Tập làm văn lớp 6

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Tiểu thư Quỳnh Liên

Chọn và thực hiện 1 trong các đề văn sau :

a) Hằng ngày, em gặp hoặc nghe kể rất nhiều chuyện người thật, việc thật. Hãy kể lại 1 trong những câu chuyện đó.

b) Kể về 1 kỉ niệm đáng nhớ( được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu nhầm,...)

c) Kể về 1 cuộc gặp gỡ ( gặp lại 1 người thân, đi thăm các chú bộ đội, gặp 1 bạn thiếu nhi nghèo vượt khó,...)

(Lập dàn ý và làm bài văn luôn)

Linh Phương
20 tháng 11 2016 lúc 19:56

c)

Trong chúng ta chắc hẳn ai cũng biết ngày 22-12 là ngày gì. Và ngày này có ý nghĩa lịch sử rất lớn đối với dân tộc, với đất nước và với mỗi con người Việt Nam chúng ta. Nó không chỉ trở thành ngày lễ của các chú, các bác trong quân ngũ mà nó còn là ngày vui chung của mọi người trên đất nước Việt Nam.

Để kỉ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam, giáo dục học sinh truyền thống lịch sử lâu dài của dân tộc, trường em đã tổ chức một buổi tham quan Viện Bảo tàng Quân đội. Chuyến đi này đã để lại cho em nhiều ấn tượng sâu sắc và nhiều bài học lí thú, bổ ích. Hơn thế nữa, trong buổi tham quan này, chúng em đã được vào Phòng Truyền thống của Viện bao tàng, gặp gỡ những con người đã đi vào lịch sử dân tộc: Đại tá Bùi Quang Thận - người trực tiếp lái xe tăng tiến thẳng vào Dinh Độc lập Ngày 30-4; Đại tá Lê - người trực tiếp kéo cờ trong ngày Quốc khánh 2-9.

Cuộc trò chuyện thật là vui vẻ, bổ ích. Chúng em quây quanh hai bác.

Gương mặt ai ai cũng hớn hở lạ thường; bởi trong lòng mỗi người đều có niềm hãnh diện đã được gặp mặt những người anh hùng trong lịch sử dân tộc Việt Nam. Linh Hương - lớp trưởng đứng lên thay mặt cả lớp hỏi thăm sức khỏe của các bác. Nhìn những tấm huân chương sáng lấp lánh trên ngực áo, em thấy một phần công lao của các bác trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước. Bác Lê dịu dàng hỏi:

- Thế nào, các cháu khỏe chứ? học tập ra sao?

- Có ạ, có ạ! Học kì một, lớp cháu hầu hết đều được học sinh giỏi, hạnh kiếm tốt đấy bác ạ. - Cả lớp nhao nhao.

- Thế là rất tốt, rất tốt. Các cháu đã thực hiện tốt năm điều Bác Hổ dạy, ngoan lắm! Bác Lê gật gù:

Bây giờ các cháu muốn hỏi gì nào?

Một loạt cánh tay giơ lên nhưng Quý nhanh nhảu giơ tay lên trước:

- Bác ơi! Tại sao có ngày 22-12 ạ?

Bác Thận gật đầu, mĩm cười rồi trả lời:

- Thế này cháu ạ! Vào ngày 7-5-1944, Tổng bộ Việt Minh ta ra chỉ thị cho các cấp sửa soạn khởi nghĩa và kêu gọi nhân dân “sắm vũ khí đuổi thù chung”. Không khí lúc bấy giờ sôi sục trong tất cả các khu căn cứ. Chính bác cũng cảm nhận được bầu không khi bận rộn. Tình hình thời cuộc lúc này rất khẩn trương, vào khoảng tháng 10-1944, lãnh tụ Hồ Chí Minh đã gửi thư cho đồng bào toàn quốc nêu rõ “Phe xâm lược gần đón ngày bị tiêu diệt... Cơ hội cho dân tộc ta giải phóng chỉ ở trong một năm hoặc năm rưỡi nữa. Thời gian rất gấp. Ta phải làm nhanh!”. Sau đó, theo chỉ thị của Cụ Hồ, Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân được thành lập ngày 22- 12-1944 nhằm phát động phong trào đấu tranh cả chính trị và quân sự để thúc đẩy quá trình cách mạng tiến lên mạnh mẽ hơn nữa. Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân đã đánh thắng liên tiếp hai trận ở Phay Khắt và Nà Ngần. Từ đó ngày 22-12-1944 đã trở thành ngày truyền thống của Quân đội nhân dân Việt Nam. Các cháu đã rõ chưa nào?

Bây giờ thì em đã hiểu xuất xứ ngày 22-12 qua lời kể của bác Thận, hiểu về truyền thống yêu nước và ý chí chiến đấu bảo vệ đất nước của dân tộc và đặc biệt là các chú, các bác trong quân đội. Càng hiểu nơi bắt đầu thì càng phải trân trọng, càng cần phải khắc ghi nó vào tiềm thức. Đó cũng là việc làm thể hiện lòng biết ơn của mình đối với các bậc tiền bốì đã hi sinh để ngày lễ này càng có ý nghĩa và sâu sắc.

Kế tiếp là câu hỏi của Trang dành cho bác Lê:

- Thưa bác? Ngày Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập tại Quảng trường lịch sử Ba Đình, bác là người trực tiếp kéo cờ Việt Nam lên cột cờ trong lúc mọi người hát Quốc ca. Cho cháu hỏi: Tâm trạng của bác lúc ấy như thế nào ạ?

- Đúng là lúc ấy bác giữ trọng trách nặng nề. Bác vừa mừng lại vừa lo. Các cháu có biết vì sao không? Mừng vì bác là người trực tiếp kéo cờ trong một buổi lễ hết sức quan trọng; rất vinh dự và tự hào. Lo là vì phải kéo cờ làm sao cho vừa hết bài Quốc ca thì cờ cũng phải kéo lên đỉnh cột cờ. Trong lúc đang kéo cờ thì bác có một cảm xúc rất khó tả nhưng vô cùng mãnh liệt: Sự xúc động đã lấn át trái tim bác. Lòng bác như muốn nói thật to: Việt Nam tự do! Việt Nam độc lập! Hồ Chủ tịch muôn năm!”.

Khuôn mặt bác thể hiện rõ nỗi xúc động cứ đan xen vào nhau. em thấu hiếu rằng ngày 2 -9 có ý nghĩa cực kì to lớn trong mỗi con người Việt Nam, làm đẹp thêm tâm hồn con người và làm vẻ vang thêm trang sử hào hùng của dân tộc Việt. Khuôn mặt mỗi thành viên của lớp 9A6 cũng khác nhau. Có người bộc lộ nét tươi tắn, sung sướng, hãnh diện và tự hào vì đất nước ta đã giành chiến thắng từ tay thực dân Pháp bằng rất nhiều nỗ lực phi thường, cũng có bạn vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ. Có lẽ bạn đang nghĩ, để có được hòa bình, độc lập như hôm nay, dân tộc ta đã đổ không biết bao nhiêu xương máu, bao con người đã ngã xuống cho Tổ quốc quyết sinh.

Sau đó, bác Thận lại kể cho chúng em nghe về chiến thắng lịch sử ngày 30-4. Nhờ có lời kể của bác mà chúng em biết được chiến thắng lẫy lừng với sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, tinh thần yêu nước nồng nàn của nhân dân ta và sự giúp đỡ to lớn của bạn bè năm châu.

Chính lúc này đây, em thật sự cảm động. Sự biết ơn, niềm tự hào, một chút hãnh diện, một chút hổ thẹn đã tạo nên trong lòng em một cảm xúc khó tả. Em đứng lên phát biểu những suy nghĩ và tình cảm của mình.

Cháu xin thay mặt cho các bạn ngồi đây có đôi lời phát biểu. Thế hệ chúng cháu may mắn sinh ra đã được hưởng một nền hòa bình. Chúng cháu biết, để có được ngày hôm nay, cả dân tộc Việt Nam đã phải đánh đổi rất nhiều. Chúng cháu rất biết ơn các bác, những người đã hi sinh biết bao công sức và xương máu để bảo vệ đất nước. Chúng cháu hứa nguyện sẽ nỗ lực rèn luyện, học tập và tu dưỡng đạo đức để mai sau xây dựng đất nước vững mạnh hơn. Và ngày mai bắt đầu từ ngàv hôm nay. Ngay bây giờ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng cháu sẽ cố gắng học tập tốt, để khi vào đời góp phần đưa nước ta sánh vai với các cường quốc trên thế giới. Chúng cháu sẽ tiếp tục kế thừa và phát huy những truyền thống mà cha anh đi trước để lại. Cuối cùng, cháu xin chúc các bác một sức khỏe dồi dào để công tác tốt.

Em vừa kết thúc câu nói, một tràng pháo tay rộn rã vang lên. Tiếp theo, chúng em cùng các bác đi thăm Viện Bảo tàng. Vừa đi, các bác vừa giảng giải cho chúng em về truyền thống yêu nước của dân tộc ta. Trời gần trưa, ánh nắng bắt đầu gay gắt, chúng em luyến tiếc chia tay các bác để lên xe ô tô trở về trường.

Buổi ngoại khóa tuy kết thúc nhưng đã để lại trong lòng chúng em biết bao cảm xúc. Đối với riêng em, đây là một dịp để nói lên những suy nghĩ của mình với thế hệ cha anh đi trước, tăng thêm lòng quyết tâm và niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn.

BẠn tham khỏa nha! CHúc bn hc tốt!

Phương Thảo
20 tháng 11 2016 lúc 19:56

b) Suốt bao năm tháng học đường, bên cạnh tôi bao giờ cũng có một hình bóng dõi theo. Chính người là nghị lực cho tôi, là nơi tôi trau dồi những kiến thức. Học giỏi suốt 3 năm liền là một niềm vui sướng nhưng bên cạnh đó vẫn là sự kính trọng, biết ơn vô vàn đối với cô. Chính vì vậy mà mấy năm xa cách tôi vẫn không quên được kỉ niệm ấy với người. Người mẹ thứ 2 của tôi, cô tâm.
Cô tâm là một giáo viên dạy toán của trường tôi. Dù không còn trẻ nhưng cô là người yêu thương học sinh, cô coi học sinh như một phần của mình. Với nhiều kinh nghiệm, căn nhà cô không bao giờ thiếu vắng bóng dáng của những đứa trẻ. Nhà tôi cách nhà cô có mấy bước chân nên từ năm lớp 6 tôi đã học thêm từ đó. Nhờ vậy suốt 3 năm, kiến thức toán của tôil uôn vững chắc. Cô coi tôi như một người cháu, cô luôn tự tin về sức học của tôi. Không phụ lòng cô, môn toán là môn tôi luôn có những số điểm khá cao. Nhưng năm lớp 8 chính tôi đã khiến cô buồn cũng là nỗi ân hận vô vàn của riêng tôi.
Năm ấy là năm tôi bước sang một lớp khác. Với nhiều kiền thức mới mẻ, cô tâm vẫn dạy một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới thi học kỳ I. Vẫn tự tin như trước, tôi háo hức đến trường và vào phòng thi. Tin tưởng những kiến thức cô ôn luyện, tôi làm gọn mấy câu đầu chỉ sau ít phút. Đến bài cuối cùng thì suy nghĩ mãi vẫn ko ra được đáp án. Năm phút, mười phút, 30 phút… Lục tung những kiến thức trong đầu vẫn ko ra được. Bất ngờ, tiếng trống truờng vang lên, tôi cố viết những chữ cuối cùng dù biết kết quả đó ko đúng. Đêm đó, tôi trắn trọc ko ngủ, bao lo lắng về danh hiệu học sinh giỏi cả về cô khiến tôi bồn chồn không yên. Mình đã quá chủ quan ư? Bài thi dễ vậy mà ko ra được, tại sao? Hay là mình đã quá phụ thuộc vào cô, chỉ ôn luyện những gì cô dạy mà không tìm hiểu sâu hơn để ra nông nỗi này? Tôi bật khóc, tự trách chính bản thân mình.
Hôm phát bài, tay tôi run rẩy cầm bài thi lên, với số điểm 7,75 đập vào mắt khiến tôi không tin nổi. Tệ vậy ư! Chỉ có 7.75 sao? Không gian xung quanh tôi như bao trùm một màu đen xám xịt cùng nỗi lo lắng ko nguôi. Với mười mấy môn học, duy nhất môn toán là môn tôi tự tin nhất. Kiểm tra lần nào tôi cũng được 8 trở lên. Lần này lại là con số 7 sao tôi dám nói với cô đây. Bữa tới học thêm, tôi rụt rè không vào lớp, tôi sợ phải thấy tâm trạng cô nghe thấy số điểm của tôi. Có tiếng cô từ gian nhà sau vang lên: Thủy, vào đi em.
Khi tất cả đã đông đủ, công việc đầu tiên của cô là hỏi số điểm của từng em một. Giọng cô vang lên rõ to:
Trung ,thi được mấy điểm?
Dạ 10 điểm. Trung tự hào nói to
Lần lượt đến bạn này đến bạn khác ai cũng có những số điểm khá cao, đến tôi:
Thủy, mấy điểm em? Cô hỏi, vẫn giọng trìu mến đó
Dạ 7,75 cô. Giọng tôi nhỏ dần.
Giờ đây tất cả đang dồn mắt về tôi sửng sốt kèm theo là những tiếng xì xào. Còn cô không nói gì nhưng mặt cô bây giờ có cái gì đó thoáng buồn qua thì phải. Mà chắc có lẽ tôi biết, đó là sự thất vọng cô dành cho tôi, chính tôi cũng đã mất đi sự tin tưởng chính bản mình. Ai trên 8 điểm cô sẽ có một món quà nhỏ khích lệ, một phong kẹo sôcôla. Nhìn cô phát kẹo cho các bạn, tôi ao ước sao có đựoc một phong kẹo đó từ tay cô trao cho cô. Hai năm trước, tôi đã từng được cô tặng kẹo nhưng lần này lại không, cảm giác tủi thân như muốn trỗi lên, tôi co lại nơi góc tường. Mười bốn tuổi tôi có thể mua cho mình một phong kẹo như vậy chỉ với 4000 đồng, nhưng bây giờ phong kẹo đó đối với tôi là vô giá. Phong kẹo cô trao không phải là một món quà nhỏ, nó là sự tự hào, tin tưởng, quý mến nơi cô dành cho người nhận. Nhìn phong kẹo tôi khao khát muốn có được nó, càng ao ước muốn có tôi lại càng cố gắng lần thi học kỳ sau. Quả là thế, học kỳ II tôi dược 9,25 cùng với danh hiệu học sinh giỏi. Mừng rỡ, tôi chạy ùa tới nhà cô chỉ để khoe số điểm đó. Còn cô, cô đã mừng rơi nước mắt. Qua tôi biết rằng: Cô không cho kẹo không phải vì cô ích kỉ mà là động lực cho mỗi người.
Giờ đây, bước sang lớp 9 tôi không còn được học trong ngôi nhà màu hồng đầy yêu thương của cô nữa. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nhà cô, tôi lại ghé mắt nhìn vào. Nhìn những đứa trẻ đàn sau cắp sách vở đến nhà cô, lại được cô kèm cặp, được cô yêu thương và được cô trao những phong kẹo niềm tin đó. Tôi lại càng biết ơn, quý trọng cô hơn.
Các bạn biết ko? Một đồ vật nào đó ta mua bằng tiền, bạn sẽ thấy nó rẻ rúng bình thường. Nhưng nếu nó được ai đó tặng bạn bằng tất cả tình yêu thương, bạn sẽ cảm nhận dược nó vô cùng quý giá như phong kẹo nhỏ của tôi vậy. Và chắc hẳn rằng ai trong các bạn cũng có một người lái đò riêng, nhưng bản thân tôi vô cùng may mắn khi có một người lài đò tuyệt vời như vậy. Dù không bao giờ nói thành lời nhưng sâu trong lòng tôi luôn tự nhủ: "Cô ơi ! Em cảm ơn cô nhiều lắm…"

Linh Phương
20 tháng 11 2016 lúc 19:55

b)

Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.

Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cố giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.

Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.

Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.

Bạn tham khảo nhé!

Tiểu thư Quỳnh Liên
20 tháng 11 2016 lúc 20:30

K chép mạng

 

trần thị xuân mai
20 tháng 11 2016 lúc 20:40

Mình chọn đề 2:

Với mỗi con người chúng ta sinh ra ai ai cũng có một tuổi thơ, một tuổi thơ đẹp bên gia đình, thầy cô và bạn bè. Những ngày tháng đó thật vui và yá nghĩa mà mỗi con người chúng ta không thể nào quên được. Tuổi thơ tôi cũng vậy, nó cũng dữ dội biết bao.

Tôi là một đứa trẻ ở một miền quê hẻo lánh, nhưng nó lại đầu ắp tình người. Xa xa là cánh đồng bát ngát xanh tươi, những chú chim non bay lơ lững trên bầu trời làm cho tôi nhớ lại cái kỉ miệm mà tôi không thể nào quên được. Tôi là một đứa học sinh giỏi xếp nhất nhì trong lớp nên được thầy cô và bạn bè tin tưởng và yêu thương nhiều lắm và tôi cũng nhớ rõ con số 6 to tướng trên bài kiểm tra của tôi. Hôm ấy, lớp tôi có tiết kiểm tra môn văn . Sau khi cô ra bài xong, cả lớp cặm cụi vào làm bài chỉ có tôi là đang ngồi lất láo :'' Bài này quá dễ, không làm cũng có được 8, 9 điểm rồi, một lát sau rồi làm cũng được." Mãi nhìn đám chim sẻ đang tìm mồi ngoài sân mà tôi quên khuấy đi là đang làm bài. Chốt lát, cô báo là chỉ còn 10 phút nữa. Tôi giật mình ào vào làm bài những không suy nghĩ được gì cả. Trong đầu tôi trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra được gì. Phút chốc, 10 phút đã trôi qua, tôi chỉ mới làm được phân nữa. ''Làm sao bây giờ '' Tôi rất lo sợ, cô giáo đã lấy đi bài làm trên tay tôi tự bao giờ không hay. Trống ngực của tôi đánh thình thịch.

Hôm sau, cô phát bài làm cho từng bạn. Sau bài làm trên tay cô đã gần hết mà bài của tôi đâu rồi. Cô để bài kiểm tra của tôi xuống mà có vẻ rất giận. con số 6 to tướng đang ở trên bài kiểm tra của tôi. Tôi choáng váng, tim tôi như ngừng đập. Tôi lắp bắp không không thể như vậy được. Tôi đã đã cố nhìn kĩ lại, đề cô cho là tả về dòng sông quê hương mà tôi lại kể về một kỉ niệm thời thơ ấu có ắn liền với dòng sông. Cái Hà bên cạnh hỏi: " Mai được mấy điểm? Hôm nay mình được 7,5 điểm cơ đấy. Mình đã cố gắng rất nhiều, chắc bố mẹ mình vui lắm. Về nhà, mình phải khoe ngay với bố mẹ mới được." Nhìn nó vui vẻ mà tôi lại rất buồn, Buồn vì tại sao mình lại thua điểm các bạn, buồn vì tại sao mình lại quá chủ quan như vậy. Càng nghĩ, tôi càng thấy thật xấu hổ, tôi cúi mặt xuống bàn và cố nhìn lại bài của mình một lần nữa, dòng chữ cô phê hiện lên trước mắt tôi:'' bài văn làm lạc đề"

Sau giờ học, trên đương về nhà, tôi sợ bố mẹ sẽ mắng cho tôi một trận tơi bời. Rồi tôi sẽ ra sao đây. Con người tôi không còn một chút hơi thở nào nữa, khuôn mặt tái nhợt đi vì quá sợ. Tôi kéo lê đôi chân mà lòng cứ nặng trĩu. Bố mẹ đã cố gắng cực khổ làm việc vất vả để nuôi tôi ăn học thành người, chỉ mong rằng con gái của mình sẽ học thật giỏi. Vậy mà... giờ đây, tôi mang con số 6 về với bố mẹ, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đay.

Về đến cổng nhà, mẹ giang tay đón tôi, mẹ hoảng hốt khi thấy tôi chả còn một chút sức sống nào. Tôi khóc nức nở.. mẹ ơi, hôm nay... con ...chỉ được 6 điểm mẹ ạ.... Theo tôi nghĩ bố mẹ sẽ mắng tôi một trận nên thân, Nhưng không, mẹ nhẹ nhàng bảo tôi không sao và lần sao cần cố gắng hưn nữa.

Tối hôm ấy, con điểm 6 như nhắc nhở tôi cần cố gắng nhiều hơn nữa. Tôi sẽ lấy lại sự tin tưởng và yêu thương từ bố mẹ, thầy cô, và bạn bè. Đó là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên được và cũng là lời nhắc nhở luôn đi theo suốt cuộc đời của tôi

leuleubài làm của mình mong các bạn góp ý.

Cảm ơn các bạn nhiều batngohihiyeuhihaleuleu

 

trần Thị Lê Na
7 tháng 12 2016 lúc 19:10

b) LÀM

Tôi đã từng đọc một câu chuyện củ một người Úc nói rằng "không có gì hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng thế, có ai đã tự nhận và sử lại lỗi lầm của mình ko? Tôi cũng ậy, có lã tôi không thể nào quên được lỗi lầm của tôi đã làm người mẹ yêu quý của tôi phải buồn lòng

Hôm ấy, gió khẽ hôn lên đôi má những người đi đường, đó sẽ là một ngày đep trờ nếu như tôi ko có bài kiểm tra môn Sinh tệ hại đó. Đến tiết trả bài, cô Nga bàng hoàng trước số điểm của tôi. Một con số 2 to tướng đỏ chon chót nằm trong ô điểm. Tim tôi như ngừng đập, nhìn lại một lần nữa, con ssos 2 vẫn nằm đó, nó như muốn giễu cợt, chọc tức tôi. Trên đường về nhà, tôi cố lê đôi chân mà trong lòng lại nặng trĩu nỗi buồn. Những làn gió nhẹ thấp thoáng lướt qua. Tôi buồn và lo lắng vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người mà tôi đã nói rất chắc chán vào tối qua:" Con học bài kĩ rồi, chắc chắn con sẽ được điểm 10, mẹ chớ lo xa" Thế rồ, lúc ba và mẹ đi công chuyện thì tôi đã ngồi vào chiếc máy tính và chơi những trò chơi yêu thích của mình chớ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng " Mình chả cần học thì cũng thuộc" Nòa ngờ, sự thật lai trớ trêu như ậy. Chả lẽ bây giờ nói với mẹ là " Con chưa học bài sao" Không thể được, mải suy nghĩ, tôi đã đi đến nhà lúc nào không hay. Mở cử bước vào nhà, tay chân tôi lại run lên, hay là mình nói dối mẹ xem sao - tôi nảy ra một sáng kiến. Bước vào nhà, tôi cúi mặt xuống và nói lí nhí" Chào mẹ, con mới về nhà ạ!"Thấy tôi bơ phờ, mẹ lo lắng hỏi:

- " Sao thế con, trên trường con có chuyện gì phải không

-"Mẹ ơi, tại hôm đó con bị đau bụng nên con không thể tập trung làm bài môn Sinh nên con...con...."- Tôi lên giọng đỗ lỗi

- " Vậy bài con đâu"- Mẹ gặng hỏi

- " Dạ cô chỉ đọc điểm thôi ạ, còn lại là cô thu

BẠN TỰ LÀM TIẾP NHÉ! BỮA SAU MÌNH GỬI LẠI TẠI MÌNH CÓ CHUYỆN GẤP hehe

 


Các câu hỏi tương tự
Trần Kim Yến
Xem chi tiết
Thuy Le
Xem chi tiết
Ngô Hải Hà
Xem chi tiết
Cao Thanh Phương
Xem chi tiết
Dung Nguyen
Xem chi tiết
Phan Thế Phong
Xem chi tiết
Phan Thế Phong
Xem chi tiết
Bảo Nguyễn
Xem chi tiết
Phạm Hồng Linh
Xem chi tiết