Hồi ấy, Vô-va mới lên tám tuổi, rất hay đùa nghịch. Một hôm, Vô-va theo mẹ đến chơi nhà cô giáo. Ở nhà cô có rất nhiều trẻ cùng Vô-va chơi đùa vui vẻ. Vô-va vô ý xô vào bàn, làm bình hoa rơi xuống đất vỡ tan.
Cô giáo hỏi: "Ai làm vỡ bình hoa?". Các cháu đều nói: "Không phải cháu, không phải cháu!". Vô-va cũng sợ hãi, không dám nhận lỗi.
Ba tháng trôi qua, không ai còn nhớ đến chuyện cái bình hoa vỡ. Một đêm, Vô-va trằn trọc không ngủ được. Vô-va nhớ lại chuyện bình hoa vỡ và cảm thấy ân hận vì đã nói dối cô giáo. Vô-va òa lên khóc và kể hết chuyện cho mẹ nghe.
Mẹ an ủi Vô-va: "Ngày mai, con viết thư xin lỗi cô. Cô sẽ tha thứ cho con.".
Hôm sau, Vô-va viết thư xin lỗi cô giáo:
"Kính gửi cô giáo!
Hôm qua, con đã vô ý làm vỡ bình hoa của cô. Con rất ân hận vì đã nói dối cô. Con xin lỗi cô. Con hứa sẽ không bao giờ nói dối nữa.
Kính thư
Vô-va"
Vô-va nhận được thư của cô giáo:
"Vô-va thân mến!
Cô đã nhận được thư của con. Biết tự nhận lỗi, cháu là đứa bé ngoan. Cô tha thứ cho con.
Cô mong con sẽ luôn giữ gìn đức tính trung thực.
Chúc con học tốt!
Cô giáo"