Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Bắc Ninh , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 1
Số lượng câu trả lời 65
Điểm GP 5
Điểm SP 160

Người theo dõi (28)

Đang theo dõi (0)


Câu trả lời:

Mỗi người chúng ta sinh ra trên đời này đều có mẹ. Mẹ là người đã mang nặng, đẻ đau, nuôi dưỡng chúng ta lớn lên, thoi dõi từng bước đi của con từ lúc lọt long đến lúc trưởng thành. Mẹ là một người đặc biệt trong cuộc đời. Có lẽ ai cũng yêu thương mẹ nhất trên đời. Em cũng vậy.

Mẹ em năm nay bước qua tuổi 50, dáng bé cao cao, thanh thanh với làn da đã sạm đi vì thời gian và sự tần tảo sớm hôm. Mẹ là cô giáo đầu tiên trong cuộc đời em, dạy cho em những bài học đầu tiên, từ bài học làm người, làm con ngoan đến bài học về thế giới xung quanh. Mỗi lần có mẹ bên cạnh, em lại thấy rất yên tâm.

Mẹ em là nông dân nên quanh năm vất vả bám đồng, bám ruộng nuôi chúng em khôn lớn. Những công việc mẹ làm hằng ngày cũng là vì con, vì gia đình. Bà nội vẫn thường bảo rằng mẹ chính là linh hồn giữ gìn hạnh phúc của gia đình này

Đôi vai gầy của mẹ gánh nắng, gánh mưa, gánh cuộc đời của những đứa em nên theo thời gian đã yếu đi rất nhiều. Đôi bàn tay chai sạn vì nắng mưa, vì những nhọc nhằn cuộc đời người phụ nữ gia đình. Mỗi lần nắm lấy bàn tay ấy, em lại cảm thấy thương mẹ vì những gì mẹ đã làm cho gia đình.

Người ta ai cũng bảo mẹ em có nụ cười rất hiền, hiền như bụt. Mỗi lần mẹ cười, hàm rang trắng lộ rõ, nụ cười ấy khiến cho những người xung quanh cảm thấy ấm áp và nhẹ nhõm biết bao. Mắt của mẹ vì thời gian nên không còn sang nữa, thi thoảng em vẫn thấy mẹ dụi dụi mắt vì đau, vì bụi, vì thời gian. Thời gian đúng là khắc nghiệt, đã lấy đi hết tuổi xuân, cả sức khỏe của mẹ nữa.

Mặc dù mẹ em sắp bước qua tuổi 50 nhưng mái tóc vẫn còn rất dài và dày. Mỗi lần em thấy mẹ ngồi ở bậc cửa chải tóc, em có cảm giác như mẹ đang hồi xuân, trở về thời con gái. Mẹ hay bện tóc và búi lên trên cao để thuận tiện cho công việc làm đồng.

Mẹ em làm việc gì cũng nhanh thoăn thoắt, bước đi cũng nhanh, công việc nhà mẹ làm một lát là xong, việc đồng áng mẹ cũng làm nhanh khiến ai cũng bảo mẹ rất đảm đang, giỏi việc nhà.

Mẹ thường dậy thật sớm để chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, và đêm nào mẹ cũng ngủ muộn nhất để làm cho xong công việc.

Em chỉ mong mẹ luôn luôn khỏe mạnh để chăm sóc chúng em khôn lớn, để mai này chúng em có thể đèn đáp công ơn nuôi dưỡng trời biển của mẹ...

hiha

Câu trả lời:

Thiên nhiên sẽ chẳng bao giờ biết nương tay nếu chúng ta vẫn tiếp tục không tuân thủ những quy luật vận hành của nó. Càng bước sang thế kỷ văn minh, con người càng phải chịu những cơn thịnh nộ kinh hồn của thiên nhiên. Sóng thần ở Inđônêxia hay cơn bão khủng khiếp Catrina vừa đổ bộ vào nước Mỹ tuần này rõ ràng là những minh chứng không gì thuyết phục hơn cho điều ấy. Một biển nước mênh mông với bao điều đáng sợ chiếm trọn mười phút mục dự báo thời tiết của đài truyền hình. Cơn bão dù đã được dự báo trước nhưng người dân Mỹ vẫn phải hứng trọn một lần nổi giận của thần biển Pôdây đông. Cả một thành phố công nghiệp chìm trong mênh mông biển nước. Thuyền cứu hộ chạy ầm ầm trong thành phố như chạy giữa mặt sông. Lác đác đây đó còn lại một vài ngôi nhà nổi lên phần nóc hoặc trần. Trên đó không biết có bao nhiêu người đang gào khóc dơ tay cầu cứu. Tình cảnh trông đến thảm thương. Chẳng ai có thể ngờ được ở nước Mỹ lại có những cảnh tượng đau lòng như vậy. Nước trong thành phố bắt đầu chuyển màu đen. Nó bị ô nhiễm nặng bởi bao nhiêu thứ trong đó có không ít xác người. Cả thành phố ngột ngạt trong cảnh không điện, không thức ăn, nước uống, không thuốc men. Tình cảnh gợi những căn bệnh hiểm nghèo dễ dàng lấn đến trong nay mai. Cả thành phố vẫn đang kêu cứu còn nước thì chưa hề có dấu hiệu rút đi. Cả nước Mỹ đang ở tình trạng vô cùng khẩn cấp. Cũng may mấy ngày sau,. Nước rút và nhờ có sự nỗ lực của tất cả mọi người đặc biệt là của quân đội, cảnh sát và những tình nguyện viên, nhiều người dân đã được cứu ra khỏi vùng nguy hiểm. Tuy phải chen chúc trong những trại tập trung nhưng họ vẫn còn may mắn hơn bao người chết đói, chết rét hay bị bão lũ cuốn đi. Ôi! Còn thiệt hại về vật chất thì không thể nào kể nổi. Nhà thì đổ, ô tô bị nước cuốn trôi, đường dây điện đứt? nước rút đi nhưng cả thành phố vẫn ngập trong bùn đất đen nhánh và nhão nhoét. Hết bão nhưng bây giờ mới là lúc bệnh tật hoành hành. Đấy là còn chưa kể nỗi đau thê thảm của bao gia đình mất người thân. Phải có đến hơn một nửa số gia đình trong trận bão phải chịu cảnh “tan đàn xẻ nghé”. Sự mất mát đau thương ngày một lớn thêm không thể lấy gì bù đắp. Dù cả thế giới đang nỗ lực hết mình với tinh thần tương thân tương ái nhưng so với những mất mát đã qua sự bù đắp ấy chẳng thấm tháp gì. Dù chỉ được nhìn thấy qua màn ảnh nhỏ nhưng tôi có thể cảm nhận hậu quả trận bão thật là to lớn. Cả thế giới đang hướng về nước Mỹ bằng một sự cảm thông nhưng qua đó, quốc gia nào cũng phải giật mình. Thiên nhiên không phải dễ gì nắm bắt và điều tiết được dù quốc gia ấy có thế lực kinh tế lớn đến cỡ nào.

 

Câu trả lời:

My Most Embarrassing Moment

Some of the life events are easily to be forgotten while others remain so fresh in the brain as if they happened the previous day. Embarrassing moment is that time when one wishes the earth could develop an opening and swallow him or her. The discomfort felt within those few minutes are felt as if it are stand still,

How It Happened

My most embarrassing moment is still fresh in my memory. I was in my fourth year in high school and was at break time. I had been controlling my urges for the entire lesson. I did wanted to miss the lesson because it was a bit technical and experimental. Once the bell for break rang, quickly rushed to the toilet.

Without realizing, I entered girls’ toilet. The stomach upset and prolonged urges control had drawn away my conscious. The two glasses of tea I had taken in the morning made my condition worse. All I thought about was privacy. I thought I had some unusual giggle sounds but the situation could not allow me to look back. As I was coming out of the cubicle, it was the time I regained my conscious and discovered that I had entered toilets for girls. To make the matter worse, a group of girls had gathered outside the toilet and only turned away in loud laughter when I came out. Horror of horrors, I forgot to zip up! I cannot imagine if there is any creature could match my look at that given moment!

Lesson Learnt Through Embarrassment

My predicament news spread like wild fire within the entire institution. My horror became the talk of the day. I felt as if I could walk out of the institution not knowing were to hide. The world looked like a small village for me to hide my horror. Eventually, I remembered a common saying by our English teacher, ‘if you cannot beat them, joint them.’ So I made up my mind to create fun out the incident to laugh myself as well. It worked well. After some time, everybody was bored and none could tease me after a while.

Indeed, this incident opened my eyes. I discovered that when people make fun of you and laugh you should not be depressed but join the laughter. You ought not to be serious. It is very important to learn to view yourself as others see you. Most time when people laugh at others intend to make fun of them. In fact, they do not imply any arm. haha