Bạn chọn lọc những chi tiết hay trong bài văn này nhá :
Trước sân nhà em có một cây bàng. Truờng em cũng rất nhiều bàng. Hai bên hè phố nơi em ở lại là những dãy bàng xanh ngút ngái. Những cây bàng đứng đó, nhìn em lớn lên và lưu giữ bao kỷ niệm ấu thơ. Em yêu cây bàng như yêu một người bạn gần gũi nhất, thân thương nhất và không bao giờ vắng mặt trong cuộc sống của em. Vào mùa nào, cây bàng cũng có một vẻ đẹp riêng, khi trẻ trung xanh mướt khi già cỗi, sắt siu. Cây bàng lúc tươi tắn, lúc trầm ngâm, lúc vui, lúc buồn như con người vậy. Em thích nhất là ngắm nhìn cây bàng vào xuân. Đó là mùa hồi sinh của vạn vật. Trong làn mưa bụi, hơi lạnh se se, những chồi non chúm chím hé nở trên những nhành cây gầy mảnh vươn dài, xoè rộng. Màu xanh non nớt, mượt mà ấy làm dãy phố sáng bừng lên sau một mùa đông dài xanh xám. Có lúc em thấy cây bàng đang cháy lên những ngọn nến xanh. Có lúc em lại thấy dường như bàng là một cô gái đang múa đèn duyên dáng. Cây bàng biến hoá với bao hình dáng kỳ diệu. Những chồi bàng lớn rất nhanh. Khi trong những vòm lá bắt đầu lấp ló nhánh hoa li ti ấy là lúc mùa xuân sắp tàn nhường quyền tạo hoá cho mùa hè rực rỡ. Mùa hè sang mang đến cho cây bàng một sức sống mạnh mẽ. Cả phố phường ngợp bóng mát xanh um của những tán bàng toả rợp. Em lại được nô đùa chơi đồ hàng, chơi nhảy dây với lũ bạn dưới gốc bàng. Cây bàng đu đưa, rì rào hiền như một người bạn lớn tốt bụng xoè rộng cánh tay cầm ô che nắng cho chúng em vui chơi. Và mỗi buổi trưa hè, em lại mở cửa sổ ngủ dưới tiếng ve bàng râm ran êm ả, dưới vòm hương lá bàng nồng dịu và những chùm quả xanh non chao chao trong nắng. Lũ trẻ trong xóm em bao giờ cũng háo hức đón cây bàng vào thu. Bởi khi ấy những chùm quả bàng bắt đầu chín toả hương thơm nồng nàn ngai ngái phảng phất quyến rũ khắp phố phường . Em còn nhớ một buổi chiều đi lao động ở trường, cả cô trò tụ tập dưới gốc bàng to nhất sân trường đẩy bàng chín ăn. Cô cứ đẩy được chùm nào cả bọn lại xúm xút tranh nhau. Em cắn ngập răng vào quả chín cảm nhận cái vị ngọt rất riêng, bùi ngùi như vị của nắng thu mà thêm yêu da diết cây bàng thân quen ấy. Cây bàng sần sùi, nâu xám. Mỗi vết nám là một kỷ niệm học trò được lưu giữ . Một ngày nào đó, khi em xa rời mái trường yêu dấu, em sẽ về đây đặt tay lên những vết chai sần này để tìm lại bao ký ức đẹp tuổi thơ. Thương nhất là khi cây bàng vào đông. Dãy bàng ngoài phố thỉnh thoảng lại rùng mình khi cơn gió lạnh lướt qua. Trong nắng đông hao hao, những chiếc lá bàng đỏ sạm buồn buồn. Bà bán xôi đầu ngõ gói xôi bằng chiếc lá đỏ ấy cầm gói xôi vừa thổi vừa ăn, em mới thấy cây bàng dù khi tươi tốt hay khi tàn úa vẫn luôn luôn có ích cho đời. Dưới gốc bàng đơn côi, trơ trọi khẳng khiu ngoài phố, quán cóc mọc lên nhiều hơn, lũ trẻ xóm em ít ngồi chơi hơn. Còn ở sân trường thì thật vắng vẻ. Chúng em chẳng muốn ra ngoài vì lạnh. Lúc ấy trông cây bàng thật tội. Cái dáng gầy guộc, khô se thỉnh thoảng lại lay lay như muốn gọi chúng em “Lại đây chơi với tôi đi, tôi buồn lắm”! Nhưng chắc chắn bàng sẽ vượt qua mùa đông buốt giá một cách dễ dàng thôi. Trong cái giá rét ấy, những nhánh cây ngày nào cũng giơ ngón tay gầy gom nắng đông lại chăm chút, ấp ủ một cái gì đó để khi mùa xuân về thì tách lên những búp nõn xanh tươi. Cây bàng lại hồi sinh, lại bắt đầu một vòng sống mới đẹp đẽ hơn, rực rỡ hơn. Em rất khâm phục sức sống bất diệt của cây bàng. Em yêu cây bàng như yêu một người bạn lặng thầm bình dị và gần gũi. Người bạn ấy lúc nào cũng ở bên cạnh em, có mặt trong cuộc sống của em. Một ngày nào đó, em không còn được ăn trái bàng chín thơm nồng, không được cầm gói xôi bọc lá bàng đỏ đầu đông nóng hổi, không được nghe tiếng ve bàng rộn rã thì cuộc sống khi ấy sẽ tẻ nhạt biết bao. Cây bàng là nhà ở, là phố phường, là trường học, là kỷ niệm...là tất cả những gì mà em gắn bó và yêu quý.
Cơn gió heo may cuốn những chiếc lá ngả vàng đi. Trên cây bây giờ còn lại những chùm hoa trắng muốt. Hương hoa quấn vào mái tóc người đi đường, núp trong chiếc áo gió mỏng, nồng nàn, tha thiết. Và tên cây cũng ngọt ngào, gợi lên bao yêu thương, ấm áp: cây hoa sữa.
Cây hoa sữa được trồng nhiều trên đường cổ Ngư, một phố nhỏ trên con phố Kim Mã tấp nập. Những tầng lá xanh dịu nổi bật trên nền trời thu trong xanh, để rồi mỗi khi ngước nhìn lên, ta như thấy lòng mình dịu đi, bao lo toan dường như cũng được gió cuốn đi hết. Lá xanh như bao bọc, như chở che và âu yếm những chùm hoa nhỏ. Hoa sữa trắng tinh khiết. Màu trắng gợi nhớ tới những tà áo dài thân thương. Màu trắng như khiến ta liên tưởng tới những tâm hồn trong sáng, những trang vở học trò và cả những gia đình hạnh phúc. Hoa sữa rơi, trắng như bông tuyết, xoay nhẹ mình trong không gian rộng mở. Cả con đường nồng nàn hương hoa sữa. Hương hoa đầu mùa thơm dịu như mở rộng tâm hồn ta. Khi thu đã sang hẳn, hoa sữa nồng nàn, lôi cuốn những người qua đường phải ngước nhìn lên, bâng khuâng khi nhớ lại một kỉ niệm xưa...
Sống ở Hà Nội, là người Tràng An, mỗi khi thu về, ta lại ngước nhìn lên những vòm lá xanh, đón chờ những bông hoa sữa bé nhỏ. Trong kí ức của người Hà Nội, mùa thu mà không được nhìn ngắm và thưởng thức hương hoa sữa nồng nàn thì mùa thu ấy không thể nói là đã toàn vẹn. Người Hà Thành thanh lịch dạo bước trên con đường Cổ Ngư, không thể quên đứng lại, giới thiệu cho bạn bè nước ngoài về loài cây gắn bó, thân quen đầy ắp kỉ niệm này. Với những người xa thành phố đã lâu và những người từ nơi khác về Thủ đô vào dịp thu, không ai là không khỏi bỡ ngỡ, thậm chí là ngơ ngẩn khi hương hoa sữa tràn ngập trên hè phố, đưa vào sâu trong tâm trí một sự tỉnh táo lạ kì. Sắc hoa trắng tinh khiết rơi trên vai tà áo dài người thiếu nữ, duyên dáng, đáng yêu biết mấy! Hình ảnh ấy in đậm trong tim mỗi người, theo chân họ về tới những con ngõ nhỏ, những căn nhà nhỏ ấm áp tiếng cười.
Yêu làm sao sự cống hiến thầm lặng của hoa sữa! Có ai cảm thấy hoa sữa đang toả hương khi cuộc sống bề bộn vẫn còn trước mắt. Chỉ đến khi thành phố đã lên đèn, nhịp sống con người đã tạm chậm lại thì chùm hoa nhỏ bé ấy mới được để ý nhiều. Họ gạt đi bao lo toan của cuộc sống để đặt ra một câu hỏi: “Từ bao giờ, cây đã ra hoa đẹp tới vậy?". Giữa khói bụi của thành phố ban ngày, có ai cảm thấy hương hoa đang quấn quanh mình, làm lòng mình dịu đi không? Hoa sữa âm thầm cống hiến cho đời hương thơm, cho lòng người dịu mát nhưng cuộc sống đã cuốn những người Tràng An thanh lịch đi và chỉ lắng lại khi bất chợt một hôm nào đó, trái tim họ thổn thức, hít căng tràn hương hoa nồng nàn bấy nay.
Ai cũng có những kỉ niệm đẹp với cây hoa sữa và tôi chắc rằng, đó cũng là kỉ niệm đẹp như tôi đã có. Hàng cây hoa sữa xanh mát là điểm đến của tôi và Trinh mỗi trưa hè. Tôi và Trinh chơi thân với nhau từ nhỏ, cây hoa sữa đã chứng kiến biết bao hiểu lầm, những lần giận dỗi và cả những ngày tươi đẹp của chúng tôi. Những ngày mùa thu trong xanh, chúng tôi dạo bước dưới sắc hoa trắng muốt, đắm mình trong hương hoa nồng nàn và những bản nhạc cổ điển. Cây khẽ đung dưa như chào đón chúng tôi. Nhưng rồi, khi ngưỡng cửa cấp hai mở ra, chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà chúng tôi giận nhau và không còn cơ hội gặp lại khi Trinh chuyển vào Nam sống cùng bố mẹ. Hàng hoa chỉ còn mình tôi lẻ bước, đơn côi. Cây khe khẽ đung đưa như an ủi tôi, cổ vũ tôi tiếp tục bước đi trên những chặng đường tiếp theo.
Tôi yêu hoa sữa bởi rất nhiều lí do. Nhưng có lẽ, lí do lớn nhất là vì hoa sữa đã gắn bó với tôi từ khi lọt lòng. Hoa sữa gợi lại trong tôi biết bao kỷ niệm, cảm xúc, bởi hương thơm và màu sắc của mình. Tình yêu của tôi với cây sẽ không bao giờ thay đổi, vẫn nồng nàn và lắng đọng như cách mà hương hoa đã thầm lặng trao tặng cho đời.
Trái Đất - ngôi nhà chung của mọi quốc gia, mọi dân tộc luôn rực rỡ sắc màu của những loài hoa: hoa hồng đua nhau khoe sắc của Bun-ga-ri, hoa tuy- líp từ Hà Lan toả đi muôn nơi, hoa anh đào chào đón du khách đến với Nhật Bản,... Riêng tôi, tôi lại có ấn tượng sâu sắc về cây hoa sữa bồi hương thơm nồng nàn, độc đáo chĩ có ở Hà Nội mỗi độ thu về.
Hoa sữa mảnh mai đứng khiêm nhường trên hè phố, rải rác trong công viên, len lỏi vào tận những ngõ nhỏ của Hà thành. Quanh năm, cây xoè tán rộng như chiếc ô xanh che nắng cho dòng người qua lại, dành đến thu, ban phát cho đời hương thơm ngọt ngào, nồng nằn, ngây ngất. Có gì đó gợi lên trong lòng tôi một nỗi buồn man mác khi đứng ngắm những hàng hoa sữa với mùi hương nồng nàn trên đường Nguyễn Du. Hoa sữa mang đến nét đẹp đặc trưng của Thủ đô. Hoa sữa thanh lịch, duyên dáng như những người con của mảnh đất Thăng Long nghìn năm văn hiến. Tôi, hoa sữa! Tôi lặng người đi, đôi lúc tôi tìm thấy một sự thanh thản, thanh thản đến lạ thường, trong những chùm hoa sữa, những chùm hoa e ấp trong tán lá. Ôi, hoa sữa!
Tôi xúc động, tôi ngỡ ngàng, tôi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của hoa sữa. Một hi vọng nhen nhóm trong lòng tôi. Hải Phòng đã là thành phố Cảng, thành phố của màu hoa phượng đỏ, rực một góc trời mỗi khi hè về, thì Hà Nội, dù ngày càng trở nên hiện đại hơn, nhưng những người Tràng An hẳn sẽ không quên được cái hương thơm ngọt ngào, nồng nàn, độc đáo, cái dáng vẻ lặng lẽ của hoa sữa đứng bên góc phố trong tiết trời thu.
Trong cuộc sống, bận bịu với bao nỗi lo toan, chắc chắn nhiều người không để ý đến cây hoa sữa, lại càng không có dịp ngắm nhìn những nhành hoa trắng xanh lấp ló trong kẽ lá. Nhưng khi mùa thu đến, gió heo may mang hương thơm nồng nàn của hoa sữa rải khắp các phố phường, ngõ ngách của Hà thành thì mọi người mới thốt lên: “Thu đến rồi!” và đưa mắt tìm kiếm xung quanh xem “sứ giả” của thu ở đâu. Tôi đã từng cùng các bạn đạp xe chầm chậm dưới tán hoa sữa, thưởng thức hương thơm không lẫn vào đâu được của hoa. Một vài đứa nhanh tay nhặt được một nhành hoa sữa, giấu vào trong nếp áo, như muốn níu giữ cả mùa thu, níu giữ khoảnh khắc được ở bên bạn bè, níu giữ tuổi học trò.
Nếu Hà Nội là một bức tranh, thì màu trắng xanh của hoa sữa chính là những mảng màu quan trọng nhất. Nếu Thủ đô của chúng ta là một bản tình ca ngọt ngào thì hoa sữa chính là những nốt nhạc sâu lắng đọng lại trong lòng thính giả. Tôi mãi yêu hoa sữa, loài hoa biểu tượng của Hà Nội. Và tôi đã luôn tiếc nuối những mùa hoa sữa đã qua đi, để rồi lại phấp phỏng mong chờ những mùa hoa khác đến. Thu Hà Nội đã để lại trong tôi tình yêu với hoa sữa không nói thành lời.
"... Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió...”. Từ lâu, hoa sữa đã là một biểu tượng, một nét đẹp riêng của mùa thu Hà Nội mà hiếm nơi nào có được. Vào mùa hoa nở, dẫu ai có vô tình đến mấy cũng không khỏi xao xuyến hương hoa sữa ngọt ngào, để rồi mang vào kí ức thật nhiều kỉ niệm về những đêm thu khó phai mờ.
Cây hoa sữa không có mùa trút lá, chỉ lác đác rụng lá vàng nên cây luôn xanh tốt quanh năm. Hoa sữa nở vào dịp cuối thu, đầu đông - khi những tia nắng vàng ấm áp vẫn chan hoà trong từng kẽ lá xanh, khi từng con phố nhỏ đã dược trải một lớp lá vàng khô óng ả, khi những cơn gió heo may se lạnh đang dần đến. Hoa sữa nở không đơn lẻ mà kết thành từng chùm nhỏ, mang một màu trắng xanh tinh khiết, mộc mạc. Mỗi khi hoa rụng, dù chỉ khẽ lác đác thôi, những con phố bé như được phủ một lớp voan mỏng mịn màng với hương thơm thanh khiết, quyến rũ. Hoa sữa thường chỉ thơm về đêm, hương hoa quyện vào từng cơn gió, được gió đưa đẩy, len vào từng con phố, ngõ nhỏ. Chỉ cần đứng và cảm nhận, trong lòng ta bất giác thấy bồi hồi, nhưng tâm hồn thì thanh thản và dễ chịu lắm. Nhiều người nói, họ không thích hương hoa sữa, họ cảm thấy ngột ngạt với cái hương hoa hăng hắc, nồng nàn. Đúng, hoa sữa hắc, hoa sữa ngột ngạt nhưng nếu ta biết cảm nhận theo đúng cách, chắc chắn ta sẽ bị hương hoa sữa mê hoặc lúc nào không hay. Hoa sữa thơm nhẹ nhàng mà đằm thắm, ngọt ngào mà day dứt, dịu dàng mà đầy dai dẳng - đó là cảm nhận riêng của mỗi người về hương hoa sữa, nhưng không ai có thể phủ nhận, hoa sữa thật dễ dàng làm say đắm lòng người...
Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trên con phố Nguyễn Du nổi tiếng về hương hoa sữa mỗi độ thu qua, đông đến. Tuổi thơ tôi gắn liền với hàng hoa sữa trước nhà, gắn liền với cái hương vị nồng nàn của hoa sữa. Ngày còn bé, tôi đã từng thấy rất lạ và không hiểu sao cả gia đình tôi đều rất thích hoa sữa. Tôi nhớ ngày ấy, mỗi đêm thu, bố mẹ đều dắt hai chị em tôi đi bộ trên con phố trước nhà, để rồi cùng cảm nhận hương vị nồng nồng, hăng hắc mà ngọt ngào của hoa sữa. Và tôi đã lớn lên như thế, lớn lên với một tình yêu đặc biệt chỉ dành cho hoa sữa từ những ngày tôi chỉ là một cô bé... Bây giờ tôi đã lớn hơn, nhưng thói quen đi dạo mỗi đêm thu trên con phố trước nhà thì không thể rời bỏ. Mỗi đêm, một mình đi dạo trên con phố vắng yên tĩnh, trên cái góc nhỏ thân thương chỉ của riêng mình, tôi chun mũi mà hít cho căng tràn lồng ngực cái không khí lành lạnh mà trong lành, để cho hương hoa sữa ngọt ngào lan toả trong tâm hồn, thấm đượm mát lạnh trên làn da, vấn vương trên từng lớp quần áo. Nhưng hoa nở rồi cũng đến ngày lụi tàn, từng đêm hương hoa cứ nhạt dần, vị ngọt sâu lắng cũng chỉ còn thoang thoảng trong từng cơn gió đêm. Khi đó, cảm giác tiếc nuối đã lấp đầy tâm trí, bất chợt thấy thiếu một hương vị thân quen, cứ cảm thấy bồi hồi, bồn chồn, mong ước thời gian trôi qua thật nhanh để còn đến mùa hoa năm sau, để tôi lại được dịp chìm đắm trong hương vị nồng nàn, trong cái lạnh man mác của những cơn gió heo may sớm về...
Cuộc sống thành thị ngày nay ồn ào, tấp nập, đầy khói bụi và những toà nhà cao chọc trời. Bóng dáng những hàng hoa sữa xanh mướt dường như cũng mờ nhạt đi bên cạnh những trung tâm thương mại lộng lẫy ánh đèn. Hương hoa cô đơn lặng lẽ đượm vào hơi gió mùa mỏng manh, se sắt trên da, mơn man những nhớ thương và dỗi hờn như một đứa trẻ. Con người bị cuốn vào dòng cuộc sống vội vã, họ không còn thời gian để cảm nhận cái đẹp của hoa sữa. Nhưng hình ảnh về những hàng hoa sữa xưa trải dài thì mãi còn trong trái tim mỗi người con Hà Nội. Hoa sữa là kí ức, là kỉ niệm của mỗi người dân Hà Nội, là nét ấn tượng về mùa thu Hà Nội của những người khách xa về thăm Thủ đô, là nỗi nhớ da diết nhất của những người con phải rời xa mảnh đất Hà Nội dấu yêu, lập nghiệp tại những vùng đất cách xa Tổ quốc hàng vạn cây số... Hoa sữa đã trở thành một phần tuổi thơ của những người Hà Nội, là những nhớ nhung và hoài niệm của một lớp người xưa mà mỗi khi nhắc đến, trong lòng họ chỉ còn là những nỗi bâng khuâng, bồi hồi...
Tôi yêu những chùm hoa sữa bé nhỏ tinh khôi, giản dị mà lặng lẽ, yêu cái hương thơm xốn xang lòng người của hoa sữa. Tôi ước mùa hoa năm sau đến nhanh thật nhanh, để tôi lại có dịp được chìm đắm trong hương vị thân quen ấy một lần nữa. Nhớ lắm cái chất quyến rũ trong vẻ mộc mạc của hương sữa, phảng phất trong gió và đáng yêu vô cùng...
Nhà em có một cây Mai. Ngày thường, Mai đứng một mình trong góc vườn, lặng lẽ giữa bao nhiêu là Quỳnh Anh, Lan, Cúc, Vũ Nữ… Ấy vậy mà Mai vẫn ung dung, thản nhiên lớn lên với dáng vẻ đơn sơ và giản dị. Cây Mai cao hơn em đến hai cái đầu. Nó khoác trên mình một chiếc áo xanh đậm điểm vài bông hoa vàng hoe.
Đến rằm tháng Chạp, Mai được đem ra giữa sân nhà. Nó bắt đầu được chú ý đến. Mai được mọi người chăm sóc, bón phân, tỉa cành và đặc biệt lặt lá – một công việc mà em rất thích. Vào sáng Chủ Nhật, cả nhà em vui vẻ quây quần bên cây Mai để lặt lá. Em làm theo lời mẹ dạy, chú ý lặt đúng cách từng chiếc lá, tưởng tượng như đang mở từng chiếc cửa sổ tí ti trên thân cây cho những nụ hoa mở mắt hé nhìn trời đất.
Khi tất cả những chiếc lá đã rời cành mẹ, cây Mai trở nên trơ trụi, khẳng khiu. Những cành cây tia ra như những nét phác thảo bằng bút kim của một bức tranh. Nhưng chính sự trơ trụi ấy lại mang một vẻ háo hức và tưng bừng, đem đến cho mọi người cảm giác mùa xuân về.
Không phụ lòng người chăm sóc, không để cành phải đợi lâu, những nụ hoa li ti đã bắt đầu xuất hiện. Thân cây trơ trụi được tô điểm bằng những chấm xanh non của mầm hoa, mầm lá.
Gần đến Tết, những nụ hoa lớn lên, phình tròn, nhõ bằng chiếc móng tay út. Nhìn cây Mai như có hàng trăm con bọ xanh âu yếm bám chặt vào cành, cố gắng làm đẹp cho cây và hứa hẹn một sự đơm hoa rực rỡ ngày Tết
Tết tới, Mai được đặt chễm chệ ở một vị trí trang trọng trong nhà. Mọi người lo đi sắm đồ Tết, chẳng để ý đến Mai nhiều. Hôm mồng Một Tết, mọi người vui vẻ trong những bộ đồ mới. Đến lúc này, nhìn qua cây Mai, ai cũng ngạc nhiên khi thấy nó cũng đã sẵn sàng trong bộ trang phục truyền thống của mình. Mai phủ hắp người một chiếc áo vàng rực rỡ của hoa, điểm thêm vài màu xanh non của lá. Chúng em trang trọng treo những lời chúc “ An khang thịnh vượng”, “ Vạn sự như ý”, … và những bao lì xì lên cây, chia sẻ lời chúc năm mới với loài hoa tuyệt đẹp này. Vậy là chiếc áo vàng của Mai còn được điểm những món đồ trang sức màu đỏ, thể hiện may mắn và tình thương yêu
Hoa Mai vàng tươi, rất đẹp. Cánh hoa mềm, mịn như nhung. Nhưng chỉ sau một vài ngày, những cành hoa ấy héo dần và từ từ rời cành xuống điểm tô cho đất. Đất trong chậu đầy một màu vàng của cánh Mai.
Hoa Mai rụng đi nhường chỗ cho những nụ hoa con con bung mình hé nở. Những cái nụ xanh be bé, điểm vài màu vàng ở đỉnh. Chúng em thay nhau đoán xem đâu là nụ hoa, đâu là nụ lá, nụ nào nở trước, nụ nào nở sau. Những chiếc nụ lá không được quan tâm nhiều nhưng vẫn hồn nhiên nở cánh trước cả nụ hoa
Sau tết, Mai vẫn cố gắng thể hiện hết vẻ đẹp còn lại của mình, hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng được giao. Dưói đất, hoa vàng rụng nhiều. Trên cây, lá xanh lớn lên . Hết Tết, hết mùa hoa Mai, đến lượt lá đua nhau trang trí cho cành. Mai lại khoác lên mình chiếc áo màu xanh thẫm.
Mai cũng “ điệu” như con người, cứ đến Tết là xúng xính trong bộ quần áo đẹp. Mai như một người bạn quen thuộc, chia sẻ ngày Tết với mọi người. Mai gắng sức mình tô đẹp cho ngày Tết. Mọi người quan tâm, làm đẹp cho Mai. Em yêu Mai, gia đình em yêu Mai, miền Nam này yêu Mai, cả đất nước Việt Nam cũng yêu Mai. Cây Mai- biểu tượng của may mắn, vui vẻ và hạnh phúc.