Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Nghệ An , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 0
Số lượng câu trả lời 2
Điểm GP 0
Điểm SP 2

Người theo dõi (0)

Đang theo dõi (0)


Câu trả lời:

Bạn tham khảo bài mình đây nhé!

Bài làm:

Trong cuộc sống, không ai là không một lần mắc lỗi. Quan trọng là ta cần nhận ra lỗi lầm để sửa chữa. Em cũng vậy, một lần mắc lỗi đã giúp em trưởng thành hơn.

     Bị điểm kém đối với nhiều người có lẽ là chuyện bình thường, nhưng đối với những học sinh giỏi thì đó lại là sự xấu hổ với bạn bè, thầy cô và sợ hãi khi bố mẹ biết. Kỉ niệm đó xảy ra khi em đang học lớp Năm. Khi ấy là thứ Năm, lớp em có bài kiểm tra Toán đột xuất. Cô đột nhiên kiểm tra và không báo trước khiến em lo lắng vô cùng vì em chưa học bài cũ. Cô nói:

-Các em nhớ đọc kỹ đề bài, làm bài cẩn thận vì bài kiểm tra này cô sẽ lấy điểm nhé!                                                                                                             Cuối cùng cũng thi xong, nhưng em chẳng cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, em lo sợ bài kiểm tra của mình sẽ bị điểm kém. Em đi bộ về nhà mà lòng cảm thấy bất an. Thế rồi buổi sáng thứ Sáu cũng đến. Thường ngày, em chạy nhảy tung tăng đến trường, con đường đến trường của em tràn ngập niềm vui. Nhưng bây giờ, em lại cảm thấy lo lắng vì nghĩ đến chuyện hôm nay cô sẽ trả bài kiểm tra. Em bước vào cổng trường, chiếc cổng màu xanh như ngọc ấy vẫn chào đón học sinh chúng em như thường ngày.Tiết trời âm u, không trong veo thoáng đãng như mọi khi. Tiếng trồng vào học đã vang lên. Tiết đầu tiên là tiết Toán do cô giáo chủ nhiệm dạy. Cô nhìn chúng em với ánh mắt đượm buồn, cô nói:

- Đề kiểm tra lần này không khó, lớp chúng ta chủ yếu là điểm 6,7. Bây giờ cô trả lại bài cho các em, các em kiểm tra lại mình sai chỗ nào rồi cô sẽ chữa bài.

Em nhận được bài, lần đầu tiên em được tám điểm. Em cảm thấy sốc vô cùng. Mặt em nóng bừng lên, em thấy thật xấu hổ và có lỗi với bố mẹ, thầy cô. Suốt buổi học hôm ấy em không thể vui vẻ nổi. Em không sợ mẹ mắng hay đánh mà em chỉ sợ làm mẹ thất vọng và buồn vì em thôi.Thế là em nghĩ ra một cách: giấu mẹ bài kiểm tra. Trên đường đi học về, lòng em thấp thỏm lo âu vì sợ mẹ sẽ biết chuyện bài kiểm tra. Nhưng em đã trấn an mình bằng một ý nghĩ: “ Mình không nên lo lắng làm gì, mình không nói thì mẹ đâu có biết đâu!” và bước nhanh về nhà. Nhưng em đã sai. Vào buổi chiều Chủ Nhật, khi em đang chơi với hàng xóm ở ngoài hành lang thì mẹ gọi em vào. Em bối rối không biết là chuyện gì và cũng không nghĩ là chuyện về bài kiểm tra kia. Mẹ hỏi em với anh mắt nghiêm nghị:

-      Hôm thứ Năm con có bài kiểm tra đúng không?

Em không đáp lại mẹ. Em ngạc nhiên không hiểu làm sao mẹ lại biết thì mẹ nói tiếp:

-      Cô giáo chủ nhiệm vừa thông báo cho mẹ biết. Vì sao con lại không nói cho mẹ?

Em thấy mình thật có lỗi với mẹ. Em bật khóc:

-      Mẹ, con xin lỗi mẹ, con... con sợ mẹ buồn nên con không nói cho mẹ biết ạ!

Mẹ nhẹ nhàng nói với em:

-      Con người ai cũng có lúc thất bại con ạ. Dân gian có câu “ Thất bại là mẹ thành công” nghĩa là khi mình thất bại, quan trọng là phải biết sửa chữa lỗi lầm. Con không việc gì phải xấu hổ cả, mẹ tin con, tin con sẽ còn làm tốt hơn nữa. Hãy cố gắng con nhé!

Nghe những lời ấm áp của mẹ, em đã nhận ra lỗi sai của mình. Em nói:

-      Vâng, con biết rồi mẹ ạ, con sẽ cố gắng học tập thật tốt, thật chăm chỉ để xứng đáng là con ngoan của mẹ.

Sau lần ấy, em đã tiến bộ hơn nhiều. Em mãi không quên được lời mẹ dạy hôm ấy, nó khắc ghi mãi trong tim em. Nghĩ về chuyện hôm ấy, em lại càng yêu mẹ hơn, càng nghĩ sẽ cố gắng thật chăm chỉ để xứng đáng làm con của mẹ