Văn bản ngữ văn 8

Ngọc Huyền

Cảm thụ về 1 đoạn văn trong bài "ông đồ": ( chỉ cần 1 luận điểm)

"Nhưng mỗi năm mỗi vắng

Người thuê viết nay đâu

Giấy đỏ buồn không thắm

Mực đọng trong nghiên sầu."

Sách Giáo Khoa
12 tháng 1 2020 lúc 21:32

Khổ thơ là một sự hụt hẫng trong ánh mắt kiếm tìm: "Người thuê viết nay đâu?", là nhịp thời gian khắc khoải đến đau lòng: "Mỗi năm mỗi vắng". Sự tàn lụi của nền văn hoá Nho học là một điều tất yếu, cái mới sẽ thay thế cái cũ, ánh hào quang nào trước sau cũng dần một tắt, bị lãng quên, thờ ơ trong dòng đời vất vả với những kế mưu sinh, nhưng hiện thực phũ phàng cũng khiến cho lớp hậu sinh như Vũ Đình Liên không khỏi ái ngại, tiếc thương khi trước mặt mình là một cảnh vật hoang vắng, đượm buồn. Trong sắc phai bẽ bàng của giấy, sự kết đọng lạnh lòng của mực tự thân nó đã dâng lên một nỗi buồn tủi. Là ngoại cảnh nhưng cũng là tâm cảnh, một nỗi buồn thắm thía, khiến cho những vật vô tri vô giác cũng nhuốm sầu như chủ nhân của chúng "một mình mình biết, một mình mình buồn", "trĩu nặng những ưu tư, xót xa trước thời thế đổi thay".

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
I Love Literature
Xem chi tiết
LIÊN
Xem chi tiết
sery Lan
Xem chi tiết
Trần Vy
Xem chi tiết
Linh Đặng
Xem chi tiết
Miamoto Shizuka
Xem chi tiết
Le Chi
Xem chi tiết
Đào Minh Nghĩa
Xem chi tiết
Phùng Thị Thu Hải
Xem chi tiết