" Mẹ bảo em dạo này ngoan thế
- Không mẹ ơi con đã ngoan đâu
Áo mẹ mưa bạc màu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan chưa ngoan!"
Cho thấy đây là một người con hiếu thảo, yêu thương mẹ rất nhiều, vẫn chưa cảm thấy mình thật xứng đáng với lời khen của mẹ: Dạo này ngoan thế. Qua câu trả lời của tác giả trong đoạn thơ cho thấy người con cảm thấy rằng mẹ đã " ngày đêm khó nhọc" nên dù sự cố gắng và chăm sóc có nhiều đến đâu thì vẫn không thể nào đền đáp được hết công ơn lớn lao mà mẹ đã dành cho con. Người con thấy mình vẫn chưa ngoan vì không thể làm vơi đi phần nào những khó khăn, vất vả của người mẹ : "Áo mẹ mưa bạc màu/ đầu mẹ nắng cháy tóc/ Mẹ ngày đêm khó nhọc"
Đây là đóng góp của mk, có j chưa được mong các bạn giúp đỡ và góp ý cho mk!!!
Em nhỏ trong đoạn thơ trên thật hiếu thảo.Khi mẹ đi làm,hầu như tất cả công việc nhà đều do em làm hết.Tối mẹ về,thấy nhà của tươm tất gọn gàng,mẹ keh em:Dạo này ngoan thế.Đây quả là một lời khen xứng đáng cho những việc làm của em.Người đọc chắc chắn sẽ cười và nghĩ,em bé trong đoạn thơ sẽ thẹn thùng không nói lên lời.Nhưng không.Em không những không vậy.Em đã biết nghĩ đến những nỗi gian lao vất vả của mẹ,những ngày mẹ đi lảmtong mưa đến bạc cả áo,những ngày mẹ đi làm trưa nắng cháy cả tóc.Em cảm nhận được những việc làm của mình chỉ là một phần thật nhỏ,thật nhỏ so với những việc mẹ làm,những tình cảm thương yêu mà mẹ dành cho em.Người đọc một phen cảm động trước câu đáp giản dị mà đầy tình thương yêu trong đó:"Không mẹ ơi/Con đã ngoan đâu/Áo mẹ mưa bạc màu/Đầu mẹ nắng cháy tóc/Mẹ ngày đêm khó nhọc/Con chưa ngoan,chưa ngoan..."