Trong một góc vườn nho nhỏ, giữa trời đêm bao la, không khí im lặng lạ thường...Na từ từ bước những đôi chân nhỏ bé của mình ra ngoài vườn. Hôm nay, bố mẹ đi công tác ở một tỉnh khác. Em không biết nơi đó là nơi nào, chỉ biết rằng đó là một nơi khá xa...
-Ước gì cha mẹ ở đây với mình...-EM thì thầm giữa hai dòng lệ đang từ từ rơi trên đôi má hồng hào của mình, -Chắc họ ghét mình nên mới...
Lấp la lấp lánh... Chợt, một vài đốm sáng từ từ lấp ló sau những bụi cây rậm rạp. Những ánh sáng đó nom nhỏ bé, lờ mờ... Đó là cái gì? Với đầu óc của một cô bé thành thị mới bảy tuổi, em không biết những thứ đấy là gì?
-M...ma...- Vừa nói, em vừa run rẩy, -Đừng mà! Hic hic, bố mẹ ơi, cứu!
Một bé đom đóm nhẹ nhàng đậu trên cái váy vải hoa của em và ngước lên nhìn bằng đôi mắt hiền lành:
-Bạn đừng sợ! Mình là đom đóm! Mình không phải là ma đâu! Mình đến đây để chơi với cậu!
Na nhìn chú đom đóm nằng đôi mắt đẫm nước chứa đầy dấu hỏi chấm. Đom đóm? Nó là cái gì? Sao mình lại không biết? Rồi...Ủa? Đom đóm biết nói à??? Chú đom đóm khẽ mỉm cười và nói:
-Bạn nhớ bố mẹ không?
-Có! -Không chập chừng, Na trả lời ngay.
-Vậy thì chúng ta đi! -Và nói, đom đóm nắm tay em và cất cánh bay lên trời cao.
Trên bầu trời đen thăm thẳm, em rất thích thú khi chạm những ông sao sáng lấp lánh. Em vui vẻ sờ lấy những tia trăng sáng rực rỡ lung linh. Đom đóm dắt em tới một toà nhà đang còn bập bùng ánh sáng.
-Đấy! Bố mẹ cậu đó! -Đom đóm chỉ vào trong.
Trước mắt na, mái tóc nâu nhuộm màu của mẹ và đầu tóc đen của bố đang hì hục bên cạnh một đống giấy tờ.
-Mình ơi, ráng nhanh nhanh đi mà về! -Mẹ vừa nói, vừa làm việc.
-Ừ! Em cũng ráng lên đi! -Bố cũng đáp lại mẹ.
-Không biết cái Na có ổn không nhỉ? -Người mẹ vừa nói, vừa lo lắng.
-Chắc sẽ ổn thôi...Mà em lo công việc đi để về sớm, kẻo sai sót lại rách việc, lâu về, con đợi! -Bố miệng vẫn nói và vừa phải làm.
Thấy cha mẹ đang bận làm việc một cách say sưa, Na rơi lệ. Em cũng muốn chơi với họ nhưng...
-Bố mẹ của bạn phải làm việc để kiếm tiền cho bạn có miếng ăn, có cái mặc đó! -Đom đóm nói.
Na chỉ biết ôm mặt khóc lóc, nức nở. Vừa khóc, em vừa kêu:
-Mình muốn về nhà...Mình muốn làm bé ngoan để cha mẹ đỡ nhọc...ĐOm đóm ơi! Bạn cho mình về đi mà!
Bỗng, một giọng nói hiền từ vang lên:
-Na ơi! Cha mẹ về rồi này! Tỉnh đi con! Con gặp ác mộng ư?!
Na choàng tỉnh giấc. Trước mắt em là bố mẹ của mình.
"M...Mình...Chẳng nhẽ đó là giấc mơ..."
Nhưng, bên cạnh em là con gấu bông hình con đom đóm mà em yêu quý. Nó vàng vàng, nâu nâu ngộ nghĩnh. Em cười.
"Tối qua, bạn dẫn mình đi chơi đúng không! Thật là vui...Cảm ơn bạn đã giúp cho tớ hiểu được sự vất vả của cha mẹ nhé, Đom đóm!", Na thầm nghĩ.