Nội dung lý thuyết
BÀI 17. CHƯƠNG TRÌNH CON VÀ PHÂN LOẠI
- Những bài toán phức tạp có thể phân chia thành nhiều bài nêu nhỏ, mỗi bài nêu nhỏ được phân chia thành nhiều bài nêu nhỏ, quá trình làm “mịn” dần bài toán như vậy được gọi là cách thiết kế từ trên xuống.
- Khi lập trình để giải các bài nêu có thể chia thành các khối, mỗi khối bao gồm các lệnh để giải 1 bài nêu nào đó, mỗi khối lệnh được xây dựng thành 1 chương trình con, sau đó chương trình chính được xây dựng trên các chương trình con này, cách lập trình như vậy gọi là chương trình có cấu trúc.
- Chương trình con là một dãy lệnh mô tả một số thao tác nhất định và có thể được thực hiện (được gọi ) từ nhiều vị trí trong chương trình.
- Lợi ích của việc sử dụng chương trình con:
<Phần đầu>
[<Phần khai báo >]
<Phần thân >
* Phần đầu:
* Phần khai báo:
* Phần thân:
* Phạm vi hoạt động của các biến:
<tên chương trình con>(<tham số thực sự>)
Trong đó: tham số thực sự là các hằng, biến chứa dữ liệu vào/ ra.
* Chú ý: Trong quá trình xây dựng CTC, khi nào thì nên dùng thủ tục/hàm?
Dùng hàm |
Dùng thủ tục |
- Kết quả của bài toán trả về 1 giá trị duy nhất (kiểu vô hướng, kiểu string hoặc kiểu con trỏ). - Lời gọi chương trình con cần nằm trong các biểu thức tính toán. |
- Kết quả của bài toán không trả về giá trị nào hoặc trả về nhiều giá trị hoặc trả về kiểu dữ liệu có cấu trúc (Array, Record, File). - Lời gọi chương trình con không nằm trong các biểu thức tính toán. |