Tớ ko tự tin về môn Văn lắm nhưng cậu đọc tham khảo nhé ^^!
"Giá như những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi là hòn đá hay cục thủy tinh, đầu mẩu gỗ,tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi.........." , 11h hơn, mắt tôi nặng trĩu, khép dần, quyển hồi kí Những ngày thơ ấu của tác giả Nguyên Hồng trên tay dần gấp lại, tôi gục đầu xuống bàn thiếp đi lúc nào không hay....... trong đêm hôm ấy, tôi đã trải qua 1 giấc mơ kì lạ, ấn tượng và khó quên- Tôi gặp cậu bé Hồng.
Trước mắt tôi là một buổi chiều đầy nắng trong bối cảnh Việt Nam những năm 40, Hà Nội khoác lên mình vẻ đẹp cổ kính và thơ mộng, rảo bước trên con đường rộng chốn Hà Thành, tôi gặp 1 cậu bé đang thu mình vào 1 góc khuất nhỏ nơi con phố thưa người. Tôi đến gần cậu lân la hỏi thăm:
- Cậu bé sao lại ngồi một mình ở đây thế? Em tên gì? (nghe như kiểu bắt cóc trẻ em ý ^^! )
Cậu bé kia ngẩng mặt nhìn tôi, gương mặt uất ức vẫn hằn những vệt nước mắt lấm lem, cậu đáp lời tôi cộc lốc, vẻ không quan tâm:
- Tên Hồng.
Bấy giờ tôi mới nhận ra cậu bé này có gương mặt na ná tấm ảnh nhà văn Nguyên Hồng ở bìa cuốn hồi kí Những ngày thơ ấu. Khoảng cách của sự xa lạ, ngại ngùng dường như bị xóa đi từ lúc nào. Tôi ngồi xuống cạnh cậu bé, thân thiết, gần gũi như người anh (bạn là nam hay nữ? Thay vào cho phù hợp nhé ) trò chuyện cùng đứa em trai:
- Có tâm sự à? Kể anh nghe đi, dấu trong lòng không dễ chịu gì đâu.
Hồng ngước đôi mắt sáng nhìn tôi vẻ ngạc nhiên khó hiểu, nhưng rồi cậu bé dần cởi mở hơn, cậu kể cho tôi nghe về hoàn cảnh gia đình cậu, về cái không khí lạnh lẽo vắng tình thương mà cậu lớn lên từ nhỏ. Từ cái đám cưới ép buộc không tình yêu của cha mẹ cậu đến những lời cay độc, sự ghẻ lạnh, những rắp tâm tanh bẩn của họ nội, đến tình yêu thương dành cho người mẹ trẻ trung có trái tim khao khát yêu đương song đành chôn tuổi thanh xuân của mình bên người chồng nghiện ngập. Rồi gia đình sa sút, mẹ của Hồng phải bỏ cậu ở lại mà đi tha hương cầu thực..v.v.... Cuộc nói chuyện kéo dài đến lúc mặt trời khuất bóng sau những ngôi nhà hai tầng tráng lệ cô kính, cậu bé đứng dậy:
- Tối rồi, em phải về, cảm ơn anh vì tất cả.
Tôi cười:
-Tạm biệt em. Hy vọng có ngày gặp lại em. Mạnh mẽ lên nhé, chúc may mắn, hạnh phúc. ( S-ÊN-SÊN-SẮC-SẾN )
Tôi vẫy tay chào tạm biệt Hồng đến khi dáng người nhỏ bé của cậu khuất vào bóng tối. Một làn gió nhẹ thoáng qua, tôi lặng người thấy gò má mình buốt lạnh. Giọt lệ trên mi bất giác rơi xuống, thấm vào khóe môi mặn đắng. Phải ít phút sau tôi mới rời những suy nghĩ về cuộc gặp lúc chiều mà rảo từng bước trên đường phố Hà Nội, nhưng những lời tâm sự của Hồng vẫn quẩn quanh, đứt đoạn, bủa vây đầy suy tư: " Mợ em làm gì sai cơ chứ? Tại sao họ cứ đào bới, xỉa xói, hành hạ tinh thần mợ em?...........Phải chi những cổ tục đã đày đọa mợ là hòn đá hay cục thủy tinh, đầu mẩu gỗ, em quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi....... Em yêu mợ, em sẽ không đời nào để những rắp tâm tanh bẩn đó xâm phạm đến.....Mợ đi cũng ngót 1 năm rồi, em nhớ mợ, ước gì mợ về thăm em...." .
Từng câu từng chữ em nói như xoáy vào tim của bất kì người nào nghe được. Tình yêu thương ấy thật bao la, thật cao cả, trong sáng và đẹp đẽ biết bao...phải chi những cô tục lạc hậu ấy không tồn tại.....Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm, một vẻ đẹp xen lẫn giữa vui và buồn, nỗi buồn ẩn chứa biết bao nhung nhớ, tủi cực, mơ ước của những con người bất hạnh chịu sự vùi dập của chế độ xã hội cũ.
Reee....eeng! Tiếng đồng hồ báo thức xé nát hình ảnh nhộn nhịp buồn của phố đêm Hà Nội. Cả người mỏi nhừ, tôi mở đôi mắt 1 cách nặng nề, sao bỗng thấy vị mặn nơi đầu lưỡi, bồi hồi nhớ lại giấc mơ vừa qua thấy thương mẹ của mình, thấy yêu cuộc sống này vô cùng. Hồng-cậu bé trong giấc mơ kì lạ ấy đã cho tôi thấy được giá trị cuộc sống, giá trị của tình yêu thương.
Cuối cùng cũng xong. Oh my time . Buổi tối iu dấu đã bay theo Hà Nội và Nguyên Hồng ! Thank you for your reading ^^! Thật ra thì tớ cảm thấy chưa ưng ý với bài này lắm vì phần dẫn lời nói chuyện trực tiếp giữa "tôi" và "Hồng" tớ vẫn chưa đưa được chi tiết Hồng nói về mẹ vào bài T_T!!!!
*CHÚ THÍCH: Phần in nghiêng và trong ngặc không phải là nội dung có trong bài viết. Cảm ơn vì đã đọc bài này^^!
Nhìn ngán quá nhỉ, mà thôi, ráng đọc nha ANH DINH !!!
Đính chính lại 1 chút, xóa số 1940 trong bài. Nếu bạn muốn thay thế thì thay bằng 1924 hay năm nào gần gần 1924 cũng được nhé. Vì 1940 là năm tác phẩm được in thành sách chứ ko phải năm diễn ra sự việc ạ . Còn hình ảnh Hà Nội 1940 cũng ko thay đổi nhiều so với năm 1924 nên có thể tạm chấp nhận việc nói là đường phố rộng ^^!.
À, đừng lo việc bài này chép mạng nha, tự làm hết đấy, còn chưa đọc tham khảo bài mẫu nữa, nên chắc là ko trùng chi tiết văn mẫu đâu.
Vẫn chưa yên tâm về cái mốc thời gian. 1924 là năm Nguyên Hồng 6 tuổi, nhưng tớ biết ko chính xác thời gian mà chuỗi sự việc (đoạn trích trong SGK) xảy ra với nhà văn. Nên để chắc chắn về độ chính xác, cậu cứ thay bằng từ "thế kỉ XX" ^^! Thank you!!