Văn bản ngữ văn 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Lương Minh THảo

Viết đoạn văn phân tích 2 câu thơ sau:

"...Lá vàng rơi trên giấy

Ngoài giời mưa bụi bay..."

Cảm ơn nhiều

Ngọc Minh
18 tháng 1 2019 lúc 21:06

Bạn tham khảo nhé :

“Lá vàng rơi trên giấy

Ngoài giời mưa bụi bay”

Hình ảnh “lá vàng” gợi đến sự tàn phai, rơi rụng. Nhưng đầu xuân sao lại có “lá vàng”? "Lá vàng rơi trên giấy”, giấy ấy chính là “Giấy đỏ buồn không thắm”. Hình ảnh “lá vàng” gợi đến thân phận ông đồ trong bài thơ. Ông đã bị xã hội bỏ rơi, ông đã gắng níu kéo cuộc đời thầm lặng bẽ bàng ngồi bên lề phố “đông người qua” nhưng so với thời đại mới đang sục sôi, bon chen thì ông chỉ là chiếc lá úa tàn đang rụng rơi cay đắng. Nỗi buồn ấy âm thầm và tê tái, nó khiến cơn mưa xuân vốn chứa đựng sức sống bền bỉ, dai dẳng cũng trở thành đìu hiu, xót xa:

“Ngoài giời mưa bụi bay”. “Giời” chứ không phải là “trời”. Đó là cách gọi của dân gian, của những “người muôn năm cũ", trong đó có ông đồ. Câu thơ gợi cái ngước nhìn buồn thẳm của ông trước làn mưa bụi nhạt nhòa. Dẫu chỉ là mưa bụi, mưa bay nhưng nó cũng đủ sức xóa mờ đi dấu vết của cả một lớp người. Âu cũng bởi lớp người ấy quá mong manh, bé nhỏ!


Ngọc Minh
18 tháng 1 2019 lúc 21:10

Lá vàng là đại diện cho một lớp người đã qua thưở vàng son, mà đây là ông đồ. Giấy trắng là nơi thể hiện những tài năng trí tuệ của bậc nho gia. Lá vàng rơi lẽ dĩ nhiên không thể nào gượng lại. Tiêc thay, nó lạ rơi trên giấy trắng. Tông màu vàng ngả úa trên tờ giấy trắng là một phối cảnh đẹp nhưng buồn đến nao lòng.
Mưa bụi thì lạnh. Nhưng lòng người còn lạnh hơn. Mưa phủ nhòa tất cả. Nhòa cả giấy trắng, nhòa cả giấy vàng và lớp lớp mưa bụi đã đủ sức làm nhòa cả hình bóng ông Đồ. Cơn mưa của đất trời đủ sức kéo chiếc lá vàng lìa cành và cơn mư của lòng người đue sức kéo ông đồ một lần và mãi mãi ra khỏi cuộc đời vội vã ấy.
Hơn lúc nào hết ta nghe rõ nỗi niềm thương xót đến tê lạnh mà Vũ Đình Liên đang dành khóc riêng cho cái di tích tàn tạ đương thời- ông Đồ

Đạt Trần
18 tháng 1 2019 lúc 22:04

Thơ chính là tiếng lòng. Bài thơ ông đồ của Vũ Đình Liên có thể coi là tiếng lòng nức nở của nhà thơ về một nền Nho học đang bị mai một dần của xã hội thực dân phong kiến Việt Nam ngày trước. Đọc bài thơ, độc giả nhận ra hình tượng trung tâm của bài thơ là ông đồ, lớp người sinh bất phùng thời đã trở thành di tích tiều tụy đáng thương của một thời tàn. Hai câu thơ sau đã thể hiện rõ ý thơ này:...Lá vàng rơi trên giấy/Ngoài giời mưa bụi bay...Có thể coi là bức tranh buồn thảm, nỗi buồn của con người đã thấm sâu vào cảnh vật, là một phiên cảnh đối lập với hai khỗ thơ đầuĐó là sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại. Quá khứ là thời kì vàng son của ông đồ: ông được trổtài hoa tay thạo những nét, như phượng múa rồng bay cùng với bức tranh xuân tươi thắm, rực rỡ, đông vui, nhộn nhịp. Còn hiện tại, là hình ảnh ông đồ bị người đời lãng quên, bức tranh xuân thảm đạm, buồn sầu:...Lá vàng rơi trên giấy/Ngoài giời mưa bụi bay...Hai câu thơ cực tả cái cảnh thê lương của nghề viết và sự árn ảnh ngày tàn của nền Nho học được viết ra bởi trái tim cảm thương thăm thẳm.Ởđây, Vũ Đình Liên cho ta thấy, nỗi buồn của ông đồ không chỉ lắng đọng trong nghiên mực, bút lông, trên tờ giấy. Nỗi buồn ấy còn lan tỏa tràn ngập khắp không gian. Giữa mùa xuân mà người đọc như thoáng gặp tiết thu hiu hắt khi Lá vàng rơi trên giấy. Xưa nay lá vàng rơi là tín hiệu của mùa thu, thế mà ởđâygiữa trời xuân, thả vào trang giấy hay nỗi buồn từ lòng người đang rơi xuống, rụng xuống, thương cho một lớp người, hoài tiếc cho một giá trị văn hóa đang tàn dan trong sự lãng quên.Bên hè phố, nơi ông đồ vẫn ngồi đấy, lá vàng rơi trên giấy, còn ngoài kia ngoài trời, không gian mênh mông cũng nhuốm nỗi buồn đến não nề: mưa bụi bay.Ta đã từng gặp hạt mưa xuân phơi phới bay giăng khắp lòng người thiếu nữ trong đêm hội chèo mùa xuân ở thơ Nguyễn Bính, còn đây là mưa bụi bay, mưa không ướt áo ai mà gợi lên nỗi buồn tê tái. Hơn nửa thế kỉ qua rồi mà hạt mưa ấy vẫn khiến người đọc tái tê.Hai hình ảnh lá vàng rơi, mưa bụi bay giàu giá trị tạo hình vẽ nên bức tranh xuân mà lặng lẽ âm thầm với gam màu nhạt nhòa, xám xịt, lạnh lẽo.Giữa dòng đời rộn rã, ông đồ vẫn ngồi đấy mà trong ông đang là một tấn bi kịch, một sự sụp đỗ. Trời đất cũng ảm đạm như lòng ông. Mọi người lãng quên ông và dường như cả ông nữa cũng chìm trong quên lãng đến ngẩn ngơ vì những tờ giấy đỏ của ông hứng lấy nỗi buồn của lá vàng rơi, ông cũng chẳng buồn nhặt bỏ đi vì còn ai thuê viết...Ngoài trời mưa bụi bay, câu thơ bình dị nhưng lại là câu thơ mang nặng tâm trạng. Mưa không phải mưa to gió lớn, mà chỉ là mưa bụi bay. Cơn mưa không tạo nên sự âm áp, tươi vui của mùa xuân mà lạnh lẽo, cô đơn.Hai thế kỉ trước, có Đỗ Mục nhà thơ đời Đường viết bài Thanh minh có câu:Thanh minh lất phất mưa phùn/Khách đi đường thẳm nỗi buồn xót xa/Mưa bụi bay, man mác thế thôi mà trong câu thơ của Vũ Đình Liên đầy ám ảnh, day dứt. Mưa bay ngoài trời hay mưa trong lòng người.Đây có thểcoi là hai câu thơ tả cảnh ngụ tình tuyệt bút.Thế mới biết sức sống của thơ ca là ở tài năng sử dụng ngôn ngữ và quan trọng hơn là sự đồng cảm với vui buồn của con người.


Các câu hỏi tương tự
Phan Ngọc Anh
Xem chi tiết
Đào Minh Nghĩa
Xem chi tiết
Nguyễn thik Ngọc khánh
Xem chi tiết
Thanh Thanh
Xem chi tiết
Đinh Thị Vân Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Gia Linh
Xem chi tiết
hoàng hải anh
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Huyền
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Như Nguyệt
Xem chi tiết