viết thông điệp về tôn trọng
mội ngừơi ơi giúp mk mai mk phải nộp rồi
Xây dựng thông điệp về tình yêu thương con người giúp mk với mai là nộp cho cô rồi :-(( :-((
Tình yêu thương là cốt yếu của mọi vấn đền. Nhờ có tình yêu thương mà con người có tâm tư, tình cảm, có tâm hồn. Chúng ta thử xây dựng chủ đề: "Cho đi không cần nhận lại" , giúp đỡ không đòi hỏi thì chắc chắn chúng ta sẽ rất vui.
hoc24 ,tại sao em toàn trả lời đúng mà các thầy,cô hoc24 không cho like?
Tình yêu thương là cốt yếu cho mọi vấn đề .
Nhờ có tình yêu thương mà con người có tâm tư , tình cảm , có tâm hồn . Tình yêu thương giúp gắn kết trái tim giữa người và người . Nhờ có tình yêu thương mới có thông điệp ''Cho đi mà không cần nhận lại '' , làm cho con người ta hiểu ra rằng giúp đỡ người khác mà không đòi hỏi 1 sự trả công nào thì chúng ta sẽ rất vui và luôn thanh thản , hạnh phúc
mọi ng ơi cho mk hỏi
nếu thuyết minh về đăch điểm tự nhiên của châu á thì thuyết minh về những cái j???
giúp mk vs mai mk phải nộp rồi
– Châu Á có nhiều dãy núi và đồng bằng lớn.
– Núi và cao nguyên chiếm phần lớn (3/4) diện tích châu Á.
– Đỉnh Ê-vơ-rét (8.848 m) thuộc dãy Himalaya cao nhất thế giới.
– Châu Á có đầy đủ các đới khí hậu (từ nhiệt đới, ôn đới đến hàn đới).
– Châu Á có nhiều cảnh thiên nhiên.
_ Đa dạng khoáng sản
_ Tên một số cảnh quan thiên nhiên của châu Á như rừng lá kim, rừng cận nhiệt, rừng nhiệt đới ẩm, thảo nguyên, hoang mạc, cảnh quan núi cao…
Thì cứ như bình thường:
1. Vị trí địa lý
2. Phân bố địa hình
3. Khí hậu tự nhiên
4. Sông ngòi
5. Thuận lợi
6. Khó khăn
mọi người ơi giúp mk với mk đang cần gấp. Mai mk phải nộp rồi
Viết đoạn văn suy ngẫm của em về thông điệp: "Cho yêu thương, nhận hạnh phúc"
Giúp mình với, ngày mai phải nộp rùi
Em tham khảo dàn ý nhé, từ đây em có thể viết thành bài văn hoặc đoạn văn đều được:
*Giới thiệu vấn đề
*Giải thích vấn đề
- Yêu thương: tình cảm gắn bó tha thiết và chăm sóc hết lòng.
- Hạnh phúc: trạng thái cảm thấy sung sướng khi đạt được ý nguyện nào đó.
- Cho – nhận là một quá trình trao đổi giữa con người với con người.
ð Cả câu nói mang ý nghĩa: Nếu ta biết cho đi sự quan tâm, tình yêu thương với người xung quanh thì ta sẽ nhận lại niềm vui, sự mãn nguyện, hạnh phúc.
*Bàn luận, mở rộng vấn đề:
- Tại sao cho yêu thương lại nhận hạnh phúc?
+ Mỗi cá nhân là một tế bào của xã hội. Xã hội chỉ phát triển tốt đẹp khi con người biết yêu thương, quan tâm lẫn nhau.
+ Khi yêu thương, quan tâm người khác tức là chúng ta đã tạo nên một sợi dây liên kết tình cảm. Nhờ đó quan hệ giữa người với người sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
+ Trao đi yêu thương, con người sẽ được sống trong niềm vui, sự thanh thản,…
+ Khi biết yêu thương, sẻ chia với mọi người, ta cũng sẽ nhận tình yêu thương, sự kính trọng từ những người xung quanh.
- Phê phán những kẻ sống ích kỉ, chỉ biết đến bản thân mình.
- Liên hệ bản thân.
giúp mk với mọi người ơi mk đang cần gấp. Tối nay mk phải nộp rồi
hãy viết bài văn trình bày suy nghĩ của em về vai trò, ý nghĩa quan trọng của gia đình trong cuộc sống mỗi con người.
Kể một chuyện vui sinh hoạt .
Giúp mk với , mọi người ơi ! Mai mk phải nộp rồi !
T^T
Nhát gan là một tật mà không ít người mắc phải và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Những câu chuyện ma của bọn bạn lúc nào cũng làm tôi sợ run. Nhưng vì xấu hổ nên tôi không bao giờ nói ra. Cho đến một ngày ….
Tối hôm đó, trăng sáng rất đẹp, gió thổi hiu hiu. Trong khu tập thể, các bà, các cô thong thả đi dạo và trò chuyện. Tôi và các bạn đang túm tụm chơi với nhau thì bỗng Lan đưa ra một ý kiến: “Hay là chúng mình thử đi vào ngôi nhà hoang ở cuối ngõ đi!”. Cả nhóm reo ầm lên hưởng ứng. Riêng tôi cảm thấy hơi rờn rợn. Nghe đâu, ngôi nhà ấy có nhiều ma, lại còn nằm ở cuối ngỏ, ánh đèn đường không rọi tới. Nhưng tôi chưa kịp phản đối thì các bạn đã lôi tôi đến cuối ngõ.
Vào đến khoảng sân trước ngôi nhà, sự hớn hở của cả nhóm biến mất. Nhưng vì các bạn tin tôi là đứa dũng cảm nhất nên đẩy tôi lên trước rồi bám chặt lấy tôi. Đến trước cửa nhà, tôi đã nghe răng mình va vào nhau lập cập. Rồi bỗng nhiên, từ trong nhà phát ra tiếng lục cục, đèn bật sáng. Tôi và lũ bạn đứng như chôn chân xuống đất. Phải đến mấy giây sau, cả lũ cùng rú lên rất to rồi ba chân bốn cẳng đua nhau chạy mất.
Về đến nhà, tôi vừa thở hổn hển vừa kể cho bố mẹ nghe về con ma. Thật là một phen hú vía! Nghe xong, bố tôi bật cười, mẹ tôi cũng chẳng nhịn được cười và giễu vui tôi:
- Làm gì có ma ở đó! Đấy là chú Thanh. Chú ấy vừa mua lại ngôi nhà ấy và chuẩn bị cho sửa chữa. Chú ấy ngủ lại để trong vật liệu xây dựng đấy mà!
Mặt tôi nóng bừng lên. Hóa ra là vậy! Tôi bèn chạy đi kể cho các bạn. Nghe xong, tôi còn bị cả bọn cười thối mũi vì lúc đó tôi là đứa hét to nhất và chạy cũng nhanh nhất nữa chứ!
Chuyện xảy ra đã lâu, giờ đây tôi không còn nhát gan và sợ ma nữa nhưng tôi không thể quên được câu chuyện đó. Tuy vật, tôi cũng không kể lại với đám bạn bè mới vì sợ các bạn lại trêu tôi là “thỏ đế”.
Nhát gan là một tật mà không ít người mắc phải và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Những câu chuyện ma của bọn bạn lúc nào cũng làm tôi sợ run. Nhưng vì xấu hổ nên tôi không bao giờ nói ra. Cho đến một ngày ….
Tối hôm đó, trăng sáng rất đẹp, gió thổi hiu hiu. Trong khu tập thể, các bà, các cô thong thả đi dạo và trò chuyện. Tôi và các bạn đang túm tụm chơi với nhau thì bỗng Lan đưa ra một ý kiến: “Hay là chúng mình thử đi vào ngôi nhà hoang ở cuối ngõ đi!”. Cả nhóm reo ầm lên hưởng ứng. Riêng tôi cảm thấy hơi rờn rợn. Nghe đâu, ngôi nhà ấy có nhiều ma, lại còn nằm ở cuối ngỏ, ánh đèn đường không rọi tới. Nhưng tôi chưa kịp phản đối thì các bạn đã lôi tôi đến cuối ngõ.
Vào đến khoảng sân trước ngôi nhà, sự hớn hở của cả nhóm biến mất. Nhưng vì các bạn tin tôi là đứa dũng cảm nhất nên đẩy tôi lên trước rồi bám chặt lấy tôi. Đến trước cửa nhà, tôi đã nghe răng mình va vào nhau lập cập. Rồi bỗng nhiên, từ trong nhà phát ra tiếng lục cục, đèn bật sáng. Tôi và lũ bạn đứng như chôn chân xuống đất. Phải đến mấy giây sau, cả lũ cùng rú lên rất to rồi ba chân bốn cẳng đua nhau chạy mất.
Về đến nhà, tôi vừa thở hổn hển vừa kể cho bố mẹ nghe về con ma. Thật là một phen hú vía! Nghe xong, bố tôi bật cười, mẹ tôi cũng chẳng nhịn được cười và giễu vui tôi:
- Làm gì có ma ở đó! Đấy là chú Thanh. Chú ấy vừa mua lại ngôi nhà ấy và chuẩn bị cho sửa chữa. Chú ấy ngủ lại để trong vật liệu xây dựng đấy mà!
Mặt tôi nóng bừng lên. Hóa ra là vậy! Tôi bèn chạy đi kể cho các bạn. Nghe xong, tôi còn bị cả bọn cười thối mũi vì lúc đó tôi là đứa hét to nhất và chạy cũng nhanh nhất nữa chứ!
Chuyện xảy ra đã lâu, giờ đây tôi không còn nhát gan và sợ ma nữa nhưng tôi không thể quên được câu chuyện đó. Tuy vật, tôi cũng không kể lại với đám bạn bè mới vì sợ các bạn lại trêu tôi là “thỏ đế”.
Trước đây, em vẫn hay bị mọi người trong nhà gọi vui là “Thỏ Đế”. Em sợ đủ mọi thứ, cái bóng đen của mình hắt lên tường cũng sợ. Vì cái tính nhút nhát mà nhiều chuyện cười đã xảy ra với em.
Một lần, mẹ sai em đem một gói quà sang nhà bác Hà ở đầu ngõ. Nhà em ở cuối ngõ, lại ngại đi bộ nên em dắt xe đạp ra. Sau khi trao tận tay bác gói quà, em vui vẻ chào bác rồi ra về. Đường hơi tối, lại không có đèn nên em rất sợ. Xung quanh các bụi rậm mọc nhiều, ve kêu ra rả làm em càng sợ hơn. Bỗng, một cái bóng trắng vụt ra từ một bụi cây và bám theo xe em. Em hơi chao đảo tay lái, suýt ngã. Em càng cố đạp nhanh, cái bóng trắng ấy lại càng đuổi theo rất sát. Mồ hôi túa ra ướt hết áo. Em phải mất mười lăm phút mới về đến nơi, vì đường hơi xa và cũng vì sợ nữa. Em xuống xe. Tự nhiên, cái bóng trắng không thấy đâu nữa. Em chỉ thấy con Milu nhà bác Liên bên cạnh vẫy đuôi mừng rỡ ở đằng sau xe. Em chợt hiểu ra: Con Milu đi chơi, thấy em phóng xe qua, nó liền bám theo để về nhà.
Lông nó trắng, lại thêm bóng đen của cây cối nên em tưởng nhầm là “ma”. Em mắng yêu:
- Milu! Mày làm tao sợ hết cả hồn. Từ sau, đừng có đi chơi vào buổi tối nữa nhé!
Con cún nhỏ dụi đầu vào chân em rồi chạy về nhà. Sau lần ấy, em bị cả nhà cười vì tính nhát gan. Tuy bây giờ em đã không còn nhút nhát nữa, nhưng biệt danh “Thỏ Đế” vẫn còn mãi với em .
^^
Học tốt !
Viết một đoạn văn ghi lại cảm xúc về một bài thơ có yếu tố tự sự và miêu tả. Giúp mk với các bn ơi,mai mk phải nộp gấp!!!
Ủa, ko ai trả lời cho mk hả? Buồn ghê.....
Tìm hiểu về chiếu dời đô. Giúp mk với mai mk phải nộp rồi
Chiếu dời đô là 1 đoạn văn được Ngô Sĩ Liên ghi lại sớm nhất ở thế kỉ XV trong sách Đại Việt sử kí toàn văn thư, bài văn này được cho rằng vua Lý Thái Tổ ban hành vào mùa xuân 1010 để chuyển kinh đô của nước Đại Cồ Việt từ Hoa Lư(Ninh Bình) ra thành Đại La(Hà Nội)
Chiếu dời đô hay Thiên đô chiếu là một đoạn văn được Ngô Sĩ Liên ghi lại sớm nhất ở thế kỷ XV trong sách Đại Việt sử ký toàn thư, bài văn này được cho rằng do vua Lý Thái Tổ ban hành vào mùa xuân năm 1010 để chuyển kinh đô của nước Đại Cồ Việt từ Hoa Lư (Ninh Bình) ra thành Đại La (Hà Nội). Theo ý kiến GS Trần Quốc Vượng, Chiếu dời đô đã khẳng định được vai trò của kinh đô Thăng Long,là tác phẩm khai sáng văn học triều Lý. Tuy nhiên, chiếu dời đô chưa nêu bật được tinh thần dân tộcvà khát vọng độc lập, hơn nữa ngôn ngữ sử dụng trong văn bản này mang đượm màu sắc dị đoan, phong thủy.
Dùng ngôi kể thứ nhất kể miệng về cảm xúc của em khi nhận được quà của người thân
Chú ý: Kể miệng phải ngắn gọn, tự nhiên, giản dị.
Giúp mk với các bn ơi, mai mk phải nộp rồi