hỡi
Hoán đổi cho nhau để anh biết em yêu anh thế nào.
Để cho anh sẽ biết niềm đau em phải gánh.
Khi cứ yêu anh dẫu biết tim anh nay đã nguội lạnh.
Phải đâu em yếu đuối tại vì yêu anh thôi
Nước mắt em rơi giữa êm khuya vắng em điên mất rồi.
Ngày qua em vẫn sống nụ cười em vẫn hé.
Nhưng anh biết không em chưa bao giờ thấy lòng bình yên.
❤️ ❤️ ❤️
nhanh nha, mik cân gấp, tối mik đi học r
2 câu dưới đây có phải là câu sai ko? Vì sao? Nếu là câu sai thì em sửa lại như thế nào cho đúng
a) Thầy rất mong em thu xếp thời gian tới dự đông đủ
b) cô bé ngậm ngùi, cúi mặt xuống để giấu giọt nước mắt đang rơi lã chã
A ) Thay rat mong cac em thu xep thoi gian toi du dong du
Cau b minh chiu .
a) Là câu sai
Sửa lại: Thầy rất mong các em thu xếp thời gian tới dự đông đủ.
b) Là câu sai
Sửa lại: Cô bé ngậm ngùi, cúi mặt xuống để giấu những giọt nước mắt đang rơi lã chã.
HÔM NAY ĐỔI GIÓ HÁT NHẠC BUỒN NHÉ!
Lời bài hát 24H - LyLy, Magazine
Ver:
Anh quên chưa vậy?
Yêu ai chưa vậy?
Có đang nhắn tin với ai mỗi ngày?
Có trao đến ai những câu anh từng nói với em
Em là người tuyệt nhất
Anh chẳng thể đánh mất em
24h trôi sao quá dài
Phải làm sao để nỗi nhớ anh ngưng lại
Cứ ôm lấy những kí ức mệt nhoài
Em thật sự quá ngốc
Nhưng chẳng thể bật khóc nữa vì...
Chorus:
Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi có lẽ phải quên anh thật rồi
Phải bước đi thôi để nỗi đau ở lại phía sau
Để trái tim em thảnh thơi, nỗi nhớ trong em nghỉ ngơi
Nhưng thật sự rất khó để thôi nhớ một người
Rất khó quên đi chuỗi ngày tan vỡ
Quá khứ xin thôi đọa đày đừng níu giữ đôi chân được bước đi với ai đến sau
Vì anh sẽ chẳng quay về
Dù giờ có khóc hết nước mắt trong lòng
Chẳng thể giữ anh ở lại bên em
Rap:
Vì anh yêu em nhất
Nên tất cả mọi thứ về em anh đem cất
Bởi vì không thể mang đem cân
Em phải lấy vì sao trong đêm ra đem nhân
Thích ai?
Vì anh vẫn thích chờ
Em chỉnh là thứ mà anh luyến tiếc nhất
Không phải vì ai vì đâu mà nhạt phai
Mà vì anh còn chờ ai? Chắc em phải biết nhất
Còn yêu anh không? Anh biết em nói ‘’có"
Dẫu qua bao năm vẫn nhớ câu nói đó
Buổi tối hôm đó không về cùng tới ngõ
Hai đứa khóe mi rơi đi ngược hai lối nhỏ
Có ai mà khóc, lúc được ở bên đâu
Sao chuyện mình đơn độc, cứ nhớ khắc tên lâu
Vì đau vậy sau này anh có nên giấu hay cứ để đủ lâu sẽ tự quên tên nhau?
Băng qua vạn trùng, dạt dào một đời chứa
Giữ những giấc mơ, không giữ được lời hứa
Có lúc chọn mình phải bước đi hoặc bõ những thói quen
Nhưng anh vẩn chưa quên nên chọn cách ngồi giữa
Ngày mai cả hai lập gia đình đã chọn riêng
Tóc mình bạc đi theo năm tháng không trọn duyên
Kì lạ chuyện hôm qua cứ như là mới gặp,bồi hồi cảm xúc chưa quên vẫn còn nguyên
Chorus:
Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi có lẽ phải quên anh thật rồi
Phải bước đi thôi để nỗi đau ở lại phía sau
Để trái tim em thảnh thơi, nỗi nhớ trong em nghỉ ngơi
Nhưng thật sự rất khó để thôi nhớ một người
Rất khó quên đi chuỗi ngày tan vỡ
Quá khứ xin thôi đọa đày đừng níu giữ đôi chân được bước đi với ai đến sau
Vì anh sẽ chẳng quay về
Dù giờ có khóc hết nước mắt trong lòng
Chẳng thể giữ anh ở lại bên em
Bridge:
24h trôi qua em nhận ra anh đã chẳng còn bên em
Chỉ còn em mỗi đêm
24h trôi qua trong lòng em như ngàn vết cắt chẳng thể chữa lành, ngày tháng không còn anh đây nữa…
Câu nói “Na-đi-a, anh yêu em!” có ý nghĩa thế nào với Na-đi-a? Vì sao bất chấp nỗi sợ, cô quyết định ngồi vào xe trượt xuống “một mình” để “thử xem có còn nghe thấy những lời ngọt ngào say đắm ấy nữa không”?
- Câu nói “Na-đi-a, anh yêu em” có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Na-đi-a. Bởi nó giúp cô cảm nhận được tình yêu mà chàng trai dành cho mình, cảm thấy băn khoăn, trăn trở. Cô gái sẵn sàng trượt tuyết – một công việc cô vốn vô cùng sợ hãi để được nghe lại câu nói đó nhiều lần.
- Cô quyết định ngồi vào xe trượt xuống một mình để xác định những lời nói ngọt ngào ấy là “gió” hay anh nói. Nếu là “gió nói” thì đó chỉ là tiếng lòng, là khát khao được yêu thương của cô gái ấy. Cô thực sự mong mình muốn đó là những lời nói từ “anh” nhưng nỗi sợ quá lớn khiến cô không thể phân định đó là âm thanh từ đâu.