Tập làm văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Chuồn Chuồn

Các bạn hãy nêu lên những suy nghĩ của mình về một người bạn mà bạn xem là quý nhất.

Hoàng Thị Ngọc Anh
3 tháng 6 2017 lúc 22:09

Mở bài

Nhân dân ta nói về cách chọn bạn:

“Thói thường gần mực thì đen,

Anh em bạn hữu phải nên chọn người.

Những người lêu lổng chơi bời,

Cũng là lười biếng ta thời tránh xa.” (Ca dao)

Không biết cách chọn bạn của em có đúng không bởi vì người bạn thân nhất của em bây giờ trước vốn là một bạn lêu lổng, ăn mặc lôi thôi, lếch thếch, bị mọi người, bạn bè xa lánh.

Thân bài

Giới thiệu đôi nét về bạn

Bạn em tên là Lan Bạn có hoàn cảnh gia đình đặc biệt. Bố mẹ bạn li hôn. Bạn sống với ông bà ngoại. Từ lớp 1 đến lớp 5, bạn luôn là học sinh giỏi. Khi bạn ấy lên lớp 6 cũng là lúc bố mẹ bạn ấy chia tay. Bạn về sống với ông bà ngoại. Cũng từ đó, việc học tập của bạn ấy sa sút.

Em rất thương bạn vì bạn có hoàn cảnh bất hạnh

+ Em và Lan quen nhau khi chúng em cùng đi dự khai giảng năm chúng em lên lớp 6.

+ Lan về quê sống với ông bà ngoại. Nhà ông bà ngoại của Lan gần nhà em. Vì vậy, ông bà ngoại của Lan xin Lan vào học cùng lớp với em.

+ Lúc đầu vào lớp, nhìn thấy Lan ăn mặc lôi thôi, lếch thếch, các bạn trong lớp có vẻ coi thường. Chẳng bạn nào muốn ngồi cùng bàn với Lan cả.

+ Cô giáo xếp Lan ngồi cạnh em. Lúc đó, em cũng hơi ngại vì trông Lan già trước tuổi mà có gì đó hơi ngổ ngáo thì phải.

+ Thời gian đầu chúng cm chỉ là bạn bình thường. Rồi trên đường cùng về nhà sau buổi học, em và Lan nói chuyện với nhau. Nhờ vậy, em mới hiểu hoàn cảnh của Lan.

+ Bạn ấy kể gia đình bạn có bốn thành viên: bố, mẹ, bạn và em trai của bạn. Bố mẹ đều là công nhân. Em trai bạn kém bạn ba tuổi. Bố đi xuất khẩu lao động. Năm đầu tiên, bố gửi tiền về, mẹ mua được miếng đất và dựng lên căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Tưởng như vậy là yên ổn. Nào ngờ, sang nước bạn, bố bạn chỉ về một lần duy nhất để li dị, rồi bố bạn sang bên đó ở luôn không về nữa. Khi li hôn, bạn ở với mẹ còn em trai của bạn ấy về ở với ông bà nội. Có lẽ do buồn đau nên mẹ Lan bệnh nặng rồi qua đời. Căn nhà nhỏ bán lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, còn lại chẳng bao nhiêu, ngoại giữ lại nuôi Lan.

Nghe Lan kể, em thương bạn nhiều lắm. Từ đó, em xin bố mẹ em cho em sang học nhóm với Lan.

Một trái ổi ngon, một miếng bánh đa, một bắp ngô luộc, một trái khế ngọt,… chúng em đều chia nhau.

Em rất ngưỡng mộ bạn vì bạn có nghị lực vượt lên trên hoàn cảnh

Không biết từ bao giờ, Lan học khá dần lên rồi đứng trong tốp ba giỏi nhất lớp. Cuối cùng, Lan luôn là học sinh giỏi toàn diện của lớp. Từ một học sinh bình thường, bạn bè xa lánh, coi thường, Lan đã trở thành một học sinh xuất sắc của lớp, của trường. Những cái nhìn ngưỡng mộ cảm phục của các bạn đã thay thế cho cái nhìn lạnh lùng pha chút coi thường mà trước đây các bạn đã dành cho Lan. Trong lớp, Lan luôn gương mẫu. Bạn tham gia rất nhiệt tình các phong trào của trường, của lớp phát động như “Về nguồn”, “Noi gương chú bộ dội” “Đền ơn đáp nghĩa”,… Lan thường giảng bài cho các bạn học còn yêu trong lớp, trong tổ. Lan sông khiêm tôn, giản dị, không kiêu căng, ngạo mạn. Lan giúp em trong học tập rất nhiều. Mới ngày nào, em còn giảng bài cho Lan mà bây giờ, Lan đã trở thành “thầy giáo” của em. Lan giảng những bài khó. Lan chỉ cho em cách học bài mất ít thời gian mà lại nhanh nhớ bài.

Kết bài

Lan là người bạn tốt của em. Chúng em tin cậy nhau và luôn giúp đỡ lẫn nhau. Lan nói với em chính em đã giúp bạn vượt lên hoàn cảnh. Nếu em cũng xa lánh, coi thường bạn ấy thì có lẽ bạn không thể vượt lên được hoàn cảnh bất hạnh của mình, rằng em đã cho bạn ấy niềm tin. Bây giờ thì em đã khẳng định việc em chọn Lan là bạn là hoàn toàn đúng đắn. Em hiểu rằng cần chọn bạn tốt mà chơi. Nhưng có thể tìm cách cảm hóa để một bạn chưa tốt thành người bạn tôt, cải tạo được những thói xấu của bạn mới thật đáng quý và đó được coi là một tình bạn chân chính. Em yêu quý Lan và sẽ mãi mãi giữ vững tình bạn đẹp của chúng em.

~ Nguồn internet ~

T.Thùy Ninh
3 tháng 6 2017 lúc 19:51

Tình bạn là một thứ tình cảm tốt đẹp, không thể thiếu trong cuộc sống, bạn bè giúp đỡ ta, động viên khích lệ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng ta. Ai cũng có rất nhiều bạn, nhưng chỉ có một hoặc một vài người bạn thân. Em cũng vậy, đến đây em muốn nói tới Bạch Thị Hạnh – cô bạn thân nhất của em.

Hạnh và em đã học cùng nhau từ hồi lớp hai và đến bây giờ khi đã học lớp Bẩy hai đứa vẫn học chung một lớp với nhau. Đã gọi là bạn thân thì mức độ thân thiết sẽ hơn rất nhiều những người bạn khác, ban đầu chúng em cũng là những người bạn bình thường như bao người bạn khác, em vốn là một cô bé ít nói, ít nói chuyện với các bạn trong lớp, trong khi đó Hạnh là lớp trưởng của lớp, học rất giỏi và tham gia rất nhiệt tình các hoạt động của Đội của trường.

Thế rồi một hôm em bị ốm nặng, phải nghỉ học mất một tuần, hạnh đã thường xuyên đến nhà thăm em và chép bài giúp em đồng thời giảng bài cho em để em nắm được những bài học trên lớp. Và chúng em bắt đầu thân nhau từ hồi đó, qua việc này em cảm nhận được rằng Hạnh rất quan tâm đến người khác, không phải vì trách nhiệm của một lớp trưởng mà vốn dĩ Hạnh đã là một người như vậy. Một lần, cô giáo phát động phong trào “Đôi bạn cùng tiến”, Hạnh xung phong sẽ ghép thành đôi với em, vì lực học của em cũng khá kém, thế rồi chúng em được cô giáo chuyển chỗ cho ngồi cạnh nhau, tình bạn của hai đứa càng ngày càng trở nên thân thiết.

Em thường xuyên đến nhà Hạnh để làm bài tập, đến nhà bạn ấy mới biết không chỉ học giỏi mà Hạnh còn rất hiếu thảo với bố mẹ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngoài giờ học trên lớp Hạnh còn giúp đỡ bố mẹ làm một số việc nhà. Chỉ trong một thời gian, lực học của em đã khá hơn rất nhiều và em cũng hòa đồng hơn, tham gia hoạt động của trường nhiều hơn. Từ đấy đến bây giờ, khi đã học lớp Bẩy chúng em vẫn là một đôi bạn thân thiết, chúng em hay đến nhà nhau chơi, bố mẹ em rất quý Hạnh và ngược lại bố mẹ em cũng vậy. Bố mẹ hai đứa rất vui vì con mình có một tình bạn đẹp như thế, cùng giúp đỡ nhau trong học tập. Như thế là tình bạn của hai đứa em đã được bốn năm, tuy không phải là một thời gian dài nhưng cũng đủ để chúng em hiểu về tính cách của nhau.

Thỉnh thoảng tuy có những cãi vã giận hờn nhưng chỉ một thời gian ngắn là hết và chúng em lại thân thiết như ban đầu. Em rất thích vẽ nên ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang, còn HẠnh, bạn ấy ước mơ trở thành một cô giáo dạy Văn. Và chúng em đang cố gắng hết sức mình để thực hiện ước mơ của riêng mình. Không biết mỗi khi lên lớp mới chúng em có được học cùng nhau nữa không, nhưng cho dù không được học cùng nhau nữa thì tình bạn của hai đứa vẫn vậy. Như câu thơ: “Đã là bạn suốt đời là bạn/ Đừng như sông lúc cạn lúc bồi”. Mỗi khi một trong hai đứa có truyện không vui, thì lại tìm đến đứa kia để kể lể, tìm nguồn động viên, khích lệ.

Hạnh là một người bạn tốt và tình bạn của em rất thân thiết. Cuộc sống còn rất nhiều điều đổi thay nhưng mong rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi thân thiết như vậy.

----------------------------

Lê Quỳnh Trang
4 tháng 6 2017 lúc 8:31

Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ ... nhưng chắc chẵn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.

Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung học phổ thông ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.

Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mảnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.

Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.

Từ tấm bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn lên bên con theo năm tháng...

“ Ầu ơ ... ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, Khó đi mẹ dắt con đi...”

Câu hát ru con bất ngờ của nhà ai hàng xóm trong đêm sâu quạnh quẽ của miền quê có lẽ cũng đủ đưa ta theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la! Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên trái đất nầy với bất kỳ không gian nào.

Một sớm mai trong bài giảng của thầy ở lớp, vẫn còn nhớ như in câu hò đầm ấm, du dương mà mênh mông tình mẫu tử:

“Hò ơ! Mẹ già như chuối chín cây, Gió lay mẹ rụng... gió lay mẹ rụng ... con phải mồ côi”


Các câu hỏi tương tự
BanhTrang Kibo
Xem chi tiết
Vy Nguyễn
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Trà My
Xem chi tiết
Nhã Doanh
Xem chi tiết
Hồng Lâm Tinh
Xem chi tiết
Miko
Xem chi tiết
Thỏ bông
Xem chi tiết
Nguyễn Minh Như Anh
Xem chi tiết
Ki bo
Xem chi tiết