Văn bản ngữ văn 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Sann Sann

Cho các sự vc và nhân vật sau:

a) chẳng may em đánh vỡ một lọ hoa

b) em nhận đk một món quà bất ngờ trong ngày sinh nhật

Hãy xây dựng một đoạn văn tự sự có sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm

Bạn nào giúp đk san thì san cảm ơn bạn đó nhiều nha!!!gianroi

Linh Phương
17 tháng 10 2016 lúc 16:28

Hôm nay là sinh nhật mình, anh ấy vẫn dẫn mình đi chơi như mọi năm. Sinh nhật chỉ cần 2 đứa ấm cúng là đủ rồi, những buổi tối thế này ở quán Kem Bud’s quen thuộc của 2 đứa thật lãng mãn, ấm áp. Mình tổ chức một buổi sinh nhật cho lũ bạn nhí nhố sau, còn bây giờ thì chỉ muốn ở bên canh anh ấy thôi, một người lãng tử, dịu dàng và đầy….bất ngờ.

Mà đúng thiệt, anh ấy dẫn mình đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Bước vào quán Kem Bud’s mình nhận được một bó hồng đỏ thắm từ tay anh, cô bé phục vụ bước ngang mỉm cười “Happy Birthday chị”, hóa ra anh đã cẩn thận nháy mắt với các nhân viên trong quán nhờ họ hôm nay chúc mừng mình. Thích ghê đó, dù là người lạ nhưng nhận được thêm mỗi một lời chúc là một điều hành phục rồi đúng không. Xong xuôi khi ngồi xuống bàn, nhấm nháp ly trà đá, ngoài trời thì mưa, bỗng dưng…

Tèn tén ten, cô bé phục vụ mang ra nguyên một chiếc bánh làm bằng kem to ơi là to, chiếc bánh này mình thèm đã biết bao lâu nay rồi mà chưa có dịp ăn, hi hi, thì bánh kem chỉ để đến sinh nhật mới được ăn thôi chứ, vậy mới có ý nghĩa. Những cục kem mát lạnh bốc hơi ngào ngọt nhìn ngon quá đi, măm măm. Mình vừa định giở chiếc bánh lên để chụp hình thì wow, phải nói là bất ngờ tột độ, trên mặt chiếc bánh là tấm hình hai đứa mình lần đầu tiên gặp nhau ở quán này, lần đó cũng nhờ cô bé phục vụ ở đây chụp dùm. Nhìn mình hồi đó ngây thơ ghê, tấm hình thiệt là dễ thương đó không phải được gắn trên chiếc bánh mà được…in thẳng lên chiếc bánh, in màu lên kem đàng hoàng mà vẫn sắc nét, rõ ràng, nhìn rõ mồn một nha. Không biết làm sao mà họ làm được nhỉ? Ko biết làm sao mà anh biết trò này được nhỉ? Thích quá đi mất, làm mình ngồi tiếc cả buổi trời ko dám ăn chiếc bánh kem này, chỉ dám ngồi để ngắm, hi hi, mình lên hình chiếc bánh kem đẹp quá đi chứ…

Anh thật là lãng mạn, sinh nhật 18 tuổi của mình vậy là quá tuyệt vời. Cảm ơn anh iu và chiếc bánh kem in hình ngon ơi là ngon, hi hi, ngày mai em làm sinh nhật nữa đó, anh có tặng em 1 chiếc banh kem thế này nữa không ta ?

Bạn tham khảo bài viế này nha!

Lê Phương Thanh
12 tháng 10 2017 lúc 20:24

Ngày nhỏ, ai cũng có lần làm hỏng, làm hư đồ đạc trong gia đình. Em cũng đã có một lần trót nghịch ngợm làm vỡ một lọ hoa rất đẹp của bà. Lỗi lầm ấy đã đem đến cho em nhiều bai học. Đó là một lọ hoa bằng gốm sứ Bát Tràng được tráng men trắng, vẽ mực xanh mịn màng, sáng bóng. Nó được trân trọng đặt trên bàn thờ giữa nhà. Mẹ em nói đó là một kỉ vật thời trẻ của bà, bà đã giữ gìn, nâng niu chiếc lọ ấy mấy chục năm nay, lọ hoa này có số tuổi nhiều hơn cả tuổi của mẹ em. Bà quý chiếc lọ ấy lắm. Thỉnh thoảng bà lại mang lọ ra lau chùi cho sáng bóng. Mỗi lần như thế, bà ngắm chiếc lọ không biết chán, đôi mắt đã nhăn nheo vì thời gian lại ánh lên vẻ long lanh kì lạ. Ai cũng biết tình cảm bà dành cho chiếc lọ nên hết sức giữ gìn, nâng niu. Mỗi lần sửa sang bàn thờ mẹ lại cẩn thận đặt nó vào một chiếc hộp xốp để tránh va đập. Buổi sáng hôm ấy. Mọi người trong nhà em đi làm hết cả. Bà đi sang nhà bà hàng xóm chơi. Em ở nhà một mình buồn quá bèn rủ mấy đứa bạn sang nhà đá bóng, sân nhà em rất rộng, đủ cho chục đứa bằng tuổi em đá bóng, đùa nghịch. Đi một vòng quanh xóm, em đã gọi được sáu đứa bạn cùng sang chơi. Cả bọn hò reo hào hứng với trái bóng tròn. Em thê hiện khả năng bằng những đường dắt bóng lắt léo và những cú sút “thần sầu”. Đang có bóng trong chân, em co chân tung một cú sút thật mạnh. “Rầm!”. Cửa nhà em mở tung. Bóng va vào cửa, rơi “bịch!” xuống sân. Đáng lẽ phải chạy ra đóng cửa thì em lại quá hào hứng với trái bóng mà hăm hở lao vào đá tiếp. Em lại có bóng trong chân. Dắt bóng. Rê bóng. Và... “Sút!”. Em hét lên và co chân sút bóng về phía “khung thành” đội bạn. Nhưng bóng lao thẳng vào nhà, bay về phía bàn thờ, đập vào cái lọ. Lọ hoa từ trên cao rơi xuống vỡ tan thành những mảnh vụn. Em hoảng hốt lao vào nhà. Sững sờ. Trời ơi! Biết làm sao bây giờ? Đám bạn xôn xao rồi từng đứa một đi về. Em sợ hãi ngồi lo lắng. Biết nói gì với bà bây giờ? Bà sẽ rất tức giận. Bà sẽ la mắng em. Bố mẹ sẽ quở trách, thậm chí... đánh em. Em nhắm mắt sợ hãi nghĩ đến những điều có thể xảy ra. Em đang đau khổ vì lỗi lầm của mình thì tiếng gậy lộc cộc chống xuống sân vang lên. Bà đã về! Em chạy vội ra sân, miệng lắp bắp: “Bà... bà ơi!”. Bà ngẩng lên nhìn em, lo lắng hỏi: “ Sao thế con? Có việc gì mà mặt tái mét lại thế?”. Em run rẩy: “Bà ơi... cái lọ hoa bị vỡ. Con... con xin lỗi”. Bà khẽ giật mình. Bà đi nhanh vào nhà, sững sờ nhìn những mảnh vụn vỡ tan tành của chiếc lọ bà hằng gìn giữ mấy chục năm. Em vội vàng tránh cơn giận của bà có thể đến bằng một câu nói dối: “Chúng con đá bóng... Thằng Tí nó sút vào”. Bà không nói gì chỉ run run lượm những mảnh vụn đặt vào một chiếc bình cũng bằng gốm. Đúng lúc ấy, bố mẹ em đi làm về. Em lại sợ hãi tránh tội bằng lời nói dối như khi nãy. Mẹ chăm chú nhìn vào mắt em hỏi nhỏ: “Con nói thật chứ?”. Em nhắm mắt, cúi đầu nói khe khẽ: “Vâng ạ!”. Mẹ không nói gì nữa, lẳng lặng đi chuẩn bị bữa trưa. Bữa cơm trưa hôm đó là một bữa cơm buồn. Cả nhà lặng lẽ ăn không ai nói câu gì. Nhất là bà. Người ăn chưa hết lưng cơm đã ngừng đũa đi vào phòng. Đôi mắt bà u sầu, buồn bã. Em ăn cũng không yên lòng. Trời ơi! Em đã làm gì thế này? Chỉ vì mải mê chơi đá bóng, chỉ vì bất cẩn mà em đã làm mất đi một kỉ vật quý giá của bà. Nhưng tội lỗi hơn là em đã nói dối. Lời nói dối trơn tru như một đứa dối trá chuyên nghiệp. Đổ tội cho thằng Tí, em đã tránh được những la rầy, trách mắng, nhưng không tránh được sự dằn vặt về tội lỗi của chính mình. Giấc ngủ trưa không an lành. Em thấy một bóng người bay ra từ chiếc lọ hoa đã vỡ. Đó là một cụ già trông rất đỗi quen thân. Cụ nhìn em chăm chú rồi thở dài hỏi: “Sao con lại nói dối? Sao con lại nói dối?...”. Câu hỏi cứ ngân vang đầy ám ảnh. Em sợ hãi ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đầm đìa. Em vội vã đi sang phòng bà rồi cứ thế òa khóc nức nở: - Bà ơi... Hu hu...! Bà lo lắng hỏi: - Con làm sao vậy? - Hu hu... Bà ơi, con đã nói dối. Chính con đã làm vỡ lọ hoa của bà... Bà ôm em vào lòng, xoa đầu em rồi thủ thỉ: - Con biết nhận lỗi là tốt. Con biết không, đó là chiếc lọ ông tặng bà khi còn trẻ. Bà gìn giữ nó đã lâu... Trời ơi, vậy cụ già trong giấc mơ vừa rồi là ông nội em đó. Bố đã có lần kể rằng ông mất khi bố còn nhỏ, bà cứ ở vậy nuôi bố lớn lên. Em chỉ được nhìn thấy ông qua một bức vẽ truyền thần. Chẳng vậy mà em thấy gương mặt ấy quá quen thân. Em nhẹ lòng khi đã nói ra được lời thú lỗi của mình. Vậy là bà không trách mắng gì em. Càng nghĩ về chiếc lọ đã vỡ, em càng thấm thìa hơn tình cảm gia đình ấm áp thiêng liêng. Nhìn quanh bà, em hiểu rằng mỗi đồ vật đều có cuộc sống riêng của nó. Mỗi món đồ đều gắn với một kỉ niệm riêng mà chỉ những ai biết trân trọng tình cảm mới hiểu được.


Các câu hỏi tương tự
Tsumi Akochi
Xem chi tiết
Bình Lê
Xem chi tiết
Minh Hiếu Vũ
Xem chi tiết
U Suck
Xem chi tiết
Trần Phương Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Kim Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Đăng Kim
Xem chi tiết
Thanh Thanh
Xem chi tiết
Tôi là ai?
Xem chi tiết