Những câu hỏi liên quan
nguyễn thùy dương
Xem chi tiết
tth_new
23 tháng 5 2017 lúc 10:25

Lớp 5A có:

10 + 5 + 8 = 18 bạn dự thi

Đs

Lê Thùy Linh
23 tháng 5 2017 lúc 10:26

12 bạn

Nguyễn Tiến Dũng
23 tháng 5 2017 lúc 10:28

Lớp 5A có:

10+5-3=12 bạn

Nguyễn Khánh Linh
Xem chi tiết
Aikatsu Star Hime
23 tháng 7 2017 lúc 19:21

umk k mk nhe !

LinhLinh
24 tháng 7 2017 lúc 14:24

Vậy à ! Cung có người như thế á!

Nguyễn Khánh Linh
24 tháng 7 2017 lúc 15:34

Đương nhiên cũng có người như nó mà

kate winslet
Xem chi tiết
Girl Personality
Xem chi tiết
Ng Hoàng Phương Chi
Xem chi tiết
chu ha gia bao
31 tháng 8 2020 lúc 21:15

vc thuyết trình lớp 6

Khách vãng lai đã xóa
Tiểu Qủy
31 tháng 8 2020 lúc 21:36

Mình xin chào tất cả các bạn ,mình tên là ( tên của cậu ) , mình muốn tranh cử làm lớp trưởng của lớp ( lớp cậu đang học , VD : 6A3 ) và sau đây là bài tranh cử của mình 

Thật ra , trong khoảng thời gian cấp 2 này thì bọn mình cũng có lúc cãi vả , bất đoàn kết nhưng dù gì chúng ta cũng là một lớp , nên nếu tớ đc làm lớp trưởng tớ sẽ cố gắng để làm lớp học của chúng ta tốt hơn nữa . Trong cuộc tranh cử này ai cũng có cơ hội được nói lên tiếng nói của mình và tớ cũng vậy , nếu như tớ được làm lớp trưởng tớ sẽ

1. Gương mẫu 

2. Em sẽ giúp các thầy cô trong lớp theo sát tửng thành viên trong lớp 

Em xin đặt mình vào trường hợp của các thầy , các cô công việc quản lý phụ trách lớp của giáo viên khá vất vả nên em tình nguyện hỗ trợ thầy cô trong việc theo sát từng bạn trong lớp. Bên cạnh đó, bản thân lớp trưởng có lực học tốt và đã từng giúp đỡ nhiều bạn khác trong lớp cải thiện kết quả học tập”. 
Có thể với xã hội thì lớp trưởng không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng đối với chúng em, trường học là môi trường lớn gắn bó đầu tiên. Em nghĩ tự ứng cử là cơ hội khá tốt để mỗi bạn khám phá khả năng của chính mình . Mong mn có thể bầu cho mình , mình sẽ cố gắng hết sức để lm 1 lớp trưởng tốt

Khách vãng lai đã xóa
Tạ Yên Nhi ( ✎﹏IDΣΛ亗 )
31 tháng 8 2020 lúc 23:08

Chào mọi người , tên tớ là : Ng Hoàng Phương Chi . Tớ muốn tranh cử làm lớp trưởng của lớp mình . 

- Một tập thể chẳng thể vững mạnh nếu không có người lãnh đạo . Câu hỏi đc đặt ra là : Người như thế nào thì mới có thể lãnh đạo cả một tập thể ? Không phải ai cũng có thể làm đc điều đó . Chỉ tiêu đặt ra là :

+ Gương mẫu , có ý thức tập thể

+ Học khá ( hoặc giỏi ) , Giúp đỡ mọi người

+ Có khả năng điều hành , có trách nhiệm với các thành viên trong lớp .

- Không biết rằng , tớ có thể đạt được chỉ tiêu đã đề ra hay không , nhưng tớ cũng và vẫn sẽ nỗ lực để đạt đủ chúng để giúp đỡ các cậu , tớ sẽ đưa lớp ta trở thành một tập thể , một lớp đoàn kết , vũng mạnh . 

- Không phải chỉ riêng mình tớ , mà còn cả các cậu nữa . Chúng ta hãy cố gắng . Mỗi cá nhân , mỗi cá thể đều là thành phần tạo nên một tập thể ; vì thế , cá nhân chúng ta , mỗi các bạn đều phải cố gắng . 

- Các cậu không cô đơn đâu , vì còn tớ nữa ! Tớ không giỏi về mọi mặt , nhưng tớ sẽ là chỗ dựa , là nguồn động lực cho các bạn vươn lên không phải là ỷ nại , mà là tớ cùng cậu , cùng các cậu vươn lên . '' Cần cù bù thông minh '' mà , mặc dù chúng ta không thông minh , lanh lợi bằng họ . Nhưng chúng ta vẫn có có nhau , có bạn bè , có tớ , có sự đoàn kết , giúp đỡ và yêu thương lẫn nhau ; không phải tình yêu trai gái mà là tình yêu bạn bè  ,những người bạn của tuổi học trò ; nó tạo nên sự đoàn kết , một sự gắn bó của chúng ta .

Khi nào các cậu gặp khó khăn , hãy nhớ đến tớ , tớ sẽ giúp đỡ các cậu hết sức , không chỉ giúp đỡ bằng sự thông minh mà còn giúp đỡ bằng sự mến yêu . Ở tuổi này  , chúng ta thực sự cần tới một tình bạn . Người bạn ấy sẽ giúp đỡ các cậu , sẽ nâng khi cậu ngã , sẽ an ủi khi cậu buồn , người đó dành cả trái tim vào những việc họ làm cho cậu . Đừng lo rằng mình không có bạn bè , vì còn tớ đây , tớ sẽ là ngọn đuốc chiếu soi trong tối tăm , là nước mát tưới tắm cho cỏ cây . Vì thế  ,tớ là một người bạn , một tri kỉ của mỗi bạn trong lớp , và ai cũng thế cả .

- Mục tiêu của tớ là dẫn đưa lớp mình trở nên gắn bó , đoàn kết & vững mạnh .

- Lớp trưởng là một người gánh vác trách nhiệm rất lớn , nhưng dù có thế nào , tớ vẫn sẽ cố gắng ! Để đạt đc nguyện vọng của tớ , phải cần tới các cậu nữa ! Vì thế , hãy cùng cố gắng nhé!

- Cảm ơn đã lắng nghe !! Hãy bầu cho mình nhé!

* Fighting ! ~~~~

Khách vãng lai đã xóa
dekisugi
Xem chi tiết

Sau gần 10 năm dựng cờ khởi nghĩa kháng chiến chống quân Minh xâm lược (giữa năm 1427), dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Lãnh tụ Lê Lợi, Nguyễn Trãi, tuy Nghĩa quân Lam Sơn đã kiên trì, anh dũng chiến đấu, giải phóng nhiều vùng đất đai rộng lớn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn quét sạch quân xâm lược ra khỏi bờ cõi, dựng lại nền thái bình cho dân tộc.

Tượng đài chiến thắng Chi Lăng

Do vậy, Nghĩa quân quyết định vây các thành (trong đó có Thành Đông Quan) và diệt viện binh địch. Trước tình thế quân đồn trú trong các thành có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, Nhà Minh vội điều quân tăng viện, ứng cứu, do Mộc Thạnh và Liễu Thăng chỉ huy tiến vào nước ta theo hai đường Vân Nam và Quảng Tây. Qua phân tích, đánh giá kỹ tình hình, Bộ Thống soái quyết định chọn đạo quân Quảng Tây do Liễu Thăng chỉ huy làm đối tượng tác chiến chủ yếu. Bởi lẽ, đạo quân này tuy có nhiều ưu thế, mạnh hơn, nhưng nếu bị tiêu diệt thì đạo quân Vân Nam dù không bị đánh cũng tự phải rút chạy. Nhiệm vụ đặt ra cho Nghĩa quân lúc này là phải tiếp tục vây hãm các thành, không cho địch hợp quân với viện binh; đồng thời, nhanh chóng chuẩn bị mọi mặt (dựng rào, đắp luỹ); chọn những địa bàn hiểm yếu, “thuận” đối với ta, nhưng lại “nghịch” đối với địch để bố trí lực lượng mai phục; thực hiện nhiều mưu, kế, lừa, dụ địch vào thế trận đã bày sẵn để tiêu diệt. Với sự phân tích, đánh giá và nghệ thuật dùng binh tài tình, độc đáo của Lãnh tụ Nghĩa quân, chúng ta đã làm nên một trận Chi Lăng - Xương Giang lịch sử, thất kinh, bạt vía quân thù.

Dụ địch đến, khéo léo dẫn chúng vào trận địa mai phục để tiêu diệt. Nghĩa quân Lam Sơn quyết định chọn Chi Lăng làm nơi bày thế trận; bởi Chi Lăng có địa thế hiểm trở, thuận lợi cho việc mai phục, giấu quân, đánh gần, đánh từ trên xuống… Nơi đây đã từng là mồ chôn quân cướp nước ở nhiều thế kỷ trước. Lãnh tụ Lê Lợi, Nguyễn Trãi quyết định bố trí 1 vạn quân của các tướng Lê Sát, Lưu Nhân Chú, Lê Lĩnh, Đinh Liệt, Lê Thụ mai phục ở Chi Lăng, còn quân trấn giữ Ải Pha Luỹ do tướng Trần Lựu chỉ huy có nhiệm vụ vừa đánh vừa lui từng bước (từ Pha Luỹ về Ải Lưu rồi về Chi Lăng) để dụ, dẫn địch vào thung lũng Chi Lăng.

Thế trận đã bày sẵn, nhưng điểm mấu chốt là phải dụ địch như thế nào để chúng tiến thẳng vào Chi Lăng1? Do đại phá viện binh địch được Nghĩa quân xác định là nhiệm vụ tối quan trọng, nên Lãnh tụ Lê Lợi và Nguyễn Trãi đã có mặt tại trận địa để trực tiếp chỉ huy. Với nghệ thuật khích tướng khéo léo, Nghĩa quân đã đánh trúng tâm địa kiêu ngạo, coi thường đối phương của Liễu Thăng, làm cho hắn “hăm hở” dẫn cả 1 vạn quân tiên phong thẳng tiến vào Chi Lăng. Bộ Thống soái Lam Sơn đã trực tiếp chỉ đạo quân trấn giữ Ải Pha Luỹ vừa chiến đấu ngăn chặn, làm giảm tốc độ, sức mạnh tiến quân của địch, vừa lui dần, dụ địch về Chi Lăng, nhưng tuyệt đối không để địch phát hiện ra mưu kế của ta. Bằng nghệ thuật dùng binh và thực hiện các biện pháp đánh địch tài tình, Nghĩa quân đã khôn khéo để quân tiên phong của Liễu Thăng dễ dàng đẩy lui và vượt qua các cửa ải. Liễu Thăng đã lầm tưởng là quân của tướng Trần Lựu chặn đánh “quyết liệt” từ Pha Lũy, Ải Lưu, thậm chí ngay tại cửa Ải Chi Lăng, Trần Lựu vẫn còn giao chiến mà vẫn “không chặn được bước tiến của chúng”. Những tình huống trên làm cho Liễu Thăng chủ quan, mất cảnh giác. Cùng với nghệ thuật đánh vào tâm lý, nghệ thuật vừa đánh vừa lui của Nghĩa quân đã làm cho Liễu Thăng cùng toàn bộ quân tiên phong của chúng bị dụ vào Chi Lăng và bị tiêu diệt hoàn toàn.

Ghìm chân, căng địch ra mà đánh. Chiến thắng Chi Lăng đã tiêu diệt một bộ phận quan trọng sinh lực địch, trong đó có cả chủ tướng Liễu Thăng. Đây là một đòn sấm sét bất ngờ đánh vào đội quân xâm lược, làm đảo lộn hệ thống chỉ huy, xáo trộn mọi kế hoạch tác chiến của chúng và gây ra tình trạng rối loạn, hoang mang cao độ trong hàng ngũ binh lính của địch. Nhiệm vụ tác chiến ở Chi Lăng đã hoàn thành, các tướng Lê Sát, Lưu Nhân Chú, Đinh Liệt và Trần Lựu… được lệnh rút quân ra khỏi Chi Lăng, tiếp tục bám sát, khoá đuôi, chờ thời cơ tiến công tiêu diệt địch. Tuy nhiên, địch vẫn còn khoảng 9 vạn quân và chúng vẫn đủ sức vượt qua Chi Lăng để tiến về Đông Quan, nên Nghĩa quân quyết định ghìm chân địch trên đường hành quân, nhằm tiêu hao, tiêu diệt, giảm tốc độ tiến công của chúng. Trên đường tiến quân, có đoạn quân địch nối tiếp nhau trải dài tới chục ki-lô-mét; hành quân trong tình trạng rối loạn, không có đội hình, chỉ huy thiếu chặt chẽ… Trước tình hình đó, quân của các địa phương (thổ binh, hương binh) được lệnh bí mật, bất ngờ, lúc ẩn, lúc hiện cả ngày lẫn đêm “băm vằm” địch suốt dọc đường, buộc chúng phải thận trọng đề phòng và tìm cách đối phó. Quân của Triều đình theo lệnh của Bộ Thống soái luôn bám sát địch, khi thì tập trung, lúc thì phân tán thành tốp nhỏ, đánh mạnh vào hai bên sườn, phía sau và cả phía trước, làm cho địch luôn phải căng kéo đội hình chống đỡ. Khi sức mạnh bị suy giảm đáng kể, không thể tiếp tục hành quân, địch quyết định dừng chân nghỉ tại Cần Trạm. Nhưng vừa đến nơi, chúng đã bị quân của các tướng Lê Lý, Lê Văn An (khoảng 3 vạn quân) ở các vị trí mai phục tiến ra bao vây. Địch hoàn toàn bị bất ngờ, giữa vòng vây không kịp điều chỉnh đội hình đối phó, bị ta đánh thiệt hại nặng; chủ tướng Lương Minh cũng bị giết tại trận. Sau khi chủ tướng chết, tham tướng của địch là Thôi Tụ lên nắm quyền, dốc sức mở đường máu thoát vây để chạy xuống cánh đồng Xương Giang, với hy vọng có thể được quân trong Thành Xương Giang ra chi viện, ứng cứu. Dưới sự chỉ đạo sáng suốt, linh hoạt của Bộ Thống soái, các đạo quân đã “mở đường” cho chúng chạy về Xương Giang. Ngày 18-10-1427, đạo kỳ binh do tướng Trần Nguyên Hãn chỉ huy bất ngờ tiến ra đánh vào bên sườn, chia cắt đội hình đang chạy về Phố Cát của địch. Đội quân lương của địch đi sau cũng bị quân của Trần Nguyên Hãn và các đạo quân của Lê Lý, Lê Sát bao vây cô lập, thu hết lương thảo, khí giới. Được tin đội quân lương bị ta tiêu diệt, tướng tham mưu của địch là Lý Khánh đã vô cùng tuyệt vọng, thắt cổ tự tử.

Gói địch lại mà diệt. Tướng địch Thôi Tụ, Hoàng Phúc kéo được tàn quân đến Xương Giang, mới hay Thành đã bị quân ta chiếm. Xương Giang trở thành “khu vực chốt”, chặn đường tiến quân, chia cắt hoàn toàn đạo quân viện binh với địch trong Thành Đông Quan. Địch rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiến thì bị quân thủy, quân bộ của Nghĩa quân trên sông Thương và Thành Xương Giang chặn đánh và địch cũng chưa có phương hướng tiến thế nào? Còn lui cũng không xong, vì các đạo quân của tướng Lê Lý, Lê Văn An, Lê Sát, Lưu Nhân Chú vẫn bám sát phía sau. Trong tình trạng rệu rã về tổ chức vì hai lần mất chủ tướng, tổn thất quân số đã đến một phần ba, kiệt quệ về thể lực, bại hoại về tinh thần, địch lâm ngay vào thế phải “phơi mình” trên cánh đồng Xương Giang trống trải.

Về phía ta, Bộ Thống soái đã chủ động triển khai sẵn thế trận bao vây, cô lập chúng ở Xương Giang để tiêu diệt. Nhưng khi địch đã nằm gọn trong vòng vây, Nghĩa quân không vội tiến công ngay mà chủ trương vây hãm, nhằm một mặt tiếp tục để chúng khốn đốn, kiệt sức hơn nữa; mặt khác, dành thời gian để giải quyết các vấn đề cấp bách hơn. Đó là, kịp thời thực hiện kế hoạch tiêu diệt đạo quân Mộc Thạnh, không cho chúng tiến sâu vào đất nước ta ứng cứu, giải toả bọn đang bị vây khốn trên chiến trường. Mặc dù bị bao vây, khốn đốn nhưng địch vẫn ngoan cố, án binh, bất động, chờ quân cứu viện từ Đông Quan, Bình Than, Vân Nam tới. Tình hình đó đòi hỏi Nghĩa quân phải có hành động kiên quyết. Ngày 03-11-1427 (tức 15-10 năm Đinh Mùi), các đạo quân của ta ở mặt trận Xương Giang được lệnh tiến công tiêu diệt địch. Trận đánh lịch sử Chi Lăng - Xương Giang kết thúc khi “Đô đốc Thôi Tụ quỳ gối chịu tội/ Thượng thư Hoàng Phúc trói tay nộp mình” (Bình Ngô đại cáo).

Tích cực “đánh vào lòng người”, làm lung lay ý chí quân xâm lược, tăng thêm sức mạnh cho các lực lượng tiến công. Đây là nghệ thuật kết hợp tài tình, khéo léo giữa chính trị với quân sự của Nghĩa quân, nhằm mục đích giành thắng lợi với tổn thất ít nhất không chỉ cho ta mà cho cả địch. Khi biết Liễu Thăng chỉ huy một đạo quân tiến vào nước ta, để kích động tính kiêu ngạo, khinh thường kẻ khác của Liễu Thăng, Nguyễn Trãi đã khéo léo dụ Liễu Thăng bằng những lời lẽ của người chắc thắng (nên lui quân, nếu không sẽ bị đánh, hối không kịp), làm cho Liễu Thăng càng hung hăng, mất cảnh giác. Vốn là tên tướng kiêu ngạo, khi nhận được thư của Nguyễn Trãi, Liễu Thăng đã không thèm quan tâm, cứ dẫn quân tiến vào Chi Lăng. Đối với đạo quân của Mộc Thạnh, Nghĩa quân Lam Sơn sử dụng nghệ thuật “khuếch trương chiến quả” bằng tin thắng lợi của các trận Chi Lăng, Cần Trạm, Phố Cát (mang bằng sắc, ấn tín của Liễu Thăng) và bức thư của Lê Lợi đến báo tin cho Mộc Thạnh biết rằng đạo quân Quảng Tây đã bị thiệt hại nặng, đang sắp bị tận diệt. Mộc Thạnh nhận được thư, trông thấy ấn tín, bằng sắc của Liễu Thăng và nghe tin Lương Minh, Lý Khánh tử trận, vô cùng kinh hãi “sợ mà vỡ mật” (Bình Ngô đại cáo). Hắn vội vàng ra lệnh rút quân về nước ngay trong đêm và một mình một ngựa tẩu thoát về Vân Nam. Trận này, Nghĩa quân toàn thắng “mà không tốn một mũi tên” (Bình Ngô đại cáo). Trong lúc quân địch bị bao vây khốn đốn, Nguyễn Trãi lại gửi cho địch một bức thư như một tối hậu thư, nói rõ là mở đường về cho chúng, trong ba ngày phải lên đường... đã làm lung lay ý chí quân xâm lược, tạo điều kiện cho trận Xương Giang toàn thắng.

Trong lịch sử dựng nước và giữ nước, dân tộc ta đã có những trận đánh xuất sắc, tiêu biểu, kết thúc thắng lợi nhiều cuộc chiến tranh, mà trận Chi Lăng - Xương Giang là một trong số đó. Nghệ thuật đánh địch đặc sắc, độc đáo của ông cha ta trong trận Chi Lăng - Xương Giang xưa kia để lại nhiều bài học quý báu vẫn còn nguyên giá trị; ngày nay cần tiếp tục nghiên cứu để phát huy trong điều kiện mới./.

Hoàng Nguyên Hiếu
Xem chi tiết
Lạc Hy _Anhmochy_
Xem chi tiết
Tô Tử Mặc
Xem chi tiết
Đoàn Quốc Cường
12 tháng 1 2017 lúc 20:12

kết mình đi

Nguyễn Quỳnh Như
12 tháng 1 2017 lúc 20:07

mình kết rùi k cho mình đi

hà thanh huyền
12 tháng 1 2017 lúc 21:07

okTô Tử Mặc