Chí Phèo (đi loạng choạng, ngà ngà say, tay cầm chai rượu còn phân nửa): Trời ơi là trời! Sao đẻ cái số kiếp tôi khổ nhục thế này, sao không để tôi chết quách từ khi bị bỏ đói trong cái lò gạch nát ấy đi. Đời nhục hơn chữ nhục. Khốn khổ cái thân tôi...
Chí Phèo (nhìn người qua đường, chửi tiếp): Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy ông đây đang uống rượu à? Cái làng Vũ Đại khốn nạn các người, một lũ hèn nhát... Mẹ kiếp!
Dân làng (quay qua kháo nhau): Kìa, nó lại lên cơn phê rượu, lại chửi loạn làng lên kìa...
Dân làng (tặc lưỡi nói với sang): Thôi kệ nó, ai chấp thằng say rượu. Nó chửi ai chứ chẳng phải chửi mình.
Dân làng (nói nhỏ): Ấy, bé bé cái mồm thôi, nó nghe thấy nó bây giờ.