Chỉ với sáu câu thơ năm chữ và bằng vài nét phác họa, nhà thơ đã vẽ ra trước mắt người đọc một bức tranh đồng quê bình dị vào mùa lúa chín. Vào một buổi sáng ban mai khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chan hòa khắp không gian như nhuộm thêm sắc vàng cho những bông lúa. Trên đầu ngọn cỏ, những hạt sương ban mai trong ánh nắng mặt trời càng thêm lóng lánh như muôn ngàn hạt ngọc. Bức tranh không chỉ có màu vàng của nắng, màu xanh của trời mà còn có âm thanh của tiếng chim chiền chiện vang xa khuấy đông không gian, tiếng hót gợi ra niềm vui của thiên nhiên đất trời và lòng người trước mùa vàng bội thu. Bằng bút pháp tả thực và việc sử dụng các từ ngữ chỉ sự tăng tiến: "càng''-''thêm'' mang ý nghĩa nhấn mạnh làm cho bức tranh thiên nhiên như được mở ra theo chiều rộng của cánh đồng và chiều cao của trời xanh. Khung cảnh thật thoáng đãng, nên thơ và đầy sức sống. Qua đoạn thơ này Trần Hữu Thung có một hồn quê dân giã và tấm lòng gắn bó với quê hương sâu sắc.