Những câu hỏi liên quan
Phuc Nguyenhoang
Xem chi tiết
Lê Anh Hoàng
17 tháng 2 2017 lúc 19:53

a. Ca phẫu thuật đã đc các bác sĩ thực hiện thành công.

b. Một số đồng chí phục vụ đã đc Bác cho đặt những cái tên mà gộp lại là ý chí chiến đấu và chiến thắng.

c. Ngôi chùa này đã đc một nhà sư vô danh xây từ thế kỉ XIII

Chúc bạn học tốthihi

Nguyễn Tấn Trọng
Xem chi tiết
Bùi Ngọc Anh
14 tháng 12 2017 lúc 18:38

Từ hội là từ nhiều nghãi , vì hồi ở đây đều có nghĩa :

Hồi xưa : Ngày xưa

Hồi hường : về quê cũ.

Câu 2

giải thích( chưa nghĩ đc)

Câu: Bạn Nam viết chữ như gà bới.

nguyen thi ha duyên
Xem chi tiết
Vann Thanhh
Xem chi tiết
I LOVE YOU SO MUCH
Xem chi tiết
Đỗ Tú Anh
7 tháng 4 2016 lúc 21:46

Qụa tắm thì ráo , sáo tắm thì mưa

- Gió heo may chuồn chuồn bay thì bão 

- Cóc nghiến răng trời đang nắng thì mưa

- Ếch kêu om om ao chum đầy nước

phuong phamthi
Xem chi tiết
ミ★๖ۣۜNɠọ¢★彡
15 tháng 10 2018 lúc 21:22

Lưỡi: Nghĩa gốc: Lưỡi người

          Nghĩa chuyển: lưởi cào, lưỡi rìu

Miệng:Nghĩa gốc: Miệng người

           nghĩa chuyển: miệng hang, miệng hố

Cổ: nghĩa gốc: cổ người

       nghĩa chuyển: cổ áo, cổ tay

Tay: Nghĩa gốc : tay người 

        nghĩa chuyển: tay áo

Lưng:nghĩa gốc : lưng người

          nghĩa chuyển: lưng đồi, lưng núi

Chúc bn học tốt

Lê Ngọc Cẩm Tú
15 tháng 10 2018 lúc 21:37

lưỡi ; lưỡi dao ,lưỡi lam , lưỡi kiếm...

miệng ; miệng chai , miêng giếng ,mieng nui.....

có ; cổ áo, có xe, cổ chai.....

tay; tay áo ,tay  vịn, tay ghế.....

lung ; lung doi , lung quan,lung ghe

Cô bé đáng yêu
Xem chi tiết
Phan Tiến Nghĩa
11 tháng 11 2019 lúc 13:48

Nguyễn Khuyến là một nhà thơ được độc giả biết đến với những bài thơ luôn có những nét mộc mạc, lối suy nghĩ đơn giản, dễ hiểu nhưng bao hàm trong đó là những tình cảm thiết tha, hết lòng vì mọi người. ông đã có những bài thơ rất hay để nói về tình bạn của mình với những lời tâm tình, thể hiện tình bạn trong sáng, hết lòng vì nhau mà không có điều gì ngăn cách. Và trong số những bài thơ ấy, “bạn đến chơi nhà” là minh chứng rõ nhất cho điều đó.

Đã bấy lâu nay bác tới nhà

Mở đầu bài thơ như một lời tâm tình của tác giả, cũng như một lời nói thân mật của một người bạn dành cho tri kỉ của mình. Trong đó chúng ta cũng cảm nhận được sự thân ái, và thoải mái khi được gặp lại những người có cùng tâm tình của mình trong hoàn cảnh đã rất lâu rồi mới được gặp nhau.

Trẻ thời đi vắng chợ thời xa

Ao sâu, sóng cả khôn chài cá

Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà

Cải chửa ra cây, cà mới nụ

Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa

Đầu trò tiếp khách, trầu không có

Cả sáu câu tiếp theo, tác giả sử dụng biện pháp nghệ thuật để liệt kê ra hàng loạt những khó khăn hiện tại của mình. Tuy cũng có những sự phóng đại ở đó, nhưng chúng ta không thể phủ nhận được rằng trong hoàn cảnh ấy, gia đình của nhà thơ thực sự không có gì “ra trò” để đãi khách.

Lúc người bạn tới chơi, trong gia đình lúc này chẳng có ai ngoài nhà thơ nghèo cả. Tất cả người trẻ đã đi ra ngoài rồi, không còn ai để nhờ mua đồ tiếp khách được nữa. Có cái chợ là nơi mua bán tất cả những đồ cần thiết thì lại quá xa, khiến cho chủ nhà không biết phải làm như thế nào hết.

Người chủ nhà ấy đã nghĩ ngay tới việc xem trong gia đình mình còn có gì có thể làm để chiêu đãi khách hay không. Không có những đồ đắt giá ở ngoài thì mình sẽ làm cho khách những đồ từ chính cây nhà lá vườn cũng được. ấy vậy mà, tác giả lại vô cùng thất vọng bởi ở nhà cũng chẳng có gì khả thi để dùng được. Hai người già thì sao có thể bắt cá giữa những đợt sóng lớn hay bắt gà ở trong khoảng vườn rất rộng được đây. Ngay cả những món rau dân dã cũng không có sẵn ở trong vườn. Hàng loạt những dẫn chứng của tác giả như lời than trách “cải chửa ra cây”, “cà mới nụ”, “bầu vừa rụng rốn”, “mướp đương hoa”, … Trong đầu của người chủ nhà, dần dần từng thứ được đưa ra, từ những thứ cao sang cho tới những thứ gần gũi và bình dị đối với món ăn thường ngày của mỗi người vậy mà vẫn không có đủ để dành cho bạn.

Cuối cùng, ngay cả tới miếng trầu được mệnh danh là “đầu câu chuyện” cũng chẳng có để đưa cho bạn mình - những thứ vốn được coi là những thứ cơ bản nhất trong những cuộc gặp mặt. Thế nhưng, cho dù có rất nhiều lí do đi chăng nữa thì câu thơ cuối cùng, tất cả lại như được vỡ òa trong cảm xúc và trở thành linh hồn của cả bài thơ.

Bác đến chơi đây ta với ta

Tất cả những thứ vật chất giờ đã không còn quan trọng nữa. chỉ cần có tấm lòng, có sự chân thành là đủ. Đã không còn là hai con người, tác giả và cả người tri kỉ đã giống nhu nhau “ta với ta”. Đó cũng chính là điều đáng quý nhất trong mối quan hệ của con người và con người.

Qua bài thơ trên, ta cảm nhận được một cách sâu sắc về tình bạn của nhà thơ Nguyễn Khuyến và người bạn của mình. Đó là một tình bạn không màng vật chất mà chỉ có sự chân thành và tấm lòng đối xử với nhau. Đó làm một điều rất đáng được trân trọng và học tập trong mối quan hệ của chúng ta.

Khách vãng lai đã xóa
Đức Mạnh
Xem chi tiết
nguyen phuong thao
15 tháng 12 2016 lúc 18:05

câu a không đồng ý với ý kiến vì dựa dẫm vào người khác thì không thể tốt về công việc và tương lai sau này phải tự mình đứng lên có vấp ngã mới có thành công

Mon Hanh
Xem chi tiết
minh nguyet
19 tháng 2 2021 lúc 9:16

Tham khảo:

Khi bị nhốt trong vườn bách thú, vị chúa sơn lâm vô cùng phẫn uất, ngao ngán, chán chường và bất lực. Nào ai biết hổ đang "Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt", "gậm" không phải là nhai ngấu nghiến mà là nghiến từ từ cho đến lúc nát ra. Sắt đâu phải dễ tan vỡ, khối căm hờn cũng không dễ nuốt trôi! Hổ hẳn là muốn phá tan mọi thứ đang vây hãm mình vì nỗi hận đang lên đến cao độ. Bằng cách đó con hổ muốn phá tan tất cả mọi thứ vì nỗi căm tức trong nó đang đến tột đỉnh. Nó căm tức vì bị giam cầm thì ít mà bị xếp ngang hàng với "bọn gấu dở hơi", "cặp báo vô tư lự" thì nhiều. Tâm trạng nó lúc này còn là cảm thấy vô cùng nhục nhã với hoàn cảnh nó đang phải chịu đựng. Nhục nhã vì nó đường hoang là chúa sơn lâm vậy mà lại bị tù hãm để "làm trò lạ mắt thứ đồ cho người ngạo mạn, ngẩn ngơ" là đối tượng trước tiên mà nó hết sức khinh ghét. Với biện pháp nhân hóa, Thế Lữ đã làm rõ tâm trạng của con hổ khi ở trong tù, nổi bật là sự căm hờn uất hận và nỗi nhục nhã mà nó phải chịu đựng. Cay đắng hơn, từ địa vị chúa tể, giờ đây chỉ còn ở vị trí thấp hèn đồ chơi ngang hàng với bọn gấu dở hơi, bọn báo vô tư lự. Thật là nhục nhã! Thật là căm hận! Đại từ "ta" biểu hiện sắc thái kiêu hãnh, tự cao, tự đại, biết rõ giá trị của mình trong khi bọn tiểu nhân đang giễu cợt sự sa cơ của "bậc anh hùng". Chính vì thế mà nỗi uất ức, căm hờn ngày càng đè nặng lên tâm hồn chúa sơn lâm.