Trong 2 câu đầu của bài"Trao duyên" ,em có nhận xét gì về cách dùng từ ngữ của tác giả
Lập dàn ý cho bài văn nói về mối nguy hiểm của "vi rút kì thị" đối với cuộc sống của con người.
Lập dàn ý cho đề bài sau:
Sự gặp gỡ của tinh thần phản chiến trong hai đoạn trích tác phẩm "Chinh phụ ngâm" và "Khuê oán"
PHẦN I: ĐỌC - HIỂU (4 điểm)
Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi ở dưới:
“Hiền tài là nguyên khí của quốc gia”, nguyên khí thịnh thì thế nước mạnh, rồi lên cao, nguyên khí suy thì thế nước yếu, rồi xuống thấp. Vì vậy các đấng thánh đế minh vương chẳng ai không lấy việc bồi dưỡng nhân tài, kén chọn kẻ sĩ, vun trồng nguyên khí làm việc đầu tiên. Kẻ sĩ quan hệ với quốc gia trọng đại như thế, cho nên quý chuộng kẻ sĩ không biết thế nào là cùng. Đã yêu mến cho khoa danh, lại đề cao bằng tước trật. Ban ân rất lớn mà vẫn cho là chưa đủ. Lại nêu tên ở tháp Nhạn, ban cho danh hiệu Long hổ, bày tiệc Văn hỉ. Triều đình mừng được người tài, không có việc gì không làm đến mức cao nhất.
(Trích “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia”- Thân Nhân Trung,
Sgk Ngữ Văn 10, tập 1)
Câu 1: Nêu nội dung chính của đoạn văn. Trích dẫn câu văn thể hiện đầy đủ nhất nội dung của văn bản
Câu 2: Đoạn văn sử dụng cách diễn đạt nào? Nhận xét cách diễn đạt đó
Câu 3: Chép lại câu văn trong "Đại các bình Ngô" thể hiện đầy đủ niềm tự hào của tác giả Nguyễn Trãi về nhân tài Đất Việt
Câu 4: Theo a/c việc khắc bia ghi tên tướng sĩ có ý nghĩa gì với đương thời và thế hệ sau
Câu 5: Qua phần đọc hiểu a/c hãy trình bày suy nghĩ của mình về vấn đề " Hiền tài là nguyên khí của quốc gia"
Viết bài văn thuyết minh về tác giả Trương Hán Siêu ( Cuộc đời, đóng góp của nhà văn, phong cách văn chương,...)
Từ vẻ đẹp của nhân vật Ngô Tử Văn, liên hệ đến lối sống ngay thẳng, ghét sự gian tà trong cuộc sống hôm nay. Viết đoạn văn ngắn (khoảng 15 dòng)
I. Đọc hiểu văn bản
Hiện nay các thành đã phá, duy còn thành Đông-quan là chưa hạ. Vì thế ta nằm không yên chiếu, ăn không ngon miệng, sớm hôm lo lắng. Vả bên cạnh ta chưa có được người tài. Ta tuy làm chủ tướng, nhưng một thì già yếu bất tài, hai thì học ít biết nông, ba thì nhiệm vụ nặng nề khó gánh vác nổi, mà tướng quốc, thái bảo, thái phó chưa đặt, thái úy, đô nguyên súy còn khuyết, hành khiển các quan khác mười phần mới đươc một hai. Vì thế ta nhún mình tỏ lòng thành thực, khuyên các bực hào kiệt đều nên cùng nhau gắng sức, cứu đỡ muôn dân, đừng có kín tiếng giấu tài, khiến thiên hạ phải hãm trong lầm than mãi mãi. Hoặc có người cao tiết như Tứ hạo gia độn như Tử Phòng, cũng hãy nên vì dân cứu nạn, đợi khi thành công rồi có muốn được thỏa chí xưa, lại về rừng núi thì ta cũng không ngăn giữ.
a) phương thức biểu đạt chính?
b) nội dung chính của văn bản trên?
CÂU CHUYÊN VỀ BÀ BÁN CHUỐI
Đó là một ngày cuối đông gió lạnh, ông Phillips kết thúc ngày làm việc và chuẩn bị rời văn phòng về nhà thì nhớ ra vợ đã nhờ ông mua một cân chuối. Vừa xuống đường, ông đã nhìn thấy một bà cụ trông có vẻ ốm yếu đang ngồi bán chuối ở bên vệ đường. Do không có nhiều thời gian, ông quyết định sẽ mua chuối của bà cụ này mặc dù bình thường ông thường có thói quen mua sắm ở một siêu thị cách đây vài dãy nhà…
Dù hằng ngày vẫn đi qua con đường này nhưng chưa bao giờ ông Phillips chú ý tới sự hiện diện của bà cụ. Gương mặt bà không lộ ra vẻ khắc khổ mà chỉ phảng phất nỗi buồn xa xăm xen lẫn sự hiền lành. Bà ngồi yên lặng nhìn dòng người qua lại, thi thoảng thì lau sạch những quả chuối tươi đang bị bám bụi.Ông Phillips bước lại phía bà cụ và hỏi về giá của một cân chuối. Bà nhìn ông hiền từ đáp rằng:
– Mỗi cân chuối bà bán với giá 7 đô-la.
Nghe vậy, ông Phillips ngay lập tức không hài lòng:
– Ở siêu thị tôi hay mua chỉ bán có 5 đô-la một cân thôi. Tại sao bà bán rong mà giá cao hơn nhiều như vậy? Nếu bà bán với giá 5 đô-la tôi sẽ mua
Bà cụ thành thật trả lời:
– Xin lỗi ông, tôi không thể bán với giá đó được. Tôi có thể bán cho ông với giá 6 đô-la, tôi không thể hạ giá hơn được nữa. Đó là giá thấp nhất rồi.
Ông Phillips đặt túi chuối vừa mới cầm trên tay xuống rồi nói với bà cụ:
– Vậy thì thôi, tôi không mua nữa.
Ông Phillips quyết định đi đến siêu thị mà ông vẫn thường mua, lựa chọn một túi chuối và tới quầy thanh toán tiền.
Ông vô cùng ngạc nhiên khi được biết mỗi cân chuối ở đây có giá 10 đô-la. Ông hỏi người thu ngân:
– Tôi đã mua chuối ở đây mấy năm rồi. Lần này tăng giá cao quá, cô có thể giảm giá cho khách hàng lâu năm như tôi không?
Người thu ngân bắt đầu giải thích:
– Xin lỗi ông, nhưng đó là giá cố định. Chúng tôi không chấp nhận mặc cả.
Ông Phillips suy nghĩ một vài giây và đặt túi chuối trở lại. Ông quay về quầy bán của bà cụ ban nãy. Ngay lập tức bà cụ nhận ra ông, bà nói:
– Nếu tôi bán cho ông với giá 5 đô-la, tôi sẽ chẳng kiếm được chút tiền lãi nào. Mong ông thông cảm!
Ông nhìn bà với ánh mắt thông cảm:
– Bà không phải lo về điều đó, tôi sẽ trả bà 10 đô-la một cân. Bà bán cho tôi 2 cân nhé!
Bà cụ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, bà cân cho ông Phillips 2 cân chuối rồi nói:
– Tôi không thể lấy của ông 10 đô-la được nhưng tôi sẽ bán với giá 7 đô-la. Tôi vô cùng biết ơn lòng tốt bụng và sự hào phóng của ông.
Lúc này, ánh mắt bà thoáng buồn và giọng bà bỗng dưng trầm xuống. Bà nói:
– Chồng tôi đã từng sở hữu một cửa hàng bán hoa quả nhưng không lâu sau thì ông ấy mắc bệnh. Chúng tôi không có con cái hay người thân nào giúp đỡ. Tôi đã bán cửa hàng để lấy tiền chữa trị cho ông ấy nhưng ông ấy vẫn không thể qua khỏi…
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt bà cụ đầy nếp nhăn và lấm tấm đồi mồi của bà. Nhìn bà cụ khắc khổ trong gió rét với đôi tay run rẩy vì lạnh cóng, ông Phillips dường như cảm nhận được tất cả những thăng trầm mà bà đã trải qua.
Bà cụ đã nói tiếp:
– Tuy nhiên tôi không hề cảm thấy bất hạnh. Ít nhất tôi vẫn còn có thể đi bán chuối để kiếm sống. Tôi trân trọng tất cả những gì mình đang có và sẽ không mãi đau khổ vì những điều đã qua.
Ông Phillips bỗng cảm thấy vô cùng khâm phục sự lạc quan, mạnh mẽ và tốt bụng của bà cụ. Ông nói:
– Kể từ ngày mai tôi sẽ chỉ mua chuối của bà.
Nói rồi, ông đưa thêm cho bà 100 đô-la, dặn dò:
Bà cầm lấy số tiền này để mua thêm nhiều loại hoa quả khác nữa. Nếu bán đa dạng các loại hoa quả thì sẽ đông khách hơn. Bà cứ coi đây là số tiền tôi trả trước nhé.
Bà cụ nghẹn ngào xúc động, cầm lấy số tiền và cảm ơn ông Phillips.
Kể từ đó, ông Phillips chỉ mua hoa quả của bà cụ. Ông cũng giới thiệu bạn bè tới mua cho bà cụ. Với sự ủng hộ và giúp đỡ của ông Phillips và những khách hàng khác, công việc buôn bán của bà cụ ngày càng thuận lợi, cuộc sống cũng nhờ đó mà tốt hơn.
Câu 1: Em có suy nghĩ gì về bà cụ khi nói :"Tôi không thể lấy của ông 10 đô-la được nhưng tôi sẽ bán với giá 7 đô-la. Tôi vô cùng biết ơn lòng tốt bụng và sự hào phóng của ông."
Câu 2: Thái đọ của ông Philips thể hiện qua từ ngữ nào . Tại sao ông thay đổi hành động và suy nghĩ về bà cụ bán chuối
Câu 3:em rút ra ý nghĩ câu chuyên
Viết đoạn văn nghị luận về nhận thức và trách nhiệm của tuổi trẻ trước hiện tượng lãng phí