Tôi là một dòng sông,tuy tôi không lớn lắm nhưng cũng có nhiều ghe tàu qua lại.Tôi cảm thây sminhf thật có ích và đôi khi lấy làm kiêu hãnh.
Một hôm vắng vẻ hơn mọi hôm,giữa cái nắng cháy da của một ngày hè oi ức,như thường lệ,tôi vẫn êm ả chảy xuôi ra sông lớn.Không một bóng ghe thuyền đi lại trên dòng,không một đám lục bình trôi lạc trên sông,nhìn cảnh đó mà tôi thấy chán ngán!Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn và muốn tìm một người bạn đường.Chợt có tiếng hỏi:"Bạn đi đâu giữa trưa nắng thế,sông?".Tôi lấy làm ngạc nhiên:"Ai hỏi thế?".
"Tôi đây,tôi là con đường đây mà.Bạn có thể ghé lại dưới bóng dừa bên sông nói chuyện với tôi có được không?".
Đang buồn, có bạn để nói chuyện thì thật là vui,lại còn bóng dừa mát rượi kia nữa,ắt hẳn mát lắm.Nhưng nếu vậy thì ta sẽ pải lệ thuộc vào nó ư?Tại sao nó không chạy dọc theo để nói chuyện với ta mà bắt ta dừng lại.Không bao giờ!-Tôi nghĩ thế và liền cất tiếng:"Tao không rảnh rỗi để nói chuyện với mày đâu.Mày chỉ đứng yên có một chỗ trong khi tao chảy không ngừng,làm sao mày có thể xứng đáng là bạn tao được".
Nói rồi, tôi tiếp tục đi trong khi con đường đang còn ngơ ngác và kinh ngạc trước thái độ của tôi.Biết thế,tôi lại chảy uốn lượn trước mặt không thèm ngoái cổ lại,tỏ vẻ khinh nó....
Chiều nay, nước sông sao đầy quá!Văng vẳng bên sông những tiếng bìm bịp,kêu báo con nước lớn.Nhiều con sóng lạ trong những bộ quần áo đẹp vượt qua mặt tôi.Dường như họ ở nơi đâu mới đến.Tôi muốn làm quen để khỏi bị lẻ loi nhưng họ cứ chạy đến và vượt qua mặt tôi.Không ai để ý đến,tôi cảm thấy cô đơn và bị khinh rẻ.Lúc này tôi mới hiểu ra một điều,mình khinh rẻ người này vì họ thua mình ở một điểm gì dó thì sẽ có người khác khinh rẻ mình vì mình chưa chắc đã hơn ai.Tôi chợt nghĩ giá như lúc này tôi ở lại bên gốc dừa,đừng khinh rẻ con đường thì giờ đây tôi ko có ai khinh và còn có nhiều bạn nữa.Nghĩ thế, tôi vội chạy đến bên mõm sông nơi cây dừa đứng và cất tiếng gọi con đường:"Bnạ đường ơi!Bạn có đây không?"
Đường ra đón tôi.Qủa thật chính vì đường cứ đứng yên mãi.Nếu đường cũng đi như tôi thì tôi cũng ko biết pải làm soa nữa. Nhìn thái độ ân cần,niềm nở của đường mà tôi thấy hổ thẹn,hổ thẹn cho chính tôi vì sao quá nông nổi,chỉ xét theo hình thức bên ngoài.Từ đó chúng tôi kết bạn vs nhau và tôi ko còn khinh ai nữa.
Trong đời sống chúng ta, kết bạn thì dễ nhưng có được tình bạn đẹp chân thành thì quả thật rất khó! Chính vì thế chúng ta ko nên đối xử tệ bạc với ai cả,có như thế chúng ta sẽ ko pải hối hận mà luôn có thêm những người bạn tốt.
Chúc bạn học tốt nhé
Buổi sớm nắng lên, dòng sông khẽ khoe tấm thân mượt mà uyển chuyển của mình trước ánh tinh khôi của bình minh. Cả dòng sông như được dát vàng, nước lăn tăn gợn, óng ánh đến chói cả mắt. Con đường đê cạnh sông vẫn nằm lì ở đó, ngủ cũng như thức, chơi hay không chơi, buồn hay vui vẫn chỉ một trạng thái đó. Dòng sông vốn hay chuyển mình, ưa đi lại nên chê bai con đường rằng: “Tôi luôn luôn chảy còn anh thì cứ đứng yên hoài”.
Vậy là cuộc đối thoại giữa dòng sông và con đường bắt đầu. Sông nói rằng: “Này anh bạn, sao anh ì ạch lười vậy, lúc nào anh cũng đứng yên như thế, tại sao anh không di chuyển như tôi nè. Anh đứng yên hoài thành anh chẳng mất chút sức lực nào, điều đó khiến cho anh xấu xí đi đó anh biết không?”. Con đường nhìn dòng sông mặt không chút cảm xúc, nhìn con đường chẳng biết là nó đang vui hay đang buồn nữa “Người của chị mềm mại, chị là nước thì chị phải trôi chảy còn tôi là đất thì tôi phải đứng yên để kiên cố cho con người đi lại chứ. Nếu như tôi di chuyển được như chị thì trái đất này cũng thành sông thành biển hết à?”. Dòng sông không chịu thua: “Anh nói thế mà nghe được à, dẫu biết tôi họ nhà nước, anh họ nhà đất, đất lì hơn nước là điều dễ hiểu
Thế nhưng anh phải chấp nhận rằng vì sự lười nhác của các anh nên các anh lì lợm như thế chứ không phải các anh không di chuyển được. Còn việc giúp cho con người đi lại, anh không thấy người ta vẫn thường đi lại trên tôi mà bắt cá mà khai thác tài nguyên thậm chí là ở trên tôi luôn à. Tôi có ích đâu có kém gì anh, con người ở trên đất nhưng cũng ở cả trên nước cơ mà”. Đất hiền lành nói rằng: “Tôi đâu có nói là con người không sống được ở chỗ chị. Nhưng họ phải dùng đến thuyền bè mới có thể ở trên chị còn tôi họ có thể đi bộ vẫn được, tôi rắn chắc hơn chị nên tôi đứng yên, chị mềm mại uyển chuyển nên chị trôi chảy. Đất đứng yên để nước di chuyển từ thuở bình sinh đến nay vẫn vậy. Hà cớ gì chị chê bai tôi. Hơn nữa nếu không có tôi đứng yên thì con sóng của chị vỗ đập vào đâu?. Thiết nghĩ đất và nước, tôi và chị đều là hai thành tố để cấu thành nên trái đất này, ai cũng có đặc điểm riêng chứ”.
Nghe con đường nói vậy, dòng sông vẫn cãi cố rằng “Tôi chẳng cần sóng vỗ vào đâu cả, không có bờ chúng tôi vẫn cứ trôi chảy như thế”. Rõ ràng dòng sông không thể phủ nhận được những lời nói của con đường rất có lý. Dòng sông cứ thế trôi đi không nói thêm lời nào với con đường nữa.