mượn lời một cuốn sách kể chuyện tình cảm giữa em và cuốn sách ấy
Lập dàn ý chi tiết mượn lời một cuốn sách kể chuyện tình cảm giữa em và cuốn sách? Giúp mình với nha các bạn, đang gấp lắm, mai kt ồi!
Lập dàn ý chi tiết mượn lời một cuốn sách kể chuyện tình cảm giữa em và cuốn sách? Giúp mình với nha các bạn, đang gấp lắm, mai kt ồi!
Mượn lời một đồ vật hay con vật gần gũi với em để kể chuyện tình cảm giữa em và đồ vật hay con vật đó. ( tả giúp mik 1 cuốn sách Toán 6 tập 1 )
Bài viết về cây bút :
Trong số những cây bút viết của cô chủ thì tôi là cây bút máy được cô yêu thích nhất. Cô chủ lúc nào cũng cưng chiều và chăm sóc tôi cẩn thận từng chút một. Tôi tự hào và hạnh phúc lắm.
Tôi vốn không phải là cây bút của cô chủ. Ngày mới mua về, mẹ tặng tôi cho em trai cô. Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng viết chữ rất đẹp mà cũng có ý thức giữ gìn. Vì mới mua nên tôi còn rất mới và là một chàng trai khá bảnh bao. Thân bút sơn nước sơn màu đen láng bóng. Hàng chữ in trên đó rõ ràng từng nét. Cái nắp bút màu bạc lấp lánh. Đặc biệt, ngòi bút viết rất trơn như chạy trên từng trang giấy trắng. Tôi rất dễ tính mà bụng tôi cũng rất khỏe, loại mực nào cũng “ăn” được mà ăn rất ngon lành. Vì vậy, cậu bé lại càng thích tôi. Một hôm, cậu khoe tôi với cô chủ. Cô chủ hứng thú, nhẹ nhàng cầm tôi lên ngắm nghía. “Chà! Đẹp quá. Lại cầm rất vừa tay”. Cô chủ vừa ngắm tôi vừa tấm tắc khen ngợi làm tôi xấu hổ. Rồi cô ngỏ lời muốn tôi làm bạn với cô chủ nhưng cậu bé không chịu. Thế là cô chủ buồn lắm.... Đến ngày sinh nhật cô, em trai tặng một món quà bí mật. Gói quà nhỏ xíu bọc giấy bên ngoải. Cậu bé chắc chắn đây là món quà mà chị rất thích. Hồi hộp, cô chủ từ từ mở ra. Một lát sau, tôi đã nằm trong bàn tay cô chủ. Cô hét lên sung sướng. Từ đó, tôi trở thành người bạn thân thiết của cô.
Cô chủ dành cho tôi không phải tình yêu của cô chủ với đồ vật mà là tình cảm đặc biệt giữa hai người bạn với nhau. Cô coi tôi như một người bạn thật sự. Cô may cho tôi một cái túi xinh xinh bằng vải và cho tôi nằm ở trong đó. Mỗi khi viết bài, cô lấy tôi ra, ngắm nhìn một chút rồi mới viết vào vở. Cô không bao giờ ấn mạnh vì sợ tôi đau nên lúc nào cô cũng nhẹ nhàng đặt tôi lên trang giấy. Trước khi đi ngủ, cô cũng không quên bơm một bụng đầy mực cho tôi, cất tôi vào túi và chúc tôi ngủ ngon. Có những lúc buồn, cô chủ không nói với ai được nên thủ thỉ tâm tình với tôi. Không rõ cô chủ có biết rằng tôi nghe và hiểu hết những điều cô nói. Nhưng nếu cho tôi một điều ước, tôi ước sao mình có thể được nói để chia sẻ với cô, để niềm vui của cô được nhân lên gấp bội và nỗi buồn sẽ được chia đôi. Nhưng tôi chỉ là một cái bút, chỉ biết nghe thôi mà không thể chia sẻ. Tôi nhớ mãi một lần khi thấy nước mắt cô chủ rơi...
Hôm đó, trên lớp học vào giờ ra giải lao, cô chủ vội đi đâu mà không mang tôi theo, để tôi nằm trên bàn mà quên nắp bút. Có cậu học trò hiếu động nô đùa làm tôi ngã từ trên bàn xuống. Thật không may, ngòi bút lại lao xuống trước và tôi đã đau xót khi biết rằng mình không còn giúp cô chủ viết bài được nữa. Chưa kịp hoàn hồn thì cậu ta lại chạy nhảy lung tung, giẫm chân cả lên mình tôi nữa... Tôi đau điếng mà không biết làm sao, chỉ mong cô chủ mau về và cứu tôi. Vừa may, cô chủ vào lớp. Nhìn thấy tôi, cô chủ lập tức chạy tới. Thấy tôi bị xước khắp mình mẩy, ngòi bút bị gãy cô chủ thương tôi chạy ra phía sau sân trường ngồi khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mình tôi. Những giọt nước mắt trong sáng, tôi cảm nhận được tình yêu vô bờ cô dành cho tôi. Tôi không chỉ là cây bút bình thường mà là người bạn của cô. Hơn thế, tôi còn là món quà kỉ niệm mà em trai đã tặng cô nhân ngày sinh nhật. Tôi biết, với cô, tôi rất có ý nghĩa. Thế nên cô đã khóc rất nhiều, khóc nức nở như khi mất đi thứ gì quý giá vậy.... Cũng vì thế mà cô giận cậu bạn kia lắm.
Từ ngày tôi bị hỏng, cô chủ không bao giờ viết bút mực nữa. Cô để tôi nằm trong hộp bút nhỏ trên bàn. Dù không dùng nữa nhưng ngày nào đi học về cô cũng mở tôi ra xem, ngắm nghía tôi và kể chuyện cho tôi nghe, vẫn là những câu chuyện lớp học, bạn bè thầy cô nhưng tôi luôn luôn hào hứng. Cô chủ vẫn yêu quí tôi như ngày nào...
Là cây bút viết, đồ dùng học tập quen thuộc của học sinh, chúng tôi luôn mong nhận được từ các cô cậu học trò sự quan tâm và ý thức giữ gìn. Còn với riêng tôi, khi nhận được tình yêu của cô chủ, được coi như người bạn thân thì đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.
Meo! Meo! Xin tự giới thiệu với các bạn, tôi là mèo tam thể Mi Mi, vừa tròn một tuổi. Tôi về ở với chị Hằng đã được nửa năm rồi. Chuyện của tôi với chị Hằng đầu đuôi là thế này:
Năm ngoái, nhà chị Hằng ở trên thành phố có nuôi một anh Mèo Mướp. Chị Hằng kê là anh Mèo Mướp bắt chuột rất tài. Lũ chuột cống, chuột nhắt cứ thấy bóng anh ấy là khiếp vía, tìm đường trốn chạy. Nhờ thế mà đồ đạc trong nhà đỡ bị cắn phá. Ai cũng quý, cũng yêu anh Mèo Mướp.
Nhưng rồi anh Mèo Mướp bị bọn trộm bắt mất. Lũ chuột được thể hoành hành dữ dội. Mẹ con chị Hằng phải về quê xin bà ngoại một con mèo khác. Đó chính là tôi. Phải xa mái nhà vốn đã quen thuộc, gắn bó bấy lâu, tôi thấy lòng nôn nao khó tả. Lên thành phố, lạ cảnh, lạ người, tôi sẽ sống ra sao?
Nhưng nỗi băn khoăn ấy nhẹ hẳn đi khi chị Hằng đón tôi từ tay bà ngoại. Chị Hằng là một cô bé xinh xắn và lanh lợi. Chị ôm tôi vào lòng, thủ thỉ:
- Mi Mi ngoan của chị! Về với chị nhé! Ôi, bộ lông của Mi Mi mới đẹp làm sao!
Nghe chị Hằng khen, tôi thích lắm! Kể từ nay, chị Hằng sẽ là cô chủ nhỏ của tôi.
Đường lên thành phố xa ơi là xa! Dễ đến mấy chục cây số. Lúc trời xẩm tối, mẹ con chị Hằng mới về đến nhà. Đèn điện bật sáng. Ồ! Tất cả đều lạ lẫm đối với tôi! Căn nhà hơi chật mà lại nhiều đồ đạc thế kia thì lũ chuột tha hồ mà ẩn nấp.
Suốt mấy ngày, tôi loanh quanh trong nhà, làm quen với nơi ở mới. Chị Hằng chăm sóc tôi rất kĩ. Lúc chị học bài, tôi nằm cạnh bàn, mắt lim dim. Học bài trong, trước lúc đi ngủ, bao giờ chị cũng vuốt ve và âu yếm trò chuyện với tôi như với đứa em mà chị thương yêu. Đáp lại tình cảm đặc biệt mà chị Hằng dành cho tôi, tôi cố làm tròn phận sự của mình. Sau mỗi lần tôi bắt được chuột, chị Hằng đều dành cho tôi những phần thưởng xứng đáng.
Chị Hằng yêu tôi và tôi cũng rất mến chị Hằng. Mấy ngày chị ấy cùng với các bạn trong lớp đi tham quan xa nhà, tôi nhớ lắm! Tôi thích nghe giọng nói dịu dàng của chị mỗi lúc chị khen: "Ôi! Mi Mi của chị giỏi quá chừng! Lại đây với chị nào!".
mượn lời quyển sách giáo khao ngữ văn lớp 6 để kể chuyện tình cảm giữa em với quyển sách giáo khao ngữ văn lớp lớp 6 đó
Cho tình tiết sau : "Một đêm ,em tỉnh dậy và tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cuốn sách giáo khoa ngữ văn 8 và chiếc điện thoại " . Em hãy xây dựng tiếp tình huống của câu chuyện và viết thành một câu chuyện trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm
Khi muốn mượn của bạn cùng lớp một cuốn sách, em thường dùng những câu nào
trong số những câu sau đây. Vì sao?
a. Cho mượn quyển sách!
b. Cậu có thể cho minh mượn cuốn sách được không?
c. Hãy đưa cho mình mượn cuốn sách.
d. Đưa cuốn sách mượn nào!
e. Cho mượn cuốn sách đi!
Chọn câu b
Các câu còn lại đều là các câu cầu khiến nhưng với sắc thái không tôn trọng đối tượng giao tiếp, gây khó chịu cho người nghe.
Câu b cũng là một dạng câu cầu khiến dưới dạng câu hỏi
Hà có 5 cuốn sách khoa học, 4 cuốn sách tiểu thuyết và 3 cuốn truyện tranh (các sách khác nhau từng đôi một). Hà đồng ý cho Nam mượn một cuốn sách trong số đó để đọc. Nam có bao nhiêu cách chọn một cuốn sách để mượn?
Việc Nam chọn một cuốn sách của Hà để mượn có ba phương án thực hiện
Phương án 1: Mượn một cuốn sách khoa học, có 5 lựa chọn để mượn.
Phương án 2: Mượn một cuốn sách tiểu thuyết, có 4 lựa chọn để mượn.
Phương án 3: Mượn một cuốn sách tiểu thuyết, có 3 lựa chọn để mượn.
Áp dụng quy tắc cộng, ta có số cách chọn một cuốn sách để Nam mượn của Hà là:
\(5 + 4 + 3 = 12\) (cách chọn)
-Kể tên một cuốn sách mà em thích nhất? Chi tiết khiến cho em cảm thấy bất ngờ, thích thú và để lại ấn tượng sâu sắc nhất là gì?
- Cuốn sách đem lại cho em những điều mới mẻ gì?
- Cuốn sách này có thể giúp em hiểu thêm về điều gì không?
- Cuốn sách sẽ tạo nên những điều tích cực gì trong cuộc sống của em?
Em hãy nêu cảm nghĩ của mình về cuốn sách:"Kể chuyện Bác Hồ".
Bác Hồ có rất nhiều đức tốt đẹp để chúng ta học hỏi và noi theo,từ việc Bác kiên cường chống lại tuổi già và bệnh tật cũng vậy,..Bác luôn kiên cường trong mọi việc,và luôn tự làm những công việc mà ít khi ta có thể bắt gặp Bác nhờ những anh chiến sĩ hay cả những người phục vụ
Cuốn sách tôi muốn nói đến có tên là “ Bác Hồ và những bài học về đạo đức, lối sống dành cho học sinh” cuốn sách gồm có 9 bài học về những đức tính của Bác, sách có 40 trang, do nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam ấn hành, in trên khổ 17x 24cm . Bìa sách được trang trí rất đẹp và có in hình Bác Hồ và một người nông dân đang cày ruộng.
Cuốn sách này dạy cho tôi rất nhiều bài học từ việc làm gì cũng cần có kiên nhẫn và nghiêm túc, trong đời sống ta cần có tính trung thực trong khi làm việc. Bác dạy cho ta rất nhiều việc và những bài học rất hay và vô cùng ý nghĩa .Người là một vị lãnh tụ vô cùng giản dị trog đời sống hàng ngày và quan hệ với mọi người….Bác vẫn có câu “ không có gì quý hơn độc lập tự” câu nói thể hiện trong cuộc sống của chúng ta không có gì quý hơn là đất nước được sống bình yên và không còn có chiến tranh .Bác luôn dạy cho cho chúng ta rất nhiều học bài học nhưng từ khi đọc được cuốn sách “ Bác Hồ và những bài học về đạo đức, lối sống dành cho học sinh” thì tôi lại rút ra được một số bài học vô cùng quý giá từ người : “ cần phải biết quý những gì ta làm ra,không nên lãng phí” và câu “ uống nước nhớ nguồn” . Đó là những gì tôi rút ra được sau khi đọc được cuốn sách này nó dạy tôi rất nhiều thứ và giúp cho tui có một hướng nhìn khác về thế giới rộng lớn này.
“Bác Hồ sống mãi” là quyển truyện tranh em vừa tìm được ở thư viện trường với câu chuyện “Buổi chiếu phim đặc biệt”.
Bìa truyện có hình ảnh của Bác Hồ mỉm cười đang thuyết minh bộ phim. Hình ảnh Bác Hồ hiện ra trước mắt em, Bác có bộ râu dài, mái tóc bạc trắng cùng đôi mắt hiền từ, nụ cười gần gũi, thân thiện. Câu chuyện nói về buổi chiếu phim, nhưng bộ phim mới nhập về chưa có bản thuyết minh nên chỉ toàn tiếng Pháp, đúng lúc đó, Bác đến rạp nên đã trực tiếp thuyết minh cho mọi người nghe, mọi người đều rất hớn hở khi được nghe Bác thuyết minh. Sau khi Bác thuyết minh xong, mọi người ai nấy đều hiểu ra câu chuyện. Bác cũng đúc kết bài học từ bộ phim cho mọi người “Muốn có lứa đôi hạnh phúc thì đừng quá lệ thuộc vào hình thức bên ngoài! Cần nhìn thấu cái đẹp từ bên trong, cái đẹp bản chất, cái đẹp thuộc về phẩm giá con người! Như thế hạnh phúc mới dài lâu!” Tất cả mọi người nghe xong đều vỗ tay thán phục với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.
Qua câu chuyện, em đã học được một bài học quý báu từ Bác Hồ: “đánh giá phẩm chất của một con người không phải là hình thức bên ngoài mà là cái đẹp bên trong con người đó”. Vì vậy chúng ta không nên chỉ nhìn hình thức bên ngoài mà đánh giá cả một con người, chúng ta cần nhìn cái tâm và tấm lòng của người đó như thế nào mới là điều quan trọng.”