em hãy tưởng tượng về ngày buồn nhất của en-ri-cô là ngày em mất mẹ.Hãy trình bày thành 1 đoạn văn
Em hãy hình dung và tưởng tượng về ngày buồn nhất của En-ri-cô là ngày mà em mất mẹ.Hãy trình bày bằng một đoạn văn.
Em hãy hình dung và tưởng tượng về ngày buồn nhất của En-ri-coolaf ngày mà em mất mẹ.Hãy trình bày bằng một đoạn văn.
Em hãy hình dung và tưởng tượng ngày buồn nhất của En-ri-cô là ngày En-ri-cô mất mẹ. Trình bày bằng 1 đoạn văn .
Cảm ơn các bạn giúp mình nha !
Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời tôi, mẹ tôi đã mãi mãi không còn ở bên tôi nữa. Tôi thật buồn, thật hối hận, vì sao trước kia tôi lại có thể làm cho mẹ đau lòng. Tôi nghĩ mình là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tuy bây giờ tôi đã lớn, đã có thể tự chăm sóc mình nhưng tôi vẫn cần mẹ, cần vòng tay chở che, ấm áp của mẹ. Hôm nay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây và nhớ về mẹ. Các bạn đừng giống như tôi, hãy trân trọng người mẹ mình có vì người sẽ k ở mãi bên bạn đâu.
Bài tập 1: Em hãy hình dung và tưởng tượng về ngày buồn nhất của En-ri-cô là ngày cậu mất mẹ. Hãy trình bày bằng một đoạn văn (khoảng 7-10 dòng).
Bài tập 2: Đọc đoạn văn sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới :
“ Trước mặt cô giáo, con đã thiếu lễ độ với mẹ. Việc như thế con không được bao giờ tái phạm nữa. En-ri-cô của bố ạ! Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bố vậy! Bố nhớ, cách đây mấy năm, mẹ đã phải thức suốt đêm cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con...! Nhớ lại điều ấy, bố không thể nén được cơn tức giận đối với con. Hãy nghĩ xem, En-ri-cô à! Con mà lại xúc phạm đến mẹ con ư? Người mẹ sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con!”.
(Trích SGK Ngữ văn 7, tập 1).
Câu 1. En-ri-cô mắc phải lỗi gì? Qua hành động, thái độ của người bố em có suy nghĩ gì về người bố?
Câu 2: Tại sao khi nhận được bức thư này, En-ri-cô lại thấy “xúc động vô cùng”?
Câu 3: Em có nhận xét gì về thái độ của cậu bé? Hãy liên hệ đến bản thân khi mắc lỗi và thái độ của mình khi nhận được sự góp ý của người khác.
Tham khảo:
BT 1:
Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời tôi, mẹ tôi đã mãi mãi không còn ở bên tôi nữa. Tôi thật buồn, thật hối hận, vì sao trước kia tôi lại có thể làm cho mẹ đau lòng. Tôi nghĩ mình là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tuy bây giờ tôi đã lớn, đã có thể tự chăm sóc mình nhưng tôi vẫn cần mẹ, cần vòng tay chở che, ấm áp của mẹ. Hôm nay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây và nhớ về mẹ. Các bạn đừng giống như tôi, hãy trân trọng người mẹ mình có vì người sẽ k ở mãi bên bạn đâu.
Em tham khảo:
1.
Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời tôi, mẹ tôi đã mãi mãi không còn ở bên tôi nữa. Tôi thật buồn, thật hối hận, vì sao trước kia tôi lại có thể làm cho mẹ đau lòng. Tôi nghĩ mình là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tuy bây giờ tôi đã lớn, đã có thể tự chăm sóc mình nhưng tôi vẫn cần mẹ, cần vòng tay chở che, ấm áp của mẹ. Hôm nay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây và nhớ về mẹ. Các bạn đừng giống như tôi, hãy trân trọng người mẹ mình có vì người sẽ k ở mãi bên bạn đâu.
C2.
1. En-ri-cô đã mắc 1 lỗi nghiêm trọng đó là vô lễ với mẹ. Qua thái độ và hành động của bố cho thấy ông là người rất nghiêm khắc nhưng ông là một người bố rất yêu con, xem con cái là niềm hy vọng tha thiết nhất của cuộc đời.
2. Lí do: En- ri- cô là một cậu bé thông minh, nhạy cảm và hiếu thảo nên cậu đã nhận ra lỗi lầm của mình và thâm thìa những lời dạy bảo của người cha. Chính sự thấu hiểu những hi sinh vất vả của mẹ và niềm tin yêu của bố đã khiến En- ri- cô xúc động và hối hận về những hành động của mình.
3. Ban đầu, thái độ của En-ri-cô vô cùng đáng trách khi vô lễ với mẹ, nhưng sau khi đọc thư của bố, cậu bé đã thay đổi rất nhiều khi hiểu ra cách hành xử của mình với mẹ.
Bản thân tôi thường hay mắc nhiều lỗi nhỏ trong cuộc sống, bởi chắc có lẽ là tôi còn nhỏ và chưa đủ nhận thức được việc làm cũng như hành vi của mình là đúng hay sai ở một số trường hợp.
Lúc mắc lỗi thì ở mỗi hoàn cảnh, tôi có một thái độ riêng khi nhận được sự góp ý của người khác là:
→ Chăm chú lắng nghe lời góp ý;
→ Rút kinh nghiệm đối với lỗi lầm đó;
→ Cố gắng hối lỗi và sửa chữa.
Em hãy tưởng tượng về ngày buồn nhất của En-ri-cô khi mất mẹ. Hãy viết 1 đoạn văn
Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời tôi, mẹ tôi đã mãi mãi không còn ở bên tôi nữa. Tôi thật buồn, thật hối hận, vì sao trước kia tôi lại có thể làm cho mẹ đau lòng. Tôi nghĩ mình là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tuy bây giờ tôi đã lớn, đã có thể tự chăm sóc mình nhưng tôi vẫn cần mẹ, cần vòng tay chở che, ấm áp của mẹ. Hôm nay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây và nhớ về mẹ. Các bạn đừng giống như tôi, hãy trân trọng người mẹ mình có vì người sẽ k ở mãi bên bạn đâu.
Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời tôi, mẹ tôi đã mãi mãi không còn ở bên tôi nữa. Tôi thật buồn, thật hối hận, vì sao trước kia tôi lại có thể làm cho mẹ đau lòng. Tôi nghĩ mình là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tuy bây giờ tôi đã lớn, đã có thể tự chăm sóc mình nhưng tôi vẫn cần mẹ, cần vòng tay chở che, ấm áp của mẹ. Hôm nay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây và nhớ về mẹ. Các bạn đừng giống như tôi, hãy trân trọng người mẹ mình có vì người sẽ k ở mãi bên bạn đâu.
em hãy hình dung và tưởng tượng ngày buồn nhất của En ri cô khi mất mẹ viết thành 1 đoạn văn
Em tham khảo:
Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời tôi, mẹ tôi đã mãi mãi không còn ở bên tôi nữa. Tôi thật buồn, thật hối hận, vì sao trước kia tôi lại có thể làm cho mẹ đau lòng. Tôi nghĩ mình là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tuy bây giờ tôi đã lớn, đã có thể tự chăm sóc mình nhưng tôi vẫn cần mẹ, cần vòng tay chở che, ấm áp của mẹ. Hôm nay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây và nhớ về mẹ. Các bạn đừng giống như tôi, hãy trân trọng người mẹ mình có vì người sẽ k ở mãi bên bạn đâu.
Em hãy hình dung và tưởng tượng về ngày buồn nhất của En ri cô là ngày mất mẹ. Thể hiện bằng một đoạn văn ngắn ( đừng chép mạng )
Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời tôi, mẹ tôi đã mãi mãi không còn ở bên tôi nữa. Tôi thật buồn, thật hối hận, vì sao trước kia tôi lại có thể làm cho mẹ đau lòng. Tôi nghĩ mình là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tuy bây giờ tôi đã lớn, đã có thể tự chăm sóc mình nhưng tôi vẫn cần mẹ, cần vòng tay chở che, ấm áp của mẹ. Hôm nay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây và nhớ về mẹ. Các bạn đừng giống như tôi, hãy trân trọng người mẹ mình có vì người sẽ k ở mãi bên bạn đâu.
em hãy hình dung và tưởng tượng về ngày buồn nhất của en-ri-cô. đó là ngày en-ri-cô mất mẹ. hãy trình bày bằng 1 đoạn văn
mn giúp mình với ak!
mik đang cần gấp, c.ơn mn nhìu
Giờ đây, nghĩ đến mẹ, con thấy hiện lên hình ảnh mẹ chín tháng trời mang nặng con trong bụng. Rón rén từng bước đi, cẩn thận từng ngụm nước, kiêng khem từng món ăn, lo cho con từ khi con chưa có hình hài. Ngày con chào đời, mẹ đã phải chịu bao đau đớn, bao giày vò. Sau ngày rời bụng mẹ, con lại chẳng ngoan ngoãn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà ốm đau, bệnh tật thường xuyên .Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc, dại dột của mẹ lại có lúc quên bẵng đi những ân tình, thiêng liêng của mẹ. Con thấy xấu hổ và nhục nhã khi nghĩ đến ngày cô giáo đến chơi mà con lại thiếu lễ độ với mẹ. Nhìn gương mặt mẹ thất thần, lạnh lẽo con thấy mình là kẻ tội đồ đáng nguyền rủa nhất trên đời. Con đã chà đạp lên tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý mà mẹ đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để gây dựng.Mẹ ơi! Con biết rằng lời con nói không thể rút lại, việc con làm không thể coi như chưa xảy ra, vết thương con gây ra trong tim mẹ không thể lấy nước mắt để xóa mờ... Nhưng con chỉ mong muốn một điều rằng mẹ không quá đau buồn về con thêm nữa vì rằng khi viết những dòng này, En-ri-cô của mẹ hiểu rằng nó chỉ còn một cách để chuộc tội với mẹ kính yêu. Con sẽ không bao giờ làm mẹ phải xấu hổ, thất vọng thêm một lần nào nữa.
Mẹ à, con đã sai nhưng khi nghĩ đến những điều mẹ làm đều khiến con thêm nhiều thương sót. Con đã mất, mất tất cả, mọi thứ không quan trọng bằng mẹ. Khi con còn ở trong bụng mẹ, mẹ còn răn dạy con nhiều điều cần phải làm để trở thành 1 con người thật năng động, mang cho mình vẻ hồn nhiên tươi sáng, làm việc tốt, chỉ có vậy là mẹ vui lòng. Nhưng giờ mẹ đâu còn nữa, đến ngày mẹ ra đi lại quàng khăn trắng trên đầu, rọt lệ rơi trên gò má. Con còn nhỏ, không giúp được gì cho mẹ, khiến mẹ ra đi không lời từ biệt, chỉ đứng khóc than muốn mẹ yên nghỉ ra đi. Tuy nhà ta không có điều kiện, không có tiền mua thuốc cho mẹ khỏi bệnh. Con thật vô dụng đúng không mẹ, con là đứa trẻ ngu ngốc, dại dột với những gì mình làm mẹ thất vọng, giờ ước nguyện cũng còn gì nữa. Ngày xưa, con biết mẹ đã khổ sở khi nuôi con, tốn rất nhiều giọt mồ hôi của mẹ. Giờ mẹ lại ra đi, con không còn một niềm tin cho mình nữa rồi, khóc thì được gì, chỉ thêm đau, mẹ đi rồi con còn ai chăm sóc nữa. Đến giờ, con chỉ đi tiếp con đường cản trở khó khăn để báo đáp công lao của mẹ, mẹ ra đi yên nghỉ.
hãy viết 1 đoạn văn tưởng tượng ngày En-ri-cô mất mẹ (trong bài văn mẹ tôi lớp 7 kì I)