chuyện j rồi cx sẽ wa trôi theo năm tháng thôi bn ak
chuyện j rồi cx sẽ wa trôi theo năm tháng thôi bn ak
TRỜI ĐỔ MƯA RỒI SAO EM LẠI CHƯA ĐỔ ANH
Tôi như ngôi sao trên bầu trời phương bắc
Tôi sẽ không dừng chân ở lại 1 nơi nào
Tôi như cơn gió thổi qua các nhành cây
Liệu bạn sẽ mãi mãi đợi tôi chứ?
mặt trời kia dù ở đâu
dù ngày trôi nhanh hay rất lâu
dù là mình xa cách nhau ánh sáng ấy vẫn là như thế,
vậy mà sau khi ko có anh
đoạn đường nào em đi cx vắng tanh
thời gian ơi xin hãy trôi nhanh để em được lại ở bên a!!!
~~~ai là mặt trời của tui nak~~~ ^.^???
Ngày xưa, Táo và Lê là đôi bạn thân nhưng sau này Táo chuyển nhà đi mất rồi nên bọn họ hẹn nhau rằng mười năm sau sẽ quay lại nơi này. Mười năm sau, Táo lại trở về nơi đó nhưng mà đợi mãi mãi rồi mà vẫn không thấy Lê xuất hiện. Táo đợi mãi đợi mãi cuối cùng biến thành cái màn hình plasma.
Mik đã khóc vì U23 Việt Nam. Trời ơi! Chỉ còn 1 phút nữa thôi mà , tại sao lại thế ? Nhưng ko sao, các anh vẫn là nhà vô địch trong lòng NHM. Xin cảm ơn các anh!
Chạm nhẹ vào đôi mắt
Chạm nhẹ vào bờ vai
Chạm nhẹ vào đôi môi
Ngày mai xa em rồi
Chạm nhẹ vào trí nhớ
Chạm nhẹ vào cơn mơ
Mình đã chạm khẽ vào nhau những ngày ngây thơ
Em yêu chàng trai nhỏ bé
Tin vào những lời bài hát
Tin rằng nếu khóc trong mưa sẽ bớt đau hơn
Em yêu chàng trai năm ấy
Tin vào những điều viển vông
Rằng tay và tay sẽ nắm lấy nhau tận cuối cuộc đời
Thời gian xoá đi những ngây thơ những điều vội vàng như trong giấc mơ
Để lại những cơn đau vu vơ chẳng còn bất ngờ
Một mai sớm kia anh có thấy giữa lồng ngực mình đau khi nhớ em
Thì đừng vội khóc hãy xiết tay em nơi anh bình yên
Đừng hôn nếu môi anh chưa quên dư vị ngọt ngào hai ta đã trao
Đừng ôm nếu anh thấy cô ta chẳng thể vỗ về
Đừng tin nếu chia tay cô ta nói rằng mình không xứng đáng với anh
Và đừng vội khóc em vẫn ở đây cho anh bình yên
Chạm khẽ tim em một chút thôi mai xa rồi
7 năm về trước, chưa một lần trò chuyện, chưa một lần mỉm cười với nhau. Dù ánh mắt đã có đôi lần chạm, tiếng cười đã có đôi lần văng vẳng vào tai của những kẻ giả vờ vô tình.
7 năm sau, tôi gặp lại người. Gặp lại theo cái nghĩa là của sự chuyện trò qua lại vu vơ trên mạng, qua những câu chuyện đời thường người kể tôi nghe. Cái gặp của hai kẻ tha hương, vẫn đang chứa đầy hoài bão, khát vọng của tuổi trẻ, vẫn chưa biết nơi đâu là bờ bến dừng chân.
Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó (Ảnh minh họa)
Người là chàng trai biên thùy nơi bạt ngàn nắng gió. Còn tôi vẫn là cô gái bướng bỉnh ôm hoài bão về một ngày không xa sẽ đặt chân qua bên kia bán cầu, thỏa mãn ước mơ được chu du, được khám phá.
Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó. Nhưng cơn gió vô tình bị níu giữ bởi một người không đâu. Một người không đâu, là người đó, có biết không người.
Tôi thương người, không bởi những vật chất hào nhoáng xa hoa mà con người ta vốn đặt cho những thước đo về tình yêu, cho cuộc sống. Tôi thương người bởi được nghe cái giọng ngái ngủ như mèo con trong điện thoại mỗi khi tôi gọi người thức dậy, tôi thương người bởi những câu nói ân cần giản dị người dành cho tôi mỗi ngày.
Con bé ngốc nghếch là tôi chưa tình nghĩ mình sẽ rung động trước những điều bình dị như vậy. Có phải tại cuộc sống quá đỗi bộn bề để tôi tìm thấy nơi người một sự bình yên.
Có phải cuộc sống quá đỗi phức tạp để tôi tìm thấy nơi người những điều dung dị nhất. Đã bao lần tôi hình dung một cuộc sống màu hồng bên cạnh người, nơi tôi có thể trở về là tôi, như một người vợ đảm đang ngoan hiền. Đã bao lần tôi mơ được nằm bên cạnh người, được lặng nghe hơi thở trầm ấm của người.
Nhưng có lẽ chẳng được đâu phải không người. Có lẽ cơn gió sẽ chỉ dừng chân chút thôi để cảm nhận được tiếng lòng thổn thức, đủ để hiểu được một khoảng lặng trong cuộc đời mà nó không dễ gì có được. Hay phải chăng tại tình yêu của người giành cho tôi không đủ lớn, để níu giữ tôi lại trong cuộc đời của người?
Người bước vào cuộc đời tôi lặng lẽ âm thầm, và rồi người cũng sẽ ra đi lặng lẽ âm thầm như vậy. Người nói thương tôi, nhưng trong cuộc sống này có bao nhiêu điều người ta muốn mà không làm được. Có bao nhiêu thứ mà người ta cần phải chôn chặt trong đáy lòng. Tôi mặc kệ. Mặc kệ cho người nghĩ gì. Nhưng tôi cứ yêu người đấy, yêu người đấy thôi.
Cho dù sau này người có bảo rằng tình cảm đó là ngộ nhận, tôi vẫn muốn được nói tiếng yêu người. Tôi tự cho mình cái quyền ấy. Quyền yêu và khao khát được yêu.
Tôi mặc kệ những rào cản, tôi mặc kệ xa cách về địa lý, tôi mặc kệ giọt nước mắt vẫn lăn dài trên hàng mi ướt đẫm mỗi đêm tôi nhớ người. Tôi yêu người, yêu một điều gì đó gần gũi mà quá xa xôi.
Ngoài trời mưa lạnh lắm người ạ, tôi đưa tay với, đưa tay với mãi mà sao không chạm được tới người. Trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng người rất khẽ, rất khẽ để dẫn tôi đi trong niềm xúc cảm miên man, trong một thế giới không thực mà tôi tự vẽ ra cho mình. Nhưng xin người, dù một lần thôi, hãy để tôi sống miên man trong cái thế giới ấy.
Bởi chỉ có chìm đắm trong thế giới của người, tôi mới tìm thấy được niềm hạnh phúc thực sự. Bởi chỉ trong cái thế giới ấy, tôi mới có thể trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.
Hãy cứ để tôi nhớ, hãy cứ để tôi yêu, người nhé. Đừng phá tan đi những ảo vọng, những xúc cảm vô biên mà tôi nâng niu tặng người. Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết, ở nơi đâu tôi có thể thấy người…
các bn dùng olm.vn THÂN MẾN
sau 1 thời gian chuyển đổi thì OLM đã quyết dịnh sửa đổi lại quyết định giáo viên tik mới lên đ
và bây giờ giáo viên vẫn sẽ tick nhưng các bn tick cũng có thể lên đ rồi
mong các bn ủng hộ lại OLM nhé
# THÂN
( tại giờ ít người on quá)
lễ tổng kết năm ng ở tr tui, còn tr các bn