* Đoạn 1:
Ngày xửa ngày xưa, có hai bà cháu sống với nhau. Vì gia cảnh nghèo khó, hai bà cháu phải đi đào củ mải để ăn. Một hôm, cậu bé nói với bà rằng:
- Bà ơi, cháu đã lớn. Cháu sẽ làm nương, trồng lúa để có gạo nấu cơm.
Từ đó, cậu bé chăm chỉ trồng cây trên nương.
* Đoạn 2:
Năm đó, gần tới ngày thu hoạch lúa thì chẳng may rừng chị cháy. Nương lúa cháy thành tro. Cậu bé buồn quá, nước mắt trào ra. Bỗng, Bụt hiện lên, bảo:
- Ta cho con một điều ước, con ước gì?
- Dạ, con chỉ mong bà của con không bị đói khổ.
Bụt gật đầu và biến mất.
* Đoạn 3:
Hôm ấy, trong khi đang mải mê làm nương thì cậu bé đào được một củ gì rất lạ. Củ đó bị lửa rừng hun nóng, có mùi thơm ngòn ngọt. Cậu bé nếm thử thấy rất ngon, bèn đào thêm mấy củ nữa về cho bà. Bà ăn xong cứ tấm tắc khen ngon và thấy người khỏe hẳn ra. Lúc này, cậu bé mới kể lại cho bà nghe chuyện gặp Bụt. Bà nói:
- Có lẽ củ này là Bụt ban cho đấy. Cháu hãy vào rừng tìm thứ cây quý đó đem trồng khắp nơi để người dân nghèo có cái ăn.
* Đoạn 4:
Cậu bé nghe lời bà dặn trở lại rừng kiếm củ lạ kia rồi trồng khắp mọi nơi. Chỉ mấy tháng sau, loài cây lạ đã phát triển không ngờ. Rễ cây phình to ra thành củ cỏ màu tím đỏ. Từ đó, nhà nhà đều có cái ăn, không còn cảnh đói khổ nữa. Mọi người gọi đó là cây khoai lang. Đến bây giờ, khoai lang vẫn còn được rất nhiều người ưa thích.