Văn bản ngữ văn 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Linh Lê

hãy kể lại kỉ niệm tuổi thơ của em(kềm tự sự , miêu tả và biểu cảm nha)

Thanks mn nhiều ạ!

Duyên Kuti
6 tháng 11 2017 lúc 22:19

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình bạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao.

Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này... Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các bạn cùng chơi thì bật cười.

Bỗng dưng có một tiếng nói to "Cho tôi chơi với!" Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười.

Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

Thảo Nguyễn Karry
6 tháng 11 2017 lúc 22:40

" Tuổi thơ " - Hai tiếng cất lên mà hoài niệm biết bao cảm xúc , vui có , buồn có và những sự vụng về yêu đến lạ !

Tôi - cái lứa tuổi cấp 2 đã biết suy nghĩ trưởng thành hơn , chín chắn hơn và chẳng còn khờ dại như tuổi non xanh chập chẹ cắp sách đến trường . Nhớ tuổi thơ tôi - là lần thấp tẹt lẽo đẽo theo cha đến trường , lần đầu biết tự mình cắp sách trên vai để chứng tỏ mình đã lớn , lần đầu biết tập con chữ nguệch ngoạc vào trang vở trắng tinh , bàn tay ngày trước nhỏ nhắn xinh xinh là vậy mà giờ cứ lúc nào cầm bút tập viết là không thể thiếu đi mấy cậu mực trên tay .

Tuổi thơ tôi - là những khi được đi chơi vào buổi tối vui thật là vui bên gia đinh , hít thở cái không khí trong lành của nơi mình sống , cùng vui vẻ và đón nhận tình thương yêu của mọi người . Nhưng bây giờ đã lớn , cái tuổi thơ đó của tôi giờ chỉ còn là kí ức , chỉ còn là những dòng nhật kí đầu tay . Tôi ngày thuở bé , cứ mỗi lần về thăm ngoại là lại được ngồi câu cá , thả diều , lại được ngồi đọc những dòng thơ vè mà tụi nhỏ xóm bên nó ríu rít đọc cho nghe , hay thật là hay ! Tuổi thơ tôi là những trang nhật kí đẹp , là những trang nhật kí đầy cảm xúc , tâm trạng .Nhớ hồi bé , đã mấy lần khóc ròng chỉ vì ngã , nhớ mấy lần khóc ròng chỉ vì bị bắt nạt ở trường , đã mấy lần ăn vạ đòi mẹ mua cái nọ , mua cái kia nghĩ đến mà thấy mình quả là đúng tuổi " TRẺ CON " . Ôi ! Những yêu thương của tuổi thơ ngọt ngào thế đấy , tôi thấy yêu nó đến thiết tha và dịu dàng nhưng cũng đầy sâu lắng , nhiều khi tuổi thơ tôi lại buồn buồn khi xa thầy cô , bạn bè , khi xa mảnh đất quê hương của ngoại . có lẽ tuổi thơ là nhân chứng lịch sử chăng ? Nó là thứ đã nhìn thấy mọi điều xảy đến với tôi , nhìn thấy những khi về quê , ngoại lại một lần thay đổi , quê lại một lần đổi mới

Thời gian cứ thế trôi qua thật lạnh lùng như chẳng có cảm xúc , chẳng cho tôi trải nghiệm lại sự yêu thương , vỗ về ngọt ngào như mật thêm một lần nữa ! Từ những lần vấp ngã vụng về , ăn vạ và trẻ con như thế vậy mà giờ đây tôi đã là học sinh cấp 2 - một cô gái chững chạc hơn . Nhưng tuổi thơ vẫn là tuổi thơ , vẫn là những điều tuyệt đẹp thầm lặng cần giữ kín để mỗi khi lớn rồi , lấy ra mà nhìn lại , nụ cười có thể bật trên môi bất cứ lúc nào . Tuổi thơ tôi là thế đấy ! Ngọt ngọt tựa như đó là một thế giới màu hồng , tôi sẽ luôn trân trọng nó - trân trọng " quyển nhật kí " trong tiềm thức dại khờ

Duyên Kuti
6 tháng 11 2017 lúc 22:19

Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hay những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Nhưng kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên.

Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo sau. Những khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng chạy nhong nhong. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Những lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính nhõng nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bống nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng.

Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được đùng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân...

Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.


Các câu hỏi tương tự
Thanh Thanh Tran
Xem chi tiết
Tung Anh Nguyên
Xem chi tiết
Phạm Thị Hằng
Xem chi tiết
Khánh Ngọc Trần Thị
Xem chi tiết
Dấu tên
Xem chi tiết
haha
Xem chi tiết
Chu Ngọc Ngân Giang
Xem chi tiết
Linh Lê
Xem chi tiết
Minh Hiếu Vũ
Xem chi tiết