Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hà Nội , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 3
Số lượng câu trả lời 59
Điểm GP 10
Điểm SP 55

Người theo dõi (12)

Đang theo dõi (10)


Câu trả lời:

Bài Làm

Năm ấy, giặc Minh đô hộ nc ta, chúng coi người dân như cỏ rác , thiên hạ căm giận chúng đến xương tủy.Bấy giờ, ở vùng Lam Sơn có nghĩa quân nổi dậy chống lại chúng , thế lực còn non yếu nên nhiều lần bị thua. Thấy vậy, Long Quân bảo tôi xuống giúp họ giết giặc.

Lần ấy, ở Thanh Hóa có 1 người làm nghề đánh cá tên Lê Thận.1 đem nọ . Thận thả lưới ở 1 bến vắng như thường lệ.Khi kéo lưới lên thấy nặng , Thận tưởng đc mẻ cá to ai ,ai ngờ kéo lên tôi lại nằm trong đó.

Lần thứ hai cất lưới lên cũng thấy tôi lại chui vào lưới của mk.Chàng lại ném tôi xuống sông.Lần thứ 3,vẫn thấy tôi mắc vào lưới của mk,lấy làm lạ,Thận nhìn kĩ lại xem,cuối cùng chàng reo lên:

-Ha ha!1 lưỡi gươm!

Về sau,Thận nhập đoàn quân khởi nghĩa Lam Sơn. Một hôm chủ tướng Lê Lợi cùng mấy người tùy tòng đến nhà Thận. Trong túp lều tối tăm, thanh gươm sáng rực ở góc nhà. Lê Lợi cầm lên xem và thấy 2 chữ " Thuận Thiên" khắc sâu vào lưỡi gươm. Song họ ko biết tôi là báu vật mà Long Quân ban cho.

Một hôm bị giặc đuổi, Lê Lợi và các tướng rút lui mỗi người 1 ngả. Lúc đi quanh 1 khu rừng,Lê Lợi thấy ánh sáng trên ngọn đa.Ông trèo lên mới biết đó là 1 chuôi gươm nạm ngọc.Nhớ đến tôi ,ông mới giắt chươi gươm vào lưng.

Ba ngày sau,Lê Lợi gặp lại vài người trong đó có Lê Thận.Bèn đem chuyện ra kể.Khi đem tra tôi với chuôi gươm thì vừa như in. Lê Thận dâng gươm ngang đầu nói với Lê Lợi:

-Đây là Trời có ý phó thác cho minh công làm việc lớn.Chúng tôi nguyện đem xương thịt của mk theo minh công để báo đền Tổ Quốc!

Từ đó, nhuệ khí của nghĩa quân ngà 1 tăng. Trong tay Lê Lợi , tôi tung hoành khắp các trận địa làm cho quân Minh bạt vía. Uy thế của nghĩa quân vang khắp nơi.Họ không phải trốn tránh như trước nữa mà phải xông xáo đi tìm giặc.Họ ko phải ăn uống khổ cực nữa mà họ đc giặc tiếp tế cho. Tôi mở đường cho họ đánh mãi đến lúc ko còn 1 bóng tên giặc nào.

Một năm sau,Lê Lợi- bấy giờ đã làm vua cho thuyền rồng dạo quanh hồ Tả Vọng. Khi thuyền đến giữa hồ thì có 1 con rùa lớn nhô đầu lên khỏi mặt nc.Con Rùa Vàng ko sợ người,nó nhô đầu lên và tiến về phía thuyền vua, nói:" Xin nhà vua hoàn gươm lại cho Long Quân"

Đã đến lúc phải chia tay,vua nâng tôi lên đưa về phía Rùa Vàng,nhanh như cắt rùa há miệng đớp lấy và lặn xuống nc.

Kể từ đó, tôi thường thấy người ta gọi hồ là hồ Gươm hay hồ Hoàn Kiếm.

Xin lỗi nha đoạn cuối mk viết ngắn gọn hơn 1 chút!bucminh

Chúc bn học tốt nha!okhehe

Câu trả lời:

Tuổi thơ tôi đã gắn bó với biết bao câu chuyện cổ tích.Mỗi câu chuyện có 1 ý nghĩa khác nhau, nhưng truyện Thánh Gióng mà ông tôi kể vẫn khắc sâu trong trí nhớ non nớt của tôi lúc bấy giờ....

Thuở ấy,ở làng Gióng có 2 vợ chồng ông lao nghèo ăn ở phúc đức mà chẳng có lấy một đứa con.Một hôm bà già ra đồng ướm thử 1 vết chân lạ, về nhà thì mang thai. 12 tháng sau bà sinh ra 1 cậu bé .Lên ba ko bt nói bt cười.

Bấy giờ giặc Ân sang xâm lược nc ta , chúng hung hăng tàn bạo cướp bóc dân lành.Vua cho sứ giả truyền lệnh tìm người đi đánh giặc.Nghe thấy tiếng gọi,đứa bé nói:"Mẹ mời sứ giả vào đây cho con".Nói rồi đứa bé bảo:"Ông về bảo nhà vua sắm cho tôi 1 chiếc roi sắt,1con ngựa sắt,1 tấm áo giáp sắt,tôi sẽ đánh tan lũ giặc cho"Sứ giả kinh ngặc và mừng rỡ truyện lệnh cho người làm những vật chú bé cần.

Hôm sau,chú bé lớn nhanh như thổi.Cơm ai mãi ko no, áo vừa mặc xong lại đứt chỉ. Dân làng phải góp gạo nuôi chú mong sao chú giết giặc cứu nc.

Giặc đã đến chân núi Trâu, mọi người hoảng hốt. Chú bé vùng dậy vươn vai thành tráng sĩ, mk cao hơn trượng mặc áo giáp sắt để đánh đuổi giặc. Ngựa phun lửa, tráng sĩ đánh từng đám giặc này đến đám giặc khác.Roi sắt gãy,tráng sĩ nhổ bịu tre trên đường để quật giặc. Giặc đã tàn. Tráng sĩ phi ngựa lên núi Sóc Sơn rồi cả người lẫn ngựa bay về trời.

Kể từ đó vua phong chàng là Phù Đổng Thiên Vương,lập đền thờ ở quê nhà.