Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học
Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.
Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.
Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.
Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.
Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.
dung phan chép mạng hay tự viết đấy
Thấm thoát đã trôi qua 5 năm là học sinh của ngôi trường tiểu học Phụng Thượng. Vậy mà giờ đây những kí ức tuổi thơ và những kỉ niệm buồn vui năm tháng học trò sắp trôi đi. Tôi nhớ những buổi khai giảng nhộn nhịp, nhớ ngày nào cùng bạn bè và thầy cô bước đi trên con đường học tập, nhớ cây phượng đỏ thắm, nhớ mái trường thân yêu...Đây là nơi tôi đã từng vui chơi, học hành. Là nơi những bóng mát ngày thơ. Nhưng sao cảm xúc mãnh liệt về ngôi trường thân thương này vẫn không phai nhòa trong tâm trí tôi.
Những ngày cắp sách tới trường cùng những người bạn mến yêu, những ngày bận bịu ôn thi, những buổi liên hoan rộn rã.. Ôi, những ngày đó làm sao mà tôi quên được. Đến bây giờ tôi vẫn không tin là mình phải xa ngôi trường yêu dấu này được. Bao ngày mưa nắng tôi vẫn đến trường. Thầy cô tôi đã dạy cho tôi là phải yêu thương bạn bè. Trường học này là cây hoa, còn nụ cười tươi thắm của lũ học trò chúng tôi sẽ là hương hoa. Nó sẽ bay tỏa khắp quê nhà. Tôi phải siêng năng chăm chỉ và gắng học hành ngày ngày, để mai sau đây sẽ nên người thành tài. Dù cuộc đời như nhịp thoi đưa, từng mùa hè từng cơn mưa, tôi vẫn nhớ trường xưa.
Ngôi trường Tiểu học Phụng Thượng đã in dấu quãng đường tuổi thơ tươi đẹp của tôi. Dù mai đây tôi sẽ phải chia tay mái trường này nhưng trong kí ức của tôi, ngôi trường này sẽ còn mãi...
Bài này mình không chép trên mạng đâu, bạn đọc kĩ mà xem đoạn thân bài mình phổ văn đấy. Chúc bạn học giỏi nhé!
Các bạn đừng chép trên mạng nữa
Giáo viên học 24h hãy khóa ních của những bạn chép trên mạng đi ạ
Em xin chân thành cảm ơn ạ!