Thất ngôn tứ tuyệt là thể thơ mỗi bài có 4 câu và mỗi câu 7 chữ, trong đó các câu 1,2,4 hoặc chỉ các câu 2,4 hiệp vần với nhau ở chữ cuối, tức là chỉ có 28 chữ trong một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt, là phân nửa của thất ngôn bát cú. Được ra đời vào thời kỳ nhà Đường, có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Một chút mùa xuân ngời trong nắng
Hẹn gót chân em ở cuối đường
Em có nghiêng nghiêng bờ vai xuống
Để thấy mùa xuân như tóc vương.
Một chút mùa xuân còn đứng đợi
Em có kịp về giữa phố xa
Nhớ nhé mùa xuân ngân tiếng gọi
Ngàn năm em vẫn cứ như là...
Em đến gọi hương nồng trong gió
Một chút mùa xuân rất tinh khôi
Nắng đến bên em rồi ở trọ
Mùa xuân hò hẹn giữa tim người.