Cô ấy là một người cảnh sát giao thông còn trẻ. Cô ấy có dáng người cao, có khi phải cao hơn cả cô giáo của em. Cô mặc bộ đồng phục công an giao thông màu vàng, đầu đội mũ, chân đi giày da. Một tay của cô cầm cây gậy điều khiển, một tay thì cầm còi. Chắc hẳn, cô có một vóc dáng cao rắn rỏi, bởi cô phải rèn luyện rất vất vả mà. Cô công an giao thông có nước da hơi ngăm, vì thường phải làm việc ngoài trời. Cô có đôi mắt đen láy và một nụ cười sáng rực. Hằng ngày, cô vẫn thực hiện nhiệm vụ ở ngã tư đường. Một mình cô dùng các động tác tay và thổi còi để điều khiển mọi người di chuyển cho đúng làn. Cô ấy thực hiện động tác thẳng tắp và đều như là một chú rô-bôt đang được ai đó bí mật lập trình. Khi đi đến gần, em nhìn thấy rõ lưng áo ướt đẫm và những giọt mồ hôi. Điều đó khiến em lại càng nể phục và biết ơn cô ấy hơn.