Đoạn thơ trên được trích trong bài thơ "Chào xuân 67" của Tố Hữu. Đoạn thơ nói về hình ảnh người mẹ Việt Nam tươi đẹp, kiên cường, bất khuất. Đât nước VN chúng ta ôi thật hào hùng! Nó đẹp nhất là khi lâm vào hoàn cảnh khổ đau, khó khăn, hoạn nạn, những hình ảnh đó hiện hữu trong mỗi dân tộc Việt Nam, như một nguồn sáng diệu kì không bao giờ tắt. Được tác giả so sánh với người mẹ. Ta thấy, mẹ luôn là người vất vả, khổ đau mà cả đời không thể thay đổi được.Vật chất có thể mua bằng tiền, thế nhưng tình mẹ dành cho con luôn là miễn phí. Chăm lo, nuôi nứng con thành người, làm tất cả vì con trong im lặng, trong những sóng gió bôn ba vất vả của cuộc đời. Chính vì thế, không chỉ Tố Hữu, rất rất nhiều nhà thơ, nhà văn lấy đề tài Mẹ để cho ra đời các sáng tác của mình. Hơn thế, đề tài Mẹ luôn được bạn đọc yêu mến và thích thú. Đoạn thơ thật ngắn gọn, đơn giản, dễ thuộc ấy thế mà khắc sâu vào tâm trí tôi ngay cả khi gấp trang sách lại. Qua đây ta thấy, Mẹ thật vĩ đại, mẹ luôn quan tâm,chăm sóc, yêu thương và nâng niu ta. Hãy yêu thương, kính trọng và biết ơn mẹ-người ta mang ơn nhất cuộc đời này.