Tập làm văn lớp 6

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Phạm Huy Du

Hộ tớ nha :Tả một buổi hoàng hôn trên quê hương em mai kiểm tra rồi:(gianroi

Gaming ๖ۣۜÁc๖ۣۜQuỷ
4 tháng 4 2017 lúc 19:12

Tham khảo :

Quê tôi là một làng chài ven biển. Dân chài sống lam lũ quanh năm mà vẫn chẳng dư dật được bao nhiêu. Làng hướng mắt ra đón những cơn gió biển thổi vào thế nên bọn nhóc tụi tôi mới nhỏ ti mà đứa nào đứa nấy sạm đen vì nắng và gió biển. Vùng quê tuy nghèo nhưng không phải không có những niềm vui. Với tôi, kỷ niệm sâu sắc nhất chínhlà được ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.

Chiều nào cũng vậy, tôi cùng lũ bạn bước nặng trịch trên những cồn cát đầu làng sau buổi tan trường. Cồn cát mênh mông gắn bó với cả tuổi thơ tôi trong suốt những tháng ngày qua. Nó còn gắn với bao trò chơi bí mật của lũ trẻ con miền biển. Nhưng hôm nay cũng vậy, tôi phải từ bỏ những cuộc chơi sớm hơn để về giúp bố mẹ chuẩn bị bữa cơm chiều. Bố tôi đi biển cứ sẩm tối mới về. Còn mẹ toi đi làm cũng hay về muộn. Bữa cơm chiều trông chờ vào cả cậu con trai lớp sáu.

Tôi về nhà, cất sách vở nhưng không nấu cơm ngay. Bao giờ cũng vậy, tôi dọn dẹp sân thềm trước và tranh thủ ngắm lúc hoàng hôn. Hôm nay biển xanh chỉ hơi gợn sóng nhưng chỉ có dân miền biển như chúng tôi mới rõ, ở trong cái sự phẳng lặng kia, biển đang động lắm.

Chả là, đó là lúc nước triều bắt đầu dâng mà. Gió biển hôm nay nhẹ nhàng mát rượi. Vị mặn thổi vào khiến con mắt tôi cảm giác cay cay. Biển bắt đầu nhợt nhạt vì mặt trời sắp lặn. Những tia nắng cuối cùng của một ngày không đủ tạo màu trên biển mà đủ để mặt biển ánh lên màu trắng hơi phớt vàng nhợt nhạt.

Mặt trời bắt đầu tắt nắng. Phía xa kia không phải làông mặt trời chiếu những tia nắng chói chang mà là một quả cầu rực đỏ đặt trên một cái mâm lớn màu xanh lục. Quả cầu lửa nhỏ dần rồi cứ thế rơi trụt vào trong lòng biển cả. Phía ngoài khơi chi chít những chiếc tàu đang rướn mình hướng về phía làng tôi. Trong những chiếc tàu kia, có một chiếc ngày nào tôi cũng chờ cũng đợi.

Bữa cơm chiều đã dọn xong vừa kịp lúc bố mẹ tôi về. Bố nhâm nhi chén rượu kể câu chuyện cả ngày đi biển. Còn mẹ vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại xoa đầu đứa con trai. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng trìu mến như đang ngợi khen sự ngoan ngoãn của con trai mình. Tôi thấy lòng ấm lại, ấm như bát cơm đầy đang nằm trong bàn tay nhỏ của tô.

nhớ like nha haha

Gaming ๖ۣۜÁc๖ۣۜQuỷ
4 tháng 4 2017 lúc 19:13

Sau một ngày học tập căng thẳng, trên đường về nhà, em dừng chân đứng lại ven đường để ngắm phong cảnh quê hương. Một cảm giác dễ chịu khiến cho những mệt mỏi của một ngày tan biết hết, nhất là khi được ngắm mặt trời khuất dần sau những ngọn núi xa xa. Ngắm phong cảnh quê hương trong buổi hoàng hôn, em bỗng ao ước mình được trở thành một thi sĩ.

Dưới ánh hoàng hôn, phong cảnh quê em đẹp lạ kì. Nếu có thể làm thơ, em sẽ làm một bài thơ để ca ngợi bức tranh thiên nhiên này. Ở phía Tây, ông mặt trời đang dần khuất sau những nặng núi cao, ánh rẻ quạt chiếu lên bầu trời như muốn xiên thủng màng mây trắng ngà. Dưới ánh hoàng hôn, nhiều cánh chim bắt đầu bay về tổ, một đàn cò trắng còn muốn khoe sắc lông trắng của mình dưới ánh vàng của hoàng hôn, màu hồng hồng của nắng chiều như tô điểm thêm vẻ đẹp của chúng. Trên cao là những con én bay liệng như muốn nhìn bầu trời lần cuối trước khi trú cánh vào một nơi nào đó. Nhìn những cánh chim. Em ước mình có thêm đôi cánh để được bay cao, bay xa, bay với những ước mơ bay bổng của mình, bay để được ngắm phong cảnh quê hương thanh bình.

Khung cảnh bên dưới mặt đất càng làm em thích thú hơn. Trên cánh đồng làng, các bác nông dân đã thu xếp nông cụ để trở về nhà sau một ngày lao động hiểu quả. Từng tốp người xuất hiện trên đường làng đang cười nói vui vẻ, tựa như họ đang rất hài lòng về thành quả lao động của mình. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng máy cày, máy xới nổ ì ạch trên đường, tiếng trâu bò rống rộn ràng vang cả xóm. Tất cả như một dàn hòa ca đang hòa tấu trên một vùng quê. Ngắm những gì đang diễn ra mà lòng em cảm thấy tự hào biết bao.

Em bước chầm chậm theo các bác nông dân. Càng về chiều, ánh nắng càng đẹp hơn và phản chiếu xa hơn. Ông mặt trời như muốn mở to đôi mắt soi xuống quê em để cùng chung không khí vui tươi, thanh bình của mọi người, và cũng để dần đưa mọi người về với gia đình, về với tổ ấm của họ.

Bây giờ nắng đã nhuộm hàng cau bên đường, hương cau thoang thoảng càng quyến rũ lòng người. Em lại dõi mắt nhìn theo đôi chim vừa về tổ. Các con của chúng ríu ra ríu rít gọi mẹ để được mớm mồi. Nhìn cảnh tưởng ấy, em chợt mỉm cười một mình vì lát nữa thôi, em cũng như con chim non kia, sẽ được ông bà, cha mẹ ra đón và sẽ dành cho em thật nhiều tình thương còn hơn lũ chim kia.

Mải suy nghĩ mà em quên mất là mặt trời đã khuất hẳn, những tia nắng cuối cùng còn hắt lại trên những đám mây nhiều hình. Bóng tôi lan dần trên bầu trời. Cảnh vật mờ dần, đôi chỗ sương trắng đã chập chờn. Người đi đường thưa thớt, thỉnh thoảng có vài người đưa trâu về muộn còn quát tháo chúng đi nhanh hơn.

Trong xóm, cây cối, nhà cửa đã nhòa đi trong ánh sáng mờ mờ. Khói bếp của mọi nhà lan tỏa trong bóng chiều sương mờ bao phủ. Trời tối hẳn, những ánh sao bắt đầu lấp lánh khoe sắc trên bầu trời. Trên đồng, những chú côn trùng cũng mở dàn đồng ca muôn thuở. Trong xóm, ánh đèn đã sáng lên trong các nhà và có gia đình đã quây quần bên mâm cơm chiều.

Mải ngắm nhìn cảnh quê đẹp quê hương mà em quên mất là mình phải về nhà vì chắc giờ này ông bà, cha mẹ đang mong ngóng.

Về tới nhà nhưng trong tâm trí em vẫn hiện rõ bức tranh quê hương đẹp rực rỡ trong nắng chiều, đẹp mờ ảo trong hoàng hôn. Có ngắm nhìn hoàng hôn quê hương mới thấy không đâu đẹp bằng quê hương mình.

Cô bé háu hỉnh
4 tháng 4 2017 lúc 19:14

Sau một ngày học tập căng thẳng, trên đường về nhà, em dừng chân đứng lại ven đường để ngắm phong cảnh quê hương. Một cảm giác dễ chịu khiến cho những mệt mỏi của một ngày tan biết hết, nhất là khi được ngắm mặt trời khuất dần sau những ngọn núi xa xa. Ngắm phong cảnh quê hương trong buổi hoàng hôn, em bỗng ao ước mình được trở thành một thi sĩ.

Dưới ánh hoàng hôn, phong cảnh quê em đẹp lạ kì. Nếu có thể làm thơ, em sẽ làm một bài thơ để ca ngợi bức tranh thiên nhiên này. Ở phía Tây, ông mặt trời đang dần khuất sau những nặng núi cao, ánh rẻ quạt chiếu lên bầu trời như muốn xiên thủng màng mây trắng ngà. Dưới ánh hoàng hôn, nhiều cánh chim bắt đầu bay về tổ, một đàn cò trắng còn muốn khoe sắc lông trắng của mình dưới ánh vàng của hoàng hôn, màu hồng hồng của nắng chiều như tô điểm thêm vẻ đẹp của chúng. Trên cao là những con én bay liệng như muốn nhìn bầu trời lần cuối trước khi trú cánh vào một nơi nào đó. Nhìn những cánh chim. Em ước mình có thêm đôi cánh để được bay cao, bay xa, bay với những ước mơ bay bổng của mình, bay để được ngắm phong cảnh quê hương thanh bình.

Khung cảnh bên dưới mặt đất càng làm em thích thú hơn. Trên cánh đồng làng, các bác nông dân đã thu xếp nông cụ để trở về nhà sau một ngày lao động hiểu quả. Từng tốp người xuất hiện trên đường làng đang cười nói vui vẻ, tựa như họ đang rất hài lòng về thành quả lao động của mình. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng máy cày, máy xới nổ ì ạch trên đường, tiếng trâu bò rống rộn ràng vang cả xóm. Tất cả như một dàn hòa ca đang hòa tấu trên một vùng quê. Ngắm những gì đang diễn ra mà lòng em cảm thấy tự hào biết bao.

Em bước chầm chậm theo các bác nông dân. Càng về chiều, ánh nắng càng đẹp hơn và phản chiếu xa hơn. Ông mặt trời như muốn mở to đôi mắt soi xuống quê em để cùng chung không khí vui tươi, thanh bình của mọi người, và cũng để dần đưa mọi người về với gia đình, về với tổ ấm của họ.

Bây giờ nắng đã nhuộm hàng cau bên đường, hương cau thoang thoảng càng quyến rũ lòng người. Em lại dõi mắt nhìn theo đôi chim vừa về tổ. Các con của chúng ríu ra ríu rít gọi mẹ để được mớm mồi. Nhìn cảnh tưởng ấy, em chợt mỉm cười một mình vì lát nữa thôi, em cũng như con chim non kia, sẽ được ông bà, cha mẹ ra đón và sẽ dành cho em thật nhiều tình thương còn hơn lũ chim kia.

Mải suy nghĩ mà em quên mất là mặt trời đã khuất hẳn, những tia nắng cuối cùng còn hắt lại trên những đám mây nhiều hình. Bóng tôi lan dần trên bầu trời. Cảnh vật mờ dần, đôi chỗ sương trắng đã chập chờn. Người đi đường thưa thớt, thỉnh thoảng có vài người đưa trâu về muộn còn quát tháo chúng đi nhanh hơn.

Trong xóm, cây cối, nhà cửa đã nhòa đi trong ánh sáng mờ mờ. Khói bếp của mọi nhà lan tỏa trong bóng chiều sương mờ bao phủ. Trời tối hẳn, những ánh sao bắt đầu lấp lánh khoe sắc trên bầu trời. Trên đồng, những chú côn trùng cũng mở dàn đồng ca muôn thuở. Trong xóm, ánh đèn đã sáng lên trong các nhà và có gia đình đã quây quần bên mâm cơm chiều.

Mải ngắm nhìn cảnh quê đẹp quê hương mà em quên mất là mình phải về nhà vì chắc giờ này ông bà, cha mẹ đang mong ngóng.

Về tới nhà nhưng trong tâm trí em vẫn hiện rõ bức tranh quê hương đẹp rực rỡ trong nắng chiều, đẹp mờ ảo trong hoàng hôn. Có ngắm nhìn hoàng hôn quê hương mới thấy không đâu đẹp bằng quê hương mình.

Alan Walker
4 tháng 4 2017 lúc 19:12

ủa, thi tháng tả đêm trăng mà cậu

Cô nàng ngây thơ
4 tháng 4 2017 lúc 20:16

Khi chiều về những đám mây trên nền trời không mang màu trắng tươi sáng, trong lành của ban mai mà là màu hồng tím sầu buồn, mát mẻ của buổi hoàng hôn. Trên tấm màn to lớn màu hồng tím ấy, ta có thể thấy rõ ông mặt trời như trái bóng tròn khổng lồ màu đỏ từ từ khuất bóng dưới ngọc tre già. Ngay sau đó, từng đàn cò trắng bay thẳng hàng thành hình chữ V và không ngừng đổi kiểu, vội và bay qua. Có một vài con đậu trên cành cây, đáp xuống đồng...Đồng ruộng màu lúa chín vàng, ta có thể ngửi thấy mùi lúa chín thơm thoang thoảng, ngọt ngào đưa hương. Từng tốp người vui vẻ đi về nhà sau một ngày gặt lúa trông có vẻ mệt nhọc với những giọt mồ hôi thấm trên lưng áo. Trên cánh đồng không còn ai, im lặng, vắng vẻ và rất dễ gợi lên nỗi buồn. Nhìn từ xa, ta không thấy rõ những nét đặc biệt của cánh đồng và bầu trời nhưng có thể thấy một cảnh thú vị tạo nên bởi bầu trời như tấm vải lụa màu hồng tím và cánh đồng ruộng màu chín vàng, chúng gần nhau, rất gần nhưng vẫn có thể phân biệt nhờ màu sắc riêng rõ nét. Bầu trời hoàng hôn như bao trùm cả đồng quê châu thổ. Mái nhà, hàng cây và con người trở nên thật nhỏ bé so với bầu trời.

Tick mình nhaok

bui hoang vu thanh
5 tháng 4 2017 lúc 5:47

Hè đến, tôi lại được về thăm sứ huế thân yêu. Qua một đoạn đường dài trên xe, gia đình tôi quyết định ngủ lại ở một nhà họ hàng.

Chiều đến, phong cảnh thật yên bình. Những cây lá tưởng chừng rất xa lạ nhưng lại chào đón chúng tôi như những người dân ở đây. Những chú chim bồ câu bay về tổ sau một ngày kiếm ăn dài. Giờ đây, chúng nó muốn được nằm dài trên chiếc tổ bằng rơm ấm áp. Những đứa trẻ tan học về ùa ra như vỡ chợ. Chúng đua nhau ríu rít vào các quán hàng rong hay tót lên xe đạp để về cho nhanh...Và điều tôi mong đợi đã đến.

Bước trên thảm cỏ xanh, tôi nằm ượt ra đấy, ngắm hoàng hôn. Mặt trời không tỏa nắng rực rỡ nữa mà dịu dàng ngắm nhìn quê hương của tôi. Nom cảnh ấy như người mẹ ngắm nhìn đứa con của mình vậy. Hoàng hôn đẹp quá, bầu trời quanh người mẹ thiên nhiên đỏ ửng lên như muốn nói các con hãy bảo vệ môi trường để trái đất thêm xanh. Cây cối dù đã bị chặt nhiều nhưng quê tôi vẫn còn nhiều lắm. Dân làng đang ra sức trồng và bảo vệ...Giờ đây, tôi có thể nói với bà ấy rằng:"mẹ thiên nhiên ơi, mẹ cứ yên tâm, chúng con sẽ ra sức chung tay bảo vệ môi trường, chống nạn phá rừng, mẹ cứ yên tâm đi nhé...''

Như để trả lời cho tôi, cây cối vẫy chào chúng tôi, vẫy chào những đứa con tương lai của tổ quốc. Cuối cùng, mẹ thiên nhiên đã đi ngủ để lại bóng tối và những ánh đèn. Một dọng dịu dàng, thân yêu gọi tôi về. Đó là mẹ tôi, người rắc gieo những điều tốt đẹp lên con người tôi.

Bữa ăn tối đó vui quá, ba tôi thì nói đủ thứ về tôi. Mẹ tôi thì chốc chốc lại âu yếm gắp cho tôi những đũa thức ăn đầy. Và tôi nhận ra:"trong mỗi ngôi nhà đều có một mẹ thiên nhiên-mẹ của chúng ta..."

bài mk còn thiếu sót chỗ nào các bạn chỉ giáo nhahehe


Các câu hỏi tương tự
Đặng Minh Quý
Xem chi tiết
Bq Đăng
Xem chi tiết
Phúc Trần
Xem chi tiết
Tường Vy
Xem chi tiết
Dương Phan
Xem chi tiết
Jennifer Cute
Xem chi tiết
Trần Kim Yến
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Anh Thơ
Xem chi tiết
Ngô Hoàng Yến
Xem chi tiết