Những câu hỏi liên quan
Mai Trang
Xem chi tiết
nthv_.
18 tháng 10 2021 lúc 9:08

Hình bé quá, em đăng tách ra từng bài một nhé!

10.Nguyễn Thu Huyền
18 tháng 10 2021 lúc 9:09

số bé quá ko thấy

💕Thu Trang💕channell
Xem chi tiết
Khoa Multi
17 tháng 4 2022 lúc 20:17

Có 4060 cái áo, vậy \(\dfrac{3}{5}\) số áo là bao nhiêu cái áo?

Candy love
Xem chi tiết
Đào Thị Phương Mai
18 tháng 6 2017 lúc 16:19

bác Ba có số tiền là:

399000-185000=214000(đ)

bác Ba có nhiều hơn bác Tư số tiền là:

214000-185000=29000(đ)

mà bác Ba bán nhiều hơn bác Tư 2 con vịt

=>giá của 1 con vịt là 29000:2=14 5000(đ)

vậy 6 con vịt có giá là

14 500x6=87000(đ)

7 con gà có giá là:

214000-87000=127000(đ)

1 con gà có giá là

127000:7=xấp xỉ 18000(đ)

Đ/S:1 con vịt:14500 đ

       1 con gà:xấp xỉ 14500 đ

Candy love
19 tháng 6 2017 lúc 8:04

thanks

๖ACE✪Hoàngミ★Việtツ
23 tháng 8 2017 lúc 16:04

bác Ba có số tiền là:

399000-185000=214000(đ)

bác Ba có nhiều hơn bác Tư số tiền là:

214000-185000=29000(đ)

mà bác Ba bán nhiều hơn bác Tư 2 con vịt

=>giá của 1 con vịt là 29000:2=14 5000(đ)

vậy 6 con vịt có giá là

14 500x6=87000(đ)

7 con gà có giá là:

214000-87000=127000(đ)

1 con gà có giá là

127000:7=xấp xỉ 18000(đ)

Đ/S:1 con vịt:14500 đ

       1 con gà:xấp xỉ 14500 đ

Ai trên 10 điểm hỏi đáp thì mình nha mình đang cần gấp chỉ còn 99 điểm là tròn rồi mong các bạn hỗ trợ mình sẽ đền bù xứng đáng

tích nha :yoyo55::yoyo14::yoyo45:

Xoài Nhỏ
Xem chi tiết
ILoveMath
25 tháng 10 2021 lúc 17:01

viết lại cái đề câu 1 đi

ILoveMath
25 tháng 10 2021 lúc 17:03

câu 2:

d)\(7^{x+1}.2=98\\ \Rightarrow7^{x+1}=49\\ \Rightarrow7^{x+1}=7^2\\ \Rightarrow x+1=2\\ \Rightarrow x=1\)

e) \(3.2^x=96\\ \Rightarrow2^x=32\\ \Rightarrow2^x=2^5\\ \Rightarrow x=5\)

Nguyễn Hoàng Tuấn Tú
Xem chi tiết
Hồ Tuyết Anh
14 tháng 10 2021 lúc 19:36

Bài 4 

d. 450 : [ 41 - (2x - 5) ] = 32 . 5

450 : [ 41 - (2x - 5) ] = 9 . 5

450 : [ 41 - (2x - 5) ] = 45

 [ 41 - (2x - 5) ] = 450 : 45

 41 - (2x - 5)  = 10

(2x - 5) = 41 - 10

2x - 5 = 31

2x = 31 + 5

2x = 36

x = 36 : 2

x = 1

e. 30 : (x - 7) = 1519 : 158

 30 : (x - 7) = 15

x - 7 = 30 : 15

x - 7 = 2

x = 2 + 7

x = 9

f. (2x - 3)3 = 125

2x - 3 = 5

2x = 5 + 3

2x = 8

x = 8 : 2

x = 4

tk cho cj nha

Khách vãng lai đã xóa
Bé Gấu
14 tháng 10 2021 lúc 18:14

a)\(210-5\left(x-10\right)=200\)

                  \(5-\left(x-10\right)=210-200\)

                   \(5-\left(x-10\right)=10\)

                              \(x-10=5-10\)

                             \(x-10=-5\)

                                       \(x=\left(-5\right)+10\)

                                      \(x=5\)

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Hoàng Tuấn Tú
14 tháng 10 2021 lúc 18:15

d e f bạn  ơi abc mik lm rồi

Khách vãng lai đã xóa
lê ngọc trân
Xem chi tiết
Nguyễn  Việt Dũng
18 tháng 10 2023 lúc 22:43

Nguyên nhân chính dẫn đến sự sụp đổ của chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và các nước Đông Âu là do nhiều yếu tố kết hợp với nhau. Một số nguyên nhân chính:
- Kinh tế: Hệ thống kinh tế xã hội chủ nghĩa không còn phù hợp với thực tế kinh tế và cạnh tranh quốc tế. Các nền kinh tế xã hội chủ nghĩa không thể cạnh tranh với các nền kinh tế thị trường phát triển.
- Chính trị: Hệ thống chính trị xã hội chủ nghĩa không còn đáp ứng được nhu cầu của người dân. Các chính trị gia và lãnh đạo không thể giải quyết các vấn đề kinh tế và xã hội.
- Xã hội: Hệ thống xã hội chủ nghĩa không còn đáp ứng được nhu cầu của người dân. Các công dân không có quyền tự do và không có quyền lựa chọn.
- Văn hóa: Hệ thống văn hóa xã hội chủ nghĩa không còn phù hợp với thực tế và nhu cầu của người dân. Các giá trị và quan niệm của xã hội chủ nghĩa không còn được chấp nhận.
Tất cả các yếu tố này đã dẫn đến sự sụp đổ của chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và các nước Đông Âu.

Bài học kinh nghiệm cho VIệt Nam
- Tự do kinh tế là chìa khóa để phát triển: Việt Nam đã nhận ra rằng, để phát triển kinh tế và nâng cao đời sống của người dân, cần phải thúc đẩy tự do kinh tế và mở cửa cho thị trường quốc tế. Việt Nam đã thực hiện chính sách đổi mới kinh tế từ những năm 1980 và đạt được nhiều thành công đáng kể.
- Đầu tư vào giáo dục và đào tạo: Việt Nam đã nhận ra rằng, để phát triển kinh tế và xây dựng một xã hội tiên tiến, cần phải đầu tư vào giáo dục và đào tạo. Việt Nam đã tăng cường đầu tư vào giáo dục và đào tạo, đặc biệt là trong lĩnh vực công nghệ thông tin và kỹ thuật.
- Tăng cường hội nhập: Việt Nam đã nhận ra rằng, để phát triển kinh tế và tăng cường vị thế của mình trên thế giới, cần phải tăng cường quan hệ đối ngoại và hội nhập quốc tế. Việt Nam đã tham gia vào nhiều tổ chức quốc tế và ký kết nhiều thỏa thuận thương mại với các nước khác.
- Tôn trọng quyền con người và tự do ngôn luận: Việt Nam đã nhận ra rằng, để xây dựng một xã hội dân chủ và tiên tiến, cần phải tôn trọng quyền con người và tự do ngôn luận. Việt Nam đã thực hiện nhiều cải cách về chính trị và pháp luật để bảo vệ quyền con người và tự do ngôn luận.
- Bảo vệ môi trường và tài nguyên: Việt Nam đã nhận ra rằng, để phát triển bền vững và bảo vệ môi trường, cần phải bảo vệ tài nguyên và thực hiện các chính sách bảo vệ môi trường. Việt Nam đã thực hiện nhiều chính sách bảo vệ môi trường và tài nguyên, đặc biệt là trong lĩnh vực năng lượng tái tạo và bảo vệ đất đai.

ken
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Anh
15 tháng 9 2016 lúc 15:11


Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời , vì nuôi dưỡng chị em em? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Mẹ em có sở thích rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.

Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Mẹ em đẹp lắm! Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.

"Đi khắp thế gian không ai khổ bằng mẹ "

Nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.

Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà… thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.

Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.

Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.

Người mẹ kính yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.

# tham khảo nha#

Thảo Phương
15 tháng 9 2016 lúc 16:27

    THAM KHẢO NHA BẠN

  "Công cha như núi Thái Sơn

                      Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

                              Một lòng thờ mẹ kính cha

                     Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con. "

Đó là bài ca dao nói về công lao to lớn cua các bậc sinh thành. Để sinh được chúng ta và dạy dỗ chúng ta nên người, cha me đã phải hi sinh rất nhiều. Vì thế. chúng ta cần phải biết kính trọng và quý mến cha mẹ của mình. Tôi cũng vậy. Tôi rất yêu thương cha mẹ tôi nhưng người mà tôi ghi nhớ trong lòng chính là người mẹ thân yêu.

Mẹ tôi rất tuyệt vời. Người tôi yêu quý có một mái tóc dài mượtt và đen óng ả.Mái tóc ấy khoác lên một khuôn mặt hình trái xoan rất đẹp. Thêm vào đó là một đôi mắt long lanh như hai hòn bi ve. Ôi! Khuôn mặt ấy là một khuôn mặt của thiên thần mặc dù da có đôi ba nếp nhăn vì khổ cực chăm sóc cho gia đình tôi. Không những vậy mẹ còn có một đôi bàn tay khéo léo, dịu dàng. Nhờ đôi bàn tay này mà mẹ đã nấu được những món ăn cho gia đình tôi. Không chỉ đep về ngoại hình mà mẹ còn đẹp về tính cách nữa. Mẹ tôi rất nhân hậu và rất tốt bụng. Mẹ tôi là một người rất yêu thương gia đình của mình nên tôi yêu mẹ nhiều lắm. Vì mẹ đã chăm sóc tôi rất tận tình và gần gũi nhiều nên kỉ niệm giữa tôi và mẹ có rất nhiều điều đáng nhớ.

Có một kỉ niệm giữa tôi và mẹ khiến cho tôi nhớ mãi đó là vào một buổi chiều trời sắp mưa to nhưng tôi lại đi chơi. Mẹ bảo tôi đừng đi nhưng tôi vẫn trốn đi chơi. Đang chơi mải mê thì trời mưa tầm tã nhưng vì ham chơi, đang lao vào cuộc vui nên tôi cứ thế mà tiếp tục chơi, người tôi ướt sũng cả. Tối hôm đó, bố đi công tác nên chỉ có mẹ con tôi ở nhà. Vì ướt người cho nên tôi đã bị càm lạnh rất nặng. Ngoài trời thì mưa rất lớn, nhưng mẹ vẫn chạy trong mưa để mua thuốc cho tôi uống. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi rơi nước mắt vì thương xót cho mẹ. Cả đêm đó mẹ đã tận tình chăm sóc tôi mà không hề trách mắng vì tôi đã cãi lời mẹ. Khi thấy đôi mắt long lanh của mẹ buồn rầu thì tôi rấ thối hận, dằn vặt trong lòng mình. Tối hôm sau, tôi thấy mẹ ngủ thiếp đi bên giường của tôi. Tôi âm thầm ôm mẹ và hứa với lòng rằng: “Con sẽ không bao giờ cãi lời mẹ nữa đâu, con hứa đó". Qua kỉ niệm này, tôi càm thấy yêu mẹ nhiều lắm.

Tôi yêu me, mẹ luôn là người sống mãi trong lòng tôi bởi mẹ đã mang cả cuộc đời mẹ dành cho tôi đó là tình thương yêu bao la, sự hi sinh một đời cho hạnh phúc

của tôi. Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!

Vương Quốc Anh
17 tháng 9 2016 lúc 15:04

Sorry vì mình chỉ có thể viêt MB và KB thôi vì phần thân bài của mình dái lắm, cỡ 4, 5 trang luôn.

MB: Một người mà ta luôn yêu thương sẽ luôn sống mãi trong lòng ta. Tôi cũng vậy. Dù thời gian có trôi đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ luôn nhớ mãi những hình ảnh dịu dàng, đằm thắm của mẹ.

TB: - Kể về những việc mà mẹ làm cho gia đình, cho tôi hằng ngày.

       - Kể về những kỉ niệm tuổi thơ cùng mẹ.

       - Kể lại kỉ niệm khiến tôi ân hận. (mình làm là:" Tôi đang xem tivi, thấy mẹ tôi ôm bụng trông rất đau đớn. Mẹ gọi tôi mấy lần nhưng tôi không nghe. Lát sau, ba về. Thấy mẹ liền bị đau chở đi bệnh viện ... Mẹ bị đau ruột thừa, nếu không được cứu chữa kịp thời sẽ chết." Nhớ lấy ý bài 'mẹ tôi' nha, bài lớp 7 đó.

KB: Mẹ là tất cả đối với em. Cuộc sống của em sẽ chán và vô vị biết chừng nào nếu thiếu vắng hình bóng mẹ. Dù em ở đâu thì mẹ cũng sẽ ở bên nâng bước em trên con đường đời phía trước.

My Lai
Xem chi tiết
Ẩn danh
21 tháng 10 2021 lúc 21:20

1. Mở bài

Giới thiệu về thời gian, hoàn cảnh xảy ra sự việc. Cảm nhận chung của người viết về sự việc đã xảy ra.

2. Thân bài

Hoàn cảnh gây ra lỗi lầm.Diễn biến của sự việc.Kết quả của lỗi lầm đó.Suy nghĩ của bản thân về lỗi lầm. 

3. Kết bài

Bài học rút ra sau lỗi lầm mà bản thân mắc phải.

 

Ẩn danh
21 tháng 10 2021 lúc 21:21

Tuổi thơ của ai cũng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Chính nhờ những kỉ niệm muôn hình muôn vẻ đó, đã tạo nên một tuổi thơ nhiệm màu. Bản thân em cũng vậy. Và trong vô số kỉ niệm đó, em nhớ nhất vẫn là một lần em nói dối mẹ.

Kỉ niệm lần đó xảy ra khi em đang học lớp năm. Em được nhận xét là một cô bé thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Ngày hôm đó, sau khi ngủ dậy, em cảm thấy chán nản, không muốn đi học. Vì vậy, em đã giả vờ như mình bị đau bụng. Khi thấy em đã muộn vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ liền chạy lên phòng kiểm tra. Mẹ đã rất lo lắng. Ngay lập tức, mẹ đi tìm dầu nóng xoa bóp bụng cho em. Trong giây phút, em cảm thấy hối hận vì đã lừa mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em mãi không đỡ. Mẹ liền bảo em hãy nằm nghỉ để mẹ gọi xin cô nghỉ buổi học hôm nay.

Chờ mẹ ra khỏi cổng, em liền sung sướng bật dậy, chạy ngay ra phòng khách ngồi chơi. Em mở tủ lạnh, lấy bánh kẹo ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn sang thì em thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt đỏ bừng, trên tay là một túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như quá ngạc nhiên, mẹ đứng sững người lại, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề, mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng nhìn về em. Rồi mẹ im lặng tiến về phía phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Em cảm thấy hối hận vô cùng. Em liền lên phòng để xin lỗi mẹ:

 

- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.

Mẹ vẫn tiếp tục im lặng. Khiến em nghĩ rằng mình không được tha thứ, nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má. Lúc này, rốt cuộc mẹ cũng phản ứng lại. Mẹ đưa đôi tay lên, lau đi dòng nước mắt của em, vuốt nhẹ lên trán em mà nói rằng:

- Con biết nhận lỗi như thế này mẹ vui lắm. Hãy nhớ mãi lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ giám sát con thật kĩ.

- Vâng ạ - Em trả lời với niềm hạnh phúc khôn cùng.

Từ sau lần đó, em như trở thành một con người hoàn toàn khác, em không nói dối và lười biếng nữa. Mà trở nên chăm chỉ, trung thực hơn. Sựt thay đổi tích cực đó, chính nhờ hành động giáo dục bằng tình thương của mẹ ngày hôm đó. Bài học này em sẽ ghi lòng tạc dạ mãi về sau

 

Ẩn danh
21 tháng 10 2021 lúc 21:23

Ngày hôm nay, em có dịp về thăm trường cũ. Trường vẫn như xưa, đến cả hàng cây xanh cũng không có gì thay đổi. Nhìn khung cảnh đó, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Đặc biệt, chính là kỉ niệm một lần em trốn học thể dục.

Hôm đó là một ngày mùa hè nóng bức, chúng em học thể dục ở trên sân. Và tất nhiên, em và các bạn ai cũng cảm thấy khó chịu. Như thường lệ, sau khi tập hợp điểm danh xong, thầy sẽ cho cả lớp tự khởi động rồi đi lấy dụng cụ thể dục, và phải mười lăm phút sau thầy mới quay lại. Thế nên, ngay khi bóng thầy đi xa, em liền dừng tập, chạy vào bóng râm phía sau sân trường ngồi chơi. Vừa ngồi hóng mát, em vừa yên chí rằng chắc chắn sẽ trở lại kịp khi thầy vừa trở về. Bởi như mọi hôm, khi nào thầy gần trở lại, lớp trưởng sẽ yêu cầu cả lớp đứng lại thành các hàng ngang. Đó như là một tín hiệu để em trở về hàng ngũ.

 

Tuy nhiên hôm đó, khi em đang say sưa nằm trong gió mát thì chợt cảm thấy có gì đó thật kì lạ. Đã khá lâu rồi, nhưng chưa nghe thấy hiệu lệnh tập hợp của lớp trưởng. Chẳng lẽ thầy lại đi lâu đến như vậy. Hơn nữa, tiếng hô, tiếng chạy ồn ã của cả lớp cũng im bặt, không gian yên tĩnh đến lạ lùng. Cảm giác khó hiểu, em vội rời khỏi bóng râm, chạy vòng về sân thể dục. Đến lúc đó, em nhận ra rằng, mình đã bị thầy phát hiện trốn phần khởi động rồi. Thì ra hôm nay, thầy để quên chìa khóa phòng dụng cụ trong cặp nên quay lại lấy. Khi trở về, vừa liếc qua thầy liền nhận ra thiếu mất năm bạn so với lúc điểm danh nên thầy đứng lại chờ đợi. Bốn bạn kia trở về rất nhanh và xin lỗi thầy, riêng em thì đến lúc này mới xuất hiện. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của thầy, em hèn nhát mà cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trong miệng “Em xin lỗi thầy”. Thế nhưng, thầy chẳng hề trả lời mà lướt qua em ra hiệu cho cả lớp tập hợp lại rồi bắt đầu tiết học như thường lệ. Tuy ngạc nhiên nhưng cả lớp vẫn hoạt động theo hướng dẫn của thầy. Chỉ riêng em đứng ở góc sân bóng lẻ loi như người bị thừa ra. Đứng im lặng nhìn các bạn tập ở trong sân. Lần đầu em nhận ra tiết học thể dục kia thì ra không chỉ có mệt mỏi và nóng bức, mà còn rất thú vị nữa. Và việc đứng trong bóng râm một mình lúc các bạn đang học như em luôn khát khao thì ra cũng là một cách tra tấn. Nó khiến em khó chịu và bứt rứt. Mấy lần em lên tiếng xin thầy vào lớp, nhưng thầy không trả lời, giả vờ như không nghe thấy. Suốt bốn mươi lăm phút thể dục hôm đó, em cảm giác dường như đã mấy thế kỷ trôi qua vậy. Cuối cùng, đến hết giờ, thầy giáo mới tiến về phía em, và nói:

- Em đã nhận ra lỗi sai của mình chưa?

- Em nhận ra rồi ạ. Em xin lỗi thầy, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lười biếng và trốn học nữa. Nên thầy cho em vào học với các bạn thầy nhé? - Em vội vàng trả lời thầy.

Nhìn thái độ hối lỗi của em, cuối cùng trên gương mặt nghiêm nghị của thầy cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Thầy gật đầu:

 

- Ừ, tiết sau em hãy vào học cùng các bạn đi!

Câu nói ấy của thầy như một cơn gió mát thổi bay đi những mệt mỏi, muộn phiền trong em nãy giờ. Tiết thể dục sau đó là tiết học hay nhất mà em từng học, và cũng là giở thể dục mà em năng nổ nhất từ trước đến nay. Chính cách xử lí tinh tế của thầy đã khiến em nhận ra được niềm vui của việc học tập cùng bạn bè. Giúp em thay đổi được tính xấu trốn học.

Từ đó đến nay đã hơn hai năm trôi qua, nhưng sự việc lần đó em vẫn còn nhớ rõ. Bởi tuy là một kỉ niệm chẳng vui vẻ gì, lại còn là về thói xấu của bản thân, nhưng nó đã thực sự giúp em thay đổi, trở thành một học sinh tốt, được thầy cô, bạn bè yêu quý.

phạm thị bình
Xem chi tiết
Dương Hoàng Minh
2 tháng 6 2016 lúc 9:04

tự chép đi. thế thì tự đi mà trả lời