Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hà Tĩnh , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 0
Số lượng câu trả lời 7
Điểm GP 0
Điểm SP 4

Người theo dõi (0)

Đang theo dõi (0)


Câu trả lời:

mình có tham khảo mạng một tí nhé hjhj

Sau khi tiếng trống trường vang lên giòn giã. Cô Châu bước vào lớp. Hôm nay cũng như bao buổi học khác, nhìn cô thật là giản dị nhưng gần gũi và dễ mến.

Cả lớp em đứng nghiêm chào cô. Đáp lại, "Cô chào cả lớp, hôm nay chúng ta học bài mới nhé! Cô sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện''. Kèm theo một nụ cười, nụ cười của cô như nụ hoa sớm hé nở mới dịu dàng, dễ mến và thuyết phục làm sao! Mái tóc của cô được cột gọn gàng, đen óng. Khuôn mặt cô hình trái xoan cùng với nước da trắng.

Hôm nay chúng em học bài "Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai'', cô giáo nói. Cả lớp em còn đang không biết Mĩ Lai ở đâu nên rất tò mò. Cô cầm viên phấn trắng viết lên bảng. Chữ của cô mới đẹp làm sao, cứ như được in ra từ chiếc máy in vi tính.Đôi mắt cô màu đen, luôn nhìn chúng em trìu mến nhưng đầy sự nghiêm khắc. Hôm nay, cô mặc chiếc áo dài có những hoa văn nhiều màu sắc càng làm cho dáng cô thêm thon thả. Tiết học bắt đầu.

Từ tay cô, dòng chữ nắn nót ''Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai'' hiện ra trước mắt chúng em. Cô bắt đầu kể, cả lớp em yên lặng nghe cô kể. Giọng cô thật ấm áp, truyền cảm, lúc trầm lúc bổng. Theo lời cô, chúng em như được đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng và tàn bạo, vô nhân tính của những người lính Mĩ tại Mĩ Lai.

Khi cô kể đến đoạn lính Mĩ xả súng vào những người dân vô tội, giọng cô như nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em chợt nhìn thấy cô quay ra cửa, cô đưa tay vội lau giọt nước mắt lăn trên má. Không gian của lớp học như chùng xuống. Mọi thứ xung quanh như đứng lại để nghe cô kể chuyện. Cả lớp em ai cũng xúc động. Rồi cô kể đến đoạn một người cựu chiến binh Mĩ đã đến Mĩ Lai kéo những khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ tội với linh hồn những người đã khuất. Giọng cô lại vui hẳn lên. Nghe nó sao trong trẻo, bao dung và thánh thiện quá vậy.

Lòng em cũng vui sướng biết nhường nào. Bây giờ đến phần tập kể chuyện. Cô đi xuống dưới lớp ân cần chỉ bảo tận tình chúng em. Bạn Thủy lúng túng, chưa nhớ rõ được nội dung câu chuyện, cô đã gợi ý bằng những lời nhẹ nhàng. Thế là bạn ấy nhớ lại và kể được cả đoạn của mình. Bạn Thịnh học giỏi văn nên đã kể trôi chảy và cô rất vui, cô cho bạn điểm 10.

Cả lớp emai cũng muốn được cô gọi kể chuyện trước lớp. Cô khen cả lớp, cô cười rất tươi. Em ngắm nhìn cô, thấy cô lúc đó thật đẹp. Em biết cô rất hài lòng về những điều cô đã dạy cho chúng em.

Cô Châu ơi, dù sau này em có xa ngôi trường Kỳ Đồng thân yêu này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cô. Nhớ cô đã kể cho em nghe câu chuyện vụ thảm sát ở Mĩ Lai đau thương như thế nào. Em hứa với cô sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng là học trò của cô. Cô Châu ạ, chính nhờ cô em thêm yêu đất nước Việt Nam của mình hơn.

Câu trả lời:

mình viết theo trí nhớ của mình nhé, có bài này mình học rùi:

Anh đội viên thức dậy

Thấy trời khuya lắm rồi

Mà sao Bác vẫn ngồi

Đêm nay Bác không ngủ

Lặng yên bên bếp lửa

Vẻ mặt Bác trầm ngâm

Ngoài trời mưa lâm thâm

Mái lêu tranh xơ xác

Anh đội viên nhìn Bác

Càng nhìn lại càng thương

Người Cha mái tóc bạc

Đốt lửa cho anh nằm

Rồi Bác đi dém chăn

Từng người từng người một

Sợ cháu mình giật thột

Bác nhón chân nhẹ nhàng

Anh đội viên mơ màng

Như nằm trong giấc mộng

Bóng Bác cao lồng lộng

Ấm hơn ngọn lửa hồng

Thổn thức cả nỗi lòng

Thầm thì anh hỏi nhỏ

-Bác ơi! Bác chưa ngủ?

Bác có lạnh lắm không?

- Chú cứ việc ngủ ngon

Ngày mai đi đánh giặc

Vâng lời anh nhắm mắt

Nhưng bụng vẫn bồn chồn

Không biết nói gì hơn

Anh nằm lo Bác ốm

Lòng anh cứ bề bộn

Vì Bác vẫn thức hoài

Chiến dịch hãy còn dài

Rừng lắm dốc, lắm ụ

Đêm nay Bác không ngủ

Lấy sức đâu mà đi

... Lần thứ ba thức dậy

Anh hốt hoảng giật mình

Bác vẫn ngồi đinh ninh

Chòm râu im phăng phắc

Anh vội vàng nằng nặc:

- Mời Bác ngủ Bác ơi!

Trời sắp sáng mất rồi

Bác ơi! Mời Bác ngủ!

- Chú cứ việc ngủ ngon

Ngày mai đi đánh giặc

Bác thức thì mặc Bác

Bác ngủ không an lòng

Bác thương đoàn dân công

Đêm nay ngủ ngoài rừng

Rải lá cây làm chiếu

Manh áo phủ làm chăn

Trời thì mưa lâm thâm

Làm sao cho khỏi ướt!

Càng thương càng nóng ruột

Mong trời sáng mau mau

Anh đội viên nhìn Bác

Bác nhìn ngọn lửa hồng

Lòng vui sướng mênh mông

Anh thức luôn cùng Bác

Đêm nay Bác ngồi đó

Đêm nay Bác không ngủ

Vì một lẽ thường tình

Bác là Hồ Chí Minh.