Trên thế giới có hơn 2 tỉ người nhưng em ấn tượng nhất là mình
Mặt em to, tròn, căng mịn. Đôi môi hồng hào, làn da trắng hường, bọn trong lớp thường bảo em là con gái mặc dù em thuộc giới tính thứ 3. Cơ bắp cuồn cuộn, 7 múi vì nổ mất 1 múi rùi. Em cao 69.69km, nặng 69 tấn, số đo 3 vòng chuẩn đồng hồ cát : 100-50-100.
Em là người có tâm hồn ăn uống. Em ăn khi chơi, học, ngủ, đi vệ sinh, ....
Em rất thích em
Xe khá đông khách, các hàng ghế đã kín người ngồi. Em và ba khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, chỗ ngồi cuối cùng trên xe. Cặp vợ chồng kém may mắn hơn, phải đứng chen chúc trong dòng người. Xe từ từ chuyến bánh. Bỗng đứa bé khóc ré lên. Một vài người phàn nàn: "Ôn quá! Dỗ đứa bé nín đi!" Không khí ngột ngạt và tiếng nói ồn ào, trách móc càng làm cho đứa bé khóc to hơn.
Lúc đó, ngồi ở hàng ghế trên là một bạn trai trạc tuổi như em, vóc người nhỏ nhắn nhưng dáng đi nhanh nhẹn. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Bạn có khuôn mặt vuông vức, sống mũi thẳng và cao. Trên khuôn mặt bạn nổi bật là đôi mắt sáng và đen. Nơi đó có nét thông minh khó tả. Bạn trai nhẹ nhàng nói với mẹ em bé:
- Cô bế bé lên đây ngồi đi! Đứa bé sẽ không khóc nữa đâu!
Sau vài phút chần chừ, cặp vợ chồng cám ơn bạn trai và tiến
về hàng ghế. Như hiểu được tấm lòng của người nhường ghê, đứa bé cũng hết khóc luôn. Một bà đứng tuổi bảo bạn:
- Sao cháu khờ thế! Chỗ ngồi trên cùng tốt thế sao lại nhường cho người khác?
- Cháu thương cô chú đó quá. Họ có con nhỏ và phải đi xa. Còn cháu xuống gần đây thôi bác ạ! Với lại mọi người đều muốn đứa bé nín mà!
Bà ta hơi xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác.
Không ngờ cặp vợ chồng xuống cùng với bạn. Khi xe dừng, bạn nhảy xuống trước rồi đưa tay bế em bé. Cặp vợ chồng xiết chặt tay bạn, cảm động nói:
- Cô chú cám ơn cháu, cháu thật là ngoan.
Bạn nhoẻn miệng cười khiêm tôn:
- Không có chi cô chú ạ! Cô chú đi đường nhớ cẩn thận nhé! Dứt lời, bạn chào mọi người rồi khuất dần sau rặng tre. Hành động của bạn trai chưa quen biết khiến em thật cảm động và để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Bạn vừa tốt bụng, vừa lễ phép, vừa khiêm tốn. Em sẽ noi gương bạn và kể về bạn cho mọi người cùng nghe.
Văn tả mẹ
Trong gia đình, em yêu quý nhất là mẹ. Mẹ là hình ảnh cao đẹp nhất. Mẹ- một tiếng giản dị mà chứa chan bao tình cảm như lời hát: “ lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Lòng mẹ tha thiết như dòng suối nguồn dạt dào.”
Mẹ em tên là Thủy. Năm nay mẹ 40 tuổi. Mẹ là giáo viên- một nghề thật cao quý. Mẹ có dáng người cao nhưng hơi gầy. Mái tóc cắt ngắn, mượt óng rất hợp với gương mặt tròn, phúc hậu của mẹ. Đôi mắt đen nhìn lũ học trò đầy nghiêm khắc những cũng không thể giấu đi những tình thương bao la. Mẹ đi làm từ thứ hai đến thứ sáu. Công việc của mẹ thật vất vả, bận rộn nhưng lúc nào mẹ cũng nở nụ cười trên môi. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng trông thật đẹp. Đôi bàn tay mẹ không đẹp lắm, nó đã bị trai sần như ghi lại nỗi vất vả của mẹ trong bao năm nuôi em khôn. Thật ấm áp biết bao khi đôi bàn tay ấy luôn ôm em vào lòng mỗi buổi tối khi đi ngủ. Hàng ngày, mẹ đến trường với những bộ quần áo giản dị nhưng cũng thật đẹp - một vẻ đẹp dịu dàng. Em thích nhất mỗi khi mẹ mặc bộ véc màu trắng ngà. Lúc đó, trông mẹ thật sang trọng biết bao.
Mẹ rất thông minh nhanh nhẹn nhưng cũng thật nghiêm khắc biết bao. Buổi tối, mẹ thường bận bịu với những trang giáo án, những tệp vănđể ngày mai có mang đến những bài học bổ ích, những tiết học thú vị cho học trò của mình. Tuy công việc rất bận nhưng mẹ luôn dành thời gian cho gia đình. Em thích nhất là mỗi khi mẹ trổ tài nấu nướng. Những món ăn của mẹ bao giờ cũng làm ấm lòng mọi người trong gia đình. Mẹ rất hiền và vui tính nên ai cũng yêu quý mẹ. Ở trường cũng như xóm làng, mẹ luôn chan hòa với mọi người. Ai có việc gì thì mẹ sẵn lòng giúp. Mỗi khi em buồn, mẹ như người bạn đến bên em nói những lời dỗ dành thương yêu. Mẹ cũng luôn chia sẻ cho em những nỗi buồn, niềm vui của cuộc đời mẹ. những lúc đó em muốn nói thật to: “Con rất yêu mẹ. Con hứa với mẹ sẽ học thật giỏi để xứng đáng với những niềm mong mỏi của mẹ.”
Em rất yêu quý mẹ. Mẹ là nguồn sống, nguồn động lực cho em vững bước trên con đường tương lai. Em rất tự hào về mẹ của em.
lớnchứng tỏ những năm tháng làm việc vất vả của mẹ để cố gắng cho những đứa con của mình được cắp sách đến trường.
Mẹ thật tuyệt vời. Mẹ luôn hiểu em. Mỗi khi em mắc lỗi mẹ không mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Em thầm cảm ơn mẹ, “ Nhờ có mẹ con lớn lên nhiều lắm, mẹ ơi!”.
Văn tả chị gái
Sáng nào cũng vậy, trước khi đi học, một câu điệp khúc quen thuộc lại vang lên: “Em chải đầu chưa, ra đây chị xem nào!” Đó là những lời nói yêu thương của chị gái em.
Chị em tên là Trúc. Năm nay, chị 11 tuổi. Chị là học sinh lớp 6 của trường Trung học Cơ Sở Chu Văn An. Chị có dáng người cân đối. Nước da trắng hồng. mái tóc cắt ngắn ngang vai rất hợp với khuôn mặt trái xoan của chị. Đôi mắt đen láy tinh nghịch. Chị không phải là một hs xuất sắc của trường nhưng mỗi khi nhắc đến cái tên Trúc thì ai cũng biết chị- một học sinh năng động, sáng tạo, hòa đồng. Trên cương vị là một lớp trưởng, chị luôn tận tình giúp đỡ bạn bè, luôn làm hài lòng với các thầy cô giáo. Các thầy cô giáo luôn yêu thương chị. Hàng ngày, chị mặc bộ quần áo đồng phục của trường mà trông thật chững chạc làm sao! Ở nhà, chị là một người con ngoan, hiếu thảo. đối với em, Chị thật bao dung, rộng lượng. Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, chị hay kể những gương hiếu học cho em nghe. những lúc như vậy, em luôn thầm hứa với chị :
“ em sẽ cố gắng học tập thât giỏi.” Chị luôn có thời gian biểu cho riêng mình. Ngoài những lúc học bài chị còn biết đỡ cho gia đình, hàng xóm những công việc vặt. mỗi khi gặp những bài toán khó, vẻ mặt chị trầm ngâm, suy tư. Chị xoay cách này cách kia. Gạch gạch, xóa xóa trên trang giấy trắng. vò nát rồi lại gạch gạch, xóa xóa. Bỗng nhiên chị reo lên: “ tìm ra cách giải rồi!”. trên môi chị nở một nụ cười mãn nguyện. Chị quả thật rất kiên cường, không chịu khuất phục trước những bài toán khó. Chị còn dạy em học bài.
Chị là tấm gương sáng để em noi theo. Em thật tự hào và hạnh phúc khi được làm em của chị. “ chị ơi! Em yêu chị rất nhiều!
Văn tả bà
“Tóc bà trắng tựa như bông
Chuyện bà như giếng cạn xong lại đầy.”
Mỗi khi nhớ đến câu thơ này của nhà thơ Nguyễn Thuy Khoa, em lại nhớ đến bà em.
Bà em năm nay đã ngoài 60 nhưng vẫn còn rất minh mẫn, nhanh nhẹn. Bà thường mặc áo bà ba trắng với quần dài đen rất giản dị. tuổi tác cao cộng với bệnh đau chân khiến bà đi lại không được nhanh nhẹn như xưa. Bà có dáng người cao, nhỏ nhắn. Tuy tuổi tác đã cao nhưng đôi mắt của bà vẫn còn rất sáng. Bàn tay không còn mịn màng như xưa mà nổi rõ những đường gân xanh chững tỏ cả cuộc đời của bà vất vả để đem lại cho con cháu một cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Trên gương mặt của bà vẫn còn hằn lại những vất vả, lo toan. Gương mặt bà đã thoáng có những nếp nhăn và làn da cũng đã chuyển sang màu nâu. Mái tóc của bà dài, dày mà giờ đây đã điểm bạc.
Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng bà vẫn thích làm việc nhà. Bà thích trồng cây và chăm sóc cây cối trong nhà. Bà là người yêu thương con cháu, chăm sóc chúng em, từng li từng tí, dạy chúng em những điều tốt, điều hay. Bà thường kể truyện cổ tích cho em nghe. Đối với hàng xóm bà cư xử rất tốt, ai cũng yêu mến bà. Ai có việc gì thì bà nhiệt tình giúp đỡ. Em thích nhất là mỗi khi bà vào bếp nấu ăn. Những món ăn của bà rất đặc sắc nên bao giờ cũng nhận được sự tiếp đón vui vẻ của mọi người trong gia đình. Chị em em tranh nhau phụ giúp bà nấu nướng. Bà vui vẻ chia sẻ việc làm đó với chị em em. Bà thường k cho em nghe những câu chuyện cổ tích thú vị trước những giờ đi ngủ. Em nghe như muốn nuốt lấy từng lời của bà.
Em rất yêu quý bà. Em thật tự hào và hạnh phúc khi được làm cháu của bà. Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm !
Tả em bé ở tuổi tập nói tập đi
Bà em bảo "Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi!" Bé Bảo nhà em đã được 9 tháng, ai cũng yêu quý Bảo vì Bảo ngoan nhất nhà.
Gia Bảo trông như một thiên thần nhỏ, dễ thương. Bé có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm. Khuôn mặt bé tròn trặn, nước da hồng hào, bụ sữa. Tay chân no tròn hằn rõ từng ngấn. Tóc tơ đen nhánh phủ kín trên đầu. Đôi mắt đen láy mở to như đôi hạt nhãn ít khi thấy chớp. Đôi má hồng phúng phính. Em rất thích vuốt vào đôi má mềm mịn của bé. Mỗi khi cười, bé lại phô ra sáu chiếc răng sữa trắng non trông thật ngộ. Chân mày dài, mờ mờ cong, cùng với đôi môi đỏ hồng như có ai thoa son. Đôi cánh tay bé tròn tựa như ống chỉ đầy nguyên. Bàn tay, bàn chân năm ngón mũm mĩm, xinh xinh. Bảo thương mặc những bộ quần áo có những hình ngộ nghĩnh. Em thích nhất là lựa chọn quần áo giúp Bảo. Bộ nào Bảo mặc cũng đẹp nhưng em thích nhất là bộ áo quần màu trắng. Mỗi khi Bảo mặc bộ quần áo này, em lại gọi đùa bé: “ Thiên thần nhỏ ơi, ra đây với chị nào!” Những lúc đó bé thích lắm, chạy thật nhanh đến chỗ của em.
Gia Bảo cũng đang bi bô tập nói. Bé mới nói được vài tiếng: bà, bố, mẹ. Còn các tiếng khác giọng bé nói ngọng nghịu đến buồn cười. Mỗi lần thấy ai trong nhà sửa soạn đi đâu là bé lên tiếng: "Ti, ti” đòi đi theo. Có điều gì không vừa ý là bé lăn ra nhà, nằm ăn vạ. Bố mẹ của bé thường tập bé chào hỏi ông, bà, cô chú và bất cứ người lớn nào đến nhà chơi. Lần nào, bé cũng ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu: “Dạ! Dạ!”. Những lúc được khen bé thích thú lắm. Đôi giày của bé phát ra những tiếng “chít, chít”nghe rất vui tai. Mỗi khi nhìn thấy mẹ bê bát cháo ra, bé luôn miệng nói “Măm! Măm...”. Nhưng thích thú nhất đối với Gia Bảo là được ẵm đi chơi. Mỗi khi muốn đi chơi, bé chỉ vào chiếc mũ treo trên móc và kêu “ I…i…i…” Được bế đi chơi bé vui lắm, cứ nhảy cẫng lên sung sướng, mắt sáng ra và vỗ tay rối rít.
Gia Bảo là niềm vui của cả gia đình em, cả nhà ai cũng cưng bé, yêu bé. Riêng em, em muốn bé ăn nhiều, mau lớn để cùng em cắp sách đến trường.
Bài văn tả cô giáo đang giảng bài
Trong các môn học em yêu thích nhất là phân môn tập làm văn, bởi phân môn này có thể cho ta diễn tả được cảm xúc của mình với con người và mọi vật xung quanh, phân môn cho ta thêm yêu gia đình làng quê, thầy cô, bè bạn. Và một điều khiến em thích học phân môn này nữa là do cô Vân- cô giáo chủ nhiệm em năm lớp 5 giảng bài rất lôi cuốn học sinh. Cô rất yêu thương chúng em.
Bước vào lớp, dường như cô mang theo vào cả sắc trời thiên nhiên. Cô giáo tôi cao cao, dáng người mảnh dẻ và nước da trắng hồng nên mặc cái gì cũng đẹp. Hàng ngày, cô mặc những bộ quần áo giản dị nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp rất giêng của mình. Những lúc như thế, cả lớp đứng ngây người nhìn cô, trầm trồ mến mộ. Cô dịu dàng mời cả lớp ngồi xuống. Giờ học bắt đầu. Cô nhẹ nhàng viết lên bảng những dòng chữ mềm mại, thẳng hàng. Bàn tay cô lướt nhanh như một hoạ sĩ làm ảo thuật trên tranh vẽ của mình. Chỉ một thoáng, hàng chữ đẹp đẽ hiện ra. Vào bài giảng, chúng tôi thấy dễ chịu bởi giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và truyền cảm của cô. Giọng nói ấy dường như được xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn để chúng tôi cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài văn, bài thơ. Những lời cô giảng chúng tôi như muốn khắc sâu không bao giờ quên. Khuôn mặt cô luôn tươi cười khi giảng giải. Bàn tay cô nhẹ nhàng đưa theo nhịp câu nói. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía học trò chúng tôi, ân cần, dịu dàng và âu yếm. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, tin tưởng với học sinh. Mỗi khi ánh mắt ấy lướt nhanh qua chỗ tôi ngồi, tôi cũng hiểu được sự trìu mến của cô. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiền từ đã thấm vài giọt mồ hôi mà cô vẫn không để ý, tập trung vào bài giảng, vào những đứa học trò yêu dấu của mình. Có chú chim nhỏ đậu trên cửa sổ, sắp bay đi nhưng vì muốn nghe cô giảng bài mà nán lại thêm một lát…
Trong lúc giảng bải, bao giờ cô cũng lôi cuốn được cả học sinh cùng tham gia. Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống phía cuối lớp, xem học trò ghi bài, xem chúng tôi thảo luận nhóm có khó khăn gì cô sẵn sàng gợi ý, giúp đỡ chúng tôi. Cô muốn cho học trò phát huy được khả năng chủ động, sáng tạo nên những câu hỏi cô đặt ra luôn tạo được sự hấp dẫn với chúng tôi. Các câu hỏi từ dễ đến khó, từ câu hỏi đóng đến câu hỏi mở, bao giờ cũng kích thích sự suy nghĩ của tất cả mọi người. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, tôn trọng ý kiến học sinh, lắng nghe chúng tôi nói và cho chúng tôi trao đổi, thảo luận công bằng. Nhưng lúc nào cô cũng là người chỉ huy tài ba khiến học trò khâm phục. “Tùng…. tùng… tùng….” Giờ học đã kết thúc. Nhưng dường như đang say sưa với bài giảng của mình, cô không hay biết. Đến khi học trò các lớp đã ùa ra sân cô mới mỉm cười chào cả lớp.
Cô Vân ơi, dù sau này em có xa ngôi trường Tiểu học Phượng Hoàng thân yêu này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cô. Nhớ cô trò mình đã cùng nhau học những tiết văn sôi nổi như thế nào. Em hứa với cô sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng là học trò của cô. Cô Vân ạ, chính nhờ cô em thêm yêu đất nước Việt Nam của mình hơn. Những lời cô giảng hôm nay sẽ là nền tảng cho em ngày mai…
Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Nga, người đà dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.
Cô giáo Nga có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi có độ gần bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng trắng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù hợp với thân hình và làn da hồng của cô. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy gương mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Đôi mắt cô to, đen láy, chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt. Cô cười rất tươi, giòn giã, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân tình, cởi mở, nhưng không vì thế mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm ấm, lúc ngân vang.
Cô rất thương yêu học sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến lòng em và các bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi học đầu tiên biết bao khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm các vần. Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm áp tình mẹ con làm sao! Ngoài việc dạy dỗ chăm sóc chúng em, cô còn quan tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo điều kiện giúp đỡ các bạn.
Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của cô đối với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi