Viết: Viết bài văn kể lại một trải nghiệm của em

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Thảo Phương

Trong văn bản Bài học đường đời đầu tiên, nhân vật Dế Mèn đã kể lại một kỷ niệm đáng nhớ của mình. Trước cái chết của Dế Choắt do trò đùa ngỗ nghịch của mình gây ra, Dế Mèn đã hối hận, biết rút ra bài học đường đời đầu tiên. Còn em, em có sẵn sàng kể về một trải nghiệm của bản thân không?

Mình đã từng nghịch lửa khiến suýt cháy nhà, sau lần đó mình bị la rất nhiều nhưng mình đã biết sai bởi những gì tai hại mà bản thân gây ra.

TruongSon Congty
16 tháng 12 2022 lúc 21:03

    Câu chuyện ấy xảy ra cách đây cũng đã 3 năm rồi nhưng mỗi khi nhớ về câu chuyện ấy thì lòng tôi lại không kìm được nước mắt. Khi ấy, tôi vẫn là 1 cô bé học sinh lớp 4, bố tôi đã mua về một chú cún con rất đáng yêu và thông minh. Chúng tôi chạy ra sân, vui đùa cùng chú cún con rồi nghĩ nên đặt tên cho chú cún này là gì. Bỗng í tưởng trong đầu anh tôi lóe lên: ” Hay là đặt là Tom nhỉ? Tom trong truyện Tom và Jenny ấy. ” Cả nhà gật gù đồng ý. Thế là lại có thêm thành viên trong gia đình chúng tôi. 

              Tom ở với gia đình chúng tôi được hơn 2 năm thì bỗng một hôm nọ, ba mẹ con tôi xuống ngoại chơi thì đến hôm sau, bố gọi điện cho mẹ hỏi con Tom nhà mình đâu thì mẹ trả lời: ” Nó vẫn còn ở trong nhà mà ” Bố tôi bảo mẹ tìm mãi không thấy đâu. Ba mẹ con tôi đã rất lo lắng cho Tom. Mẹ tôi bảo: ” Hay thử lên hỏi bà xem “. Lúc lâu sau, bố gọi lại thì hai anh em chúng tôi nghe tin Tom đã chết rồi. Tôi chạy  thẳng vào phòng bà khóc nức nở. Chẳng hiểu sao khi ấy tôi không kìm được nước mắt, giọt nước mắt cứ thế tuôn ra trên hai đôi má của tôi. Mặt tôi đỏ ửng lên. Tôi đã tự dằn vặt mình: Tại sao lại để Tom chết như vậy? ; Tại sao mình lại không bên cạnh Tom lúc Tom cần? ; Tại sao Tom lại chết? ; …. Đầu tôi lúc đó chẳng nghĩ về điều gì cả, nhìn lên trần nhà cứ khắc họa mãi hình ảnh Tom. Rất nhiều ngày sau, dưới sự an ủi, dỗ dành của mẹ tôi, tôi mới nguôi đi nỗi nhớ Tom. Chính vào lúc đó, chúng tôi đã được trải nghiệm một cảm giác đau đớn khi mất một người bạn, một thành viên trong gia đình.

 

    Câu chuyện ấy xảy ra cách đây cũng đã 3 năm rồi nhưng mỗi khi nhớ về câu chuyện ấy thì lòng tôi lại không kìm được nước mắt. Khi ấy, tôi vẫn là 1 cô bé học sinh lớp 4, bố tôi đã mua về một chú cún con rất đáng yêu và thông minh. Chúng tôi chạy ra sân, vui đùa cùng chú cún con rồi nghĩ nên đặt tên cho chú cún này là gì. Bỗng í tưởng trong đầu anh tôi lóe lên: ” Hay là đặt là Tom nhỉ? Tom trong truyện Tom và Jenny ấy. ” Cả nhà gật gù đồng ý. Thế là lại có thêm thành viên trong gia đình chúng tôi. 

              Tom ở với gia đình chúng tôi được hơn 2 năm thì bỗng một hôm nọ, ba mẹ con tôi xuống ngoại chơi thì đến hôm sau, bố gọi điện cho mẹ hỏi con Tom nhà mình đâu thì mẹ trả lời: ” Nó vẫn còn ở trong nhà mà ” Bố tôi bảo mẹ tìm mãi không thấy đâu. Ba mẹ con tôi đã rất lo lắng cho Tom. Mẹ tôi bảo: ” Hay thử lên hỏi bà xem “. Lúc lâu sau, bố gọi lại thì hai anh em chúng tôi nghe tin Tom đã chết rồi. Tôi chạy  thẳng vào phòng bà khóc nức nở. Chẳng hiểu sao khi ấy tôi không kìm được nước mắt, giọt nước mắt cứ thế tuôn ra trên hai đôi má của tôi. Mặt tôi đỏ ửng lên. Tôi đã tự dằn vặt mình: Tại sao lại để Tom chết như vậy? ; Tại sao mình lại không bên cạnh Tom lúc Tom cần? ; Tại sao Tom lại chết? ; …. Đầu tôi lúc đó chẳng nghĩ về điều gì cả, nhìn lên trần nhà cứ khắc họa mãi hình ảnh Tom. Rất nhiều ngày sau, dưới sự an ủi, dỗ dành của mẹ tôi, tôi mới nguôi đi nỗi nhớ Tom. Chính vào lúc đó, chúng tôi đã được trải nghiệm một cảm giác đau đớn khi mất một người bạn, một thành viên trong gia đình.

 

    Câu chuyện ấy xảy ra cách đây cũng đã 3 năm rồi nhưng mỗi khi nhớ về câu chuyện ấy thì lòng tôi lại không kìm được nước mắt. Khi ấy, tôi vẫn là 1 cô bé học sinh lớp 4, bố tôi đã mua về một chú cún con rất đáng yêu và thông minh. Chúng tôi chạy ra sân, vui đùa cùng chú cún con rồi nghĩ nên đặt tên cho chú cún này là gì. Bỗng í tưởng trong đầu anh tôi lóe lên: ” Hay là đặt là Tom nhỉ? Tom trong truyện Tom và Jenny ấy. ” Cả nhà gật gù đồng ý. Thế là lại có thêm thành viên trong gia đình chúng tôi. 

              Tom ở với gia đình chúng tôi được hơn 2 năm thì bỗng một hôm nọ, ba mẹ con tôi xuống ngoại chơi thì đến hôm sau, bố gọi điện cho mẹ hỏi con Tom nhà mình đâu thì mẹ trả lời: ” Nó vẫn còn ở trong nhà mà ” Bố tôi bảo mẹ tìm mãi không thấy đâu. Ba mẹ con tôi đã rất lo lắng cho Tom. Mẹ tôi bảo: ” Hay thử lên hỏi bà xem “. Lúc lâu sau, bố gọi lại thì hai anh em chúng tôi nghe tin Tom đã chết rồi. Tôi chạy  thẳng vào phòng bà khóc nức nở. Chẳng hiểu sao khi ấy tôi không kìm được nước mắt, giọt nước mắt cứ thế tuôn ra trên hai đôi má của tôi. Mặt tôi đỏ ửng lên. Tôi đã tự dằn vặt mình: Tại sao lại để Tom chết như vậy? ; Tại sao mình lại không bên cạnh Tom lúc Tom cần? ; Tại sao Tom lại chết? ; …. Đầu tôi lúc đó chẳng nghĩ về điều gì cả, nhìn lên trần nhà cứ khắc họa mãi hình ảnh Tom. Rất nhiều ngày sau, dưới sự an ủi, dỗ dành của mẹ tôi, tôi mới nguôi đi nỗi nhớ Tom. Chính vào lúc đó, chúng tôi đã được trải nghiệm một cảm giác đau đớn khi mất một người bạn, một thành viên trong gia đình.

                 
TruongSon Congty
16 tháng 12 2022 lúc 21:05

nhớ nhận xét đánh giá

 

꧁๖ۣۜTrυηɠ ๖ۣۜ꧂
6 tháng 1 2023 lúc 19:28

Tôi là một đứa trẻ ham chơi nên đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi còn học lớp 5, nhưng là một trải nghiệm mà bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi.

Vì là con trai nên tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng lại suy nghĩ về trận đấu lúc chiều. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục vì đã thua Hoàng - cậu bạn cùng lớp mới chơi game chưa được bao lâu nhưng đã đánh thắng mình. Bởi vậy, tôi quyết tâm phải luyện tập thêm để phục thù. Nghĩ vậy, tôi liền thu dọn sách vở rồi xuống nhà. Thấy mẹ đang ở trong bếp, tôi nói với mẹ:

- Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?

Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm vì bố sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ cho có rồi nhảy lên xe đạp đi luôn. Nhưng tôi không sang nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi:

- Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!

Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi nhanh chóng trả tiền cho bác chủ quán rồi dắt xe ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ sẽ giải thích cho bố mẹ như thế nào. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất tức giận. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc đang tới gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:

- Đức, con đã đi đâu mà giờ mới về nhà?

Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:

- Bố… bố… đi tìm con ạ?

- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Tuấn nhờ bạn giảng bài, nhưng bố sang nhà bạn thì không thấy con ở đó nên đã đi tìm.

- Con… con…

- Thôi, muộn rồi, mau về nhà đi con!

Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy thật có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi những câu mắng của bố. Nhưng không, tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi:

- Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?

Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:

- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố mong con ý thức được điều đó.

Tôi nhìn bố, ánh mắt nghiêm nghị của bố nhìn tôi. Tôi đã nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Cũng nhờ có trải nghiệm này, mà tôi nhận ra tình yêu thương lớn lao mà bố mẹ dành cho mình.

tham khảo