Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Xem chi tiết
Tập-chơi-flo
1 tháng 11 2018 lúc 17:39

1,

“Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là người như vậy đó.

Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.

Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.

“Bàn tay ta làm nên tất cả

Có sức người sỏi đá cũng thành cơm”

Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao chai sạn, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.

Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà… thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.

Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.

Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.

Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.

“Mẹ như biển cả mênh mông

Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.

Tập-chơi-flo
1 tháng 11 2018 lúc 17:40

2,

ình cha con luôn là thứ tình cảm âm thầm, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ và da diết. Chưa bao giờ em viết bất cứ một điều gì dành cho cha, bởi rằng có lẽ ngôn từ không đủ sức để diễn tả hết tình cảm đó. Và có lẽ em không đủ can đảm để viết ra những lời tự sâu trong trái tim dành cho cha. Đó là một người đàn ông đặc biệt trong cuộc đời em hôm nay và cả mai sau nữa.
Cha là người mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc và nhiều yêu thương như thế này. Cha gánh trên đôi vai gầy cả một gia đnh lớn, gánh hết ước mơ của những đứa con đnag tuổi ăn tuổi học. Những điều cha làm cho chúng em chưa bao giờ là thừa, bởi với cha, tình yêu chưa bao giờ là đủ giành cho gia đình.
Cả cuộc đời cha nhọc nhằn, vất vả, tần tảo sớm hôm vì miếng cơm manh áo của gia đình, của những đứa con thơ đang trông ngóng trông từng ngày.
Nếu như mẹ âm thầm tần tảo sớm hôm thì cha là người đàn ông đầy nghị lực, gánh vác hết mọi chuyện lớn trong gia đình. Cha như cây đại thụ chống những cơn bão nổi dậy trong gia đình. Nếu không có ý chí, nghị lực và tình yêu phi thường thì cha không thể gánh vác được trách nhiệm lớn lao như thế.
Em vẫn thường bắt gặp hình ảnh người mẹ dịu hiền, đảm đang, tần tảo trong những câu thơ, áng văn của nhiều nghệ sĩ; nhưng hình ảnh người cha thật hiếm hoi. Có lẽ tình cảm giành cho mẹ rất dễ bày tỏ nhưng đối với cha thì rất khó khăn. Tuy nhiên không phải thế mà vai trò người cha trở nên giảm đi. Ngược lại vai trò và trách nhiệm ngày càng to lớn và được khẳng định mãnh liệt hơn.
Cha em là một người rất hiền lành, mọi việc trong nhà cha đều lo toan, những việc nhà cha cũng hay đỡ đần giúp mẹ. Có rất nhiều lúc mẹ cười bảo với mấy chị em rằng “Cha mấy đứa ai cũng khen giỏi giang, không ngại giúp việc nhà cho vợ”. Em rất tự hào vì có người cha tuyệt vời như vậy.
Em còn nhớ có một lần mẹ ốm, phải đi viện. Những ngày này cha vừa làm tròn vai trò người cha, vừa gánh thêm vai trò làm mẹ. Sáng sáng cha dậy nấu cơm cho con ăn, rồi đưa con đi học, rồi quét dọn, chăm sóc đàn heo vừa mới sinh. Cha lo lắng cho mẹ đến nỗi hốc hác cả gương mặt, đôi mắt cha trở nên nặng nề nhưng vẫn ánh lên niềm tin yêu trong cuộc sống.
Cha là con út trong gia đình của ông nội, các cô và bác đều đi xa. Cha gánh vác chuyện gia đình mình và gia đình lớn của ông nội. Cha vẫn đều đặn chăm sóc ông bà, thường xuyên dẫn ông bà đi khám sức khỏe định kì. Có nhiều lúc em thấy cha loay hoay bên bếp lò, nấu bát canh chua cho ông bà nội. Bởi đây là món mà ông bà rất thích ăn. Cha đã tự tay vào bếp làm cho ông bà mà không cho các con nấu. Một cử chỉ bình dị nhưng đã nói lên được tấm lòng hiếu thảo, đáng trân trọng mà cha dành cho ông bà.
Cha là một người giàu đức hi sinh, vẫn luôn dành cho gia đình những điều tốt đẹp nhất. Có nhiều lúc đi làm về, em nhìn thấy sự mệt nhọc trên gương mặt cha nhưng cha vẫn nở nụ cười tươi, vẫn luôn mang đến cho gia đình không khí vui tươi nhất. Chưa bao giờ cha kêu ca, than vãn mệt mỏi hay cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo toan. Đây là điều mà em học được ở cha, một đức tính là một người đàn ông cần có được.
Cha luôn là một người đàn ông tuyệt vời và vĩ đại nhất đối với gia đình em. Là tấm gương sáng về cách làm người mà em đã học tập được rất nhiều. Em mong sao cha luôn khỏe mạnh, vui vẻ để cả nhà em luôn được hạnh phúc sum vầy như thế này.

Tập-chơi-flo
1 tháng 11 2018 lúc 17:41

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau,  mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm với cá

Mồ côi má lót lá mà nằm”

Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng  ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.

Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!

Đề bài: Cảm nghị về bà nội.

Nếu có ai hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội .

Bà tôi là người nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật . Tôi thương bà lắm ! Tôi thương cái mái tóc xoăn xoăn điểm bạc của bà, thương cái dáng đi chầm chậm mà khập khễnh của bà . Bảy mươi tuổi mà tôi trông bà có vẻ già hơn so với người cùng tuổi .

Tôi có được nghe bố kể rất nhiều về bà – một con người chăm chỉ và chất phác . Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi đi bộ đội . Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà .

Khi chưa ngã bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao kiếm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn . Bà còn hay mua quà cho anh em tôi, những món quà dù là nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học hay những gói kẹo, gói bánh… Từ việc ấy cũng đã đủđể tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào !

Tôi còn biết có lúc đi ra chợ bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà quay lưng lơ đi mà bà săn sang rút ra một tờ tiền trong ví của mình, gấp gọn làm đôi rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó . Tôi thật cảm phục trước tấm lòng yêu thương vô hạn và trái tim rộng mở của bà luôn rộng mở đối với bất kì ai !

Bà tôi còn là một người rất yêu thiên nhiên nữa . Trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo : “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, giup tinh thần ta thoải mái hơn.”

Lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình . Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi . Những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi , giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn.

Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi. Trời ơi ! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuốI và sẽ không chữa khỏI được. Sao mà ông trờI lạI bất công vớI bà đến thế ạ!

MỗI lần tôi đến chơi, tôi đều thấy bà cườI nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng rằng ẩn sau nụ cườI đó là nỗI đau về thể xác đang dằn vặt bà tôi . Bà vẫn lạc quan và yêu đờI quá! Bà chỉ đang cố gắng tỏ ra vui vẻ cho tôi đỡ buồn . Tôi biết cơn đau đó đã hành hạ bà tôi suốt hàng tháng trờI . Bà ơi! MỗI khi nhìn thấy bà lên cơn đau quằn quạI cháu chỉ còn biết chạy lạI mà xoa bóp cho bà và chỉ biết oà khóc như một bé lên ba . Giá mà khi đó cháu có thể làm gì hơn những việc ấy để cho bà đỡ đau để cho bà đỡ khổ bà ạ!

Và đến ngày giáng sinh cách đây hai năm, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi về một nơi rất xa mà không bao giờ quay trở lạI . Đay là lần đầu tiên cháu biết đến sự mất mát. Sự mất mát làm thành khoảng trống trong con tim cháu. Sự mất mát mớI to lớn làm sao khi cháu phảI cách xa một ngườI mà cháu yêu thương nhất. Bà nộI ơi! Sao bà lạI bỏ cháu mà đi vậy bà ?

Bây giờ, mỗI khi nhớ đến bà, cổ họng cháu lạI thấy tắc nghẹn và mắt cháu lạI cay xè bà ạ! Bà đã cho cháu bài học thật quí giá :Ta hãy trân trọng từng phút giây dù là nhỏ nhất khi ở cạnh ngườI mà minh yêu thương.

Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: Cháu yêu bà! Hình ảnh bà sẽ mãi mãi nằm trong tim cháu.

Phương Thảoo
Xem chi tiết
Mai Hà Chi
7 tháng 9 2017 lúc 23:07

Tham khảo :

1/

Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài ba mươi rồi. Nhưng đối với tôi mẹ vẫn còn trẻ như phụ nữ mười tám đôi mươi. Mẹ có dáng người thấp đậm. Mái tóc mẹ đen nhánh, dài và chấm ngang lưng ôm lấy khuôn mặt trái xoan của mẹ. Nước da mẹ không được trắng như bao người phụ nữ vì ngày xưa mẹ phải lao động vất vả kiếm tiền mua gạo nuôi cả gia đình. Đôi mắt mẹ đen láy ẩn sau hàng mi dài và cong. Chiếc mũi của mẹ tuy không cao nhưng rất hài hòa với khuôn mặt của mẹ. Làn môi đỏ hồng lúc nào cũng nở nụ cười tươi để lộ hai hàm răng trắng muốt, rất dễ mến dễ gần. “Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.” Đôi bàn tay của mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi tôi. Mỗi khi cầm đôi bàn tay trai sần của mẹ tôi thấy thương mẹ vô cùng.

Mẹ là người rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái nên người. Tính mẹ hơi nóng nhưng cũng có lúc mẹ rất hiền từ. Mỗi lần mẹ nói, tôi thấy mẹ như một cô giáo dạy văn đang đứng trên bục giảng bài. Mỗi khi tôi mắc lỗi, bằng giọng nói dịu dàng, truyền cảm, lời an ủi và động viên, mẹ đã khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi nhớ có lần được điểm mười. Vừa đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ và xà lòng mẹ khoe: “Mẹ ơi hôm nay con được điểm mười đấy, mẹ thưởng cho con một món quà nhé!” Mẹ cười tươi ôm chầm lấy tôi và nói: “Con gái của mẹ giỏi quá, mẹ thưởng cho con này!” Mẹ vừa nói vừa hôn lên má tôi một cái. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng. Vòng tay mẹ ấm áp như ngọn lửa hồng sưởi ấm trái tim tôi. Cũng có lần tôi bị điểm kém, trên khuôn mặt của mẹ không còn nụ cười của mọi ngày nữa. Mà giờ đây gương mặt mẹ trùng xuống, buồn rầu. Nhưng mẹ không quát mắng em mà chỉ nhắc nhở nhẹ và cố gắng cười để an ủi tôi và động viên tôi cố gắng lần sau. Trong lúc đó, tôi cảm thấy mình đã phụ lòng mẹ, phụ công mẹ nuôi dạy chúng tôi. Vì vậy tôi đã tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Những đêm tôi chưa học bài xong, vì lo lắng cho tôi nên mẹ đã lên phòng và ngồi cạnh tôi. Thấy tôi chán nản và buồn ngủ, mẹ đã động viên tôi giúp tôi không buồn ngủ và chán nản. Những lời nói của mẹ như một nguồn sức mạnh giúp tôi cảm thấy tỉnh táo và học tiếp bài.

Ở nhà mẹ là một người phụ nữ đảm đang. Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy sớm để đi làm nhưng mẹ vẫn rất quan tâm tới tôi. Sáng nào mẹ cũng hẹn đồng hồ báo thức cho tôi dậy đi học. Mẹ chuẩn bị quần áo đồng phục cho tôi mặc. Nhưng cũng có ngày mẹ đi làm muộn. Những ngày đó, trước khi đi học mẹ bẻ áo cho tôi, chỉnh khăn quàng đỏ cho tôi. Có lần góc học tập và phòng ngủ của tôi rất bề bộn. Nhưng buổi tối, sau khi đi học thêm về, mọi thứ đã khác. Tất cả đều rất gọn gàng và ngăn nắp. Quần áo được gấp gọn gàng và để ngay ngắn trong tủ. Buổi trưa có những hôm đi làm về muộn nhưng mẹ vẫn chuẩn bị một bữa trưa đơn giản nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng cho cha con tôi. Không chỉ ở nhà mà ở ngoài xã hội mẹ cũng tham gia rất nhiệt tình. Trong tổ, hàng xóm có việc gì mà nhờ đến mẹ, mẹ đều giúp đỡ . Ra ngoài, mẹ luôn chào mọi người bằng một nụ cười tươi. Mọi người ai cũng yêu quí mẹ như cha con tôi vậy.

Bao lần xem trên ti vi, thấy các bạn nhỏ mồ côi không cha, không mẹ, không có họ hàng thân thiết, nơi ăn chốn ở và không có nơi nương tựa. Các bạn ấy phải đi bán những thanh kẹo cao su, những tấm vé số… để kiếm ăn sống qua ngày. Tội nghiệp các bạn nhỏ ấy làm sao! Bây giờ tôi mới biết mình thật may mắn. Tôi có cha mẹ và có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc trong vòng tay che chở của cha mẹ. Tôi muốn nói thật nhiều với mẹ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!” Đúng là: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ”

Mai Hà Chi
7 tháng 9 2017 lúc 23:08

2/

Tham khảo :

Cuộc đời mẹ – Khúc phim buồn,
Nhà nông cơ cực, bần hàn, khó khăn,
Biết bao vất vả, hi sinh,
Để giữ mái ấm gia đình yên vui,
Nhưng chẳng níu kéo được gì
Người cha ấy vẫn ra đi dứt tình.
Bỏ lại cho mẹ một mình,
Hai đứa con nhỏ, ngoan hiền ngây thơ,…
Nhiều lúc mẹ buồn thẩn thơ,
Nhưng vì con trẻ phải lờ vượt qua…

Những cơn mưa nhẹ ngoài hiên,
Tình mẹ luôn mãi thiêng liêng muôn đời.
Lung linh như ánh sao trời
Mẹ là tất cả cuộc đời của con
Lo con từng giấc ngủ tròn
Cho con đi học vui chơi đủ đầy
Khó nhọc chẳng quản, chẳng hề
Vòng tay ôm ấp, vỗ về yêu thương
Con đi trên mỗi bước đường
Vẫn thầm nhớ mãi tấm gương mẹ hiền.
Dầu có đi khắp trăm miền,
Nhớ tình phụ tử thiêng liêng mẹ dành.
Bước đường rạng rỡ công danh
Là thời gian của mẹ dành tiền nong
Nắng mưa mẹ chẳng quản công
Muốn gửi mẹ cả tấm lòng tri ân
Mẹ ơi! Khó nhọc tấm thân,
Con sẽ cố gắng đỡ đần mẹ yêu.

Cúi đầu với cả lòng này,
Mong mẹ mãi mãi tháng ngày vui tươi,
Trên môi luôn nở nu cười
Hạnh phúc trọn vẹn đong đầy hân hoan.
Giữ mãi những giây phút này.
Mong sao mẹ mãi sống hoài với con.
Chúc mẹ sức khỏe dồi dào,
Yêu thương tràn ngập, đón chào niềm vui .
Dù có mai này ra sao,
Thì mẹ luôn mãi là người con yêu….

Believe
23 tháng 8 2021 lúc 11:10

                                            “Công cha như núi Thái Sơn

                                  Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Đúng là như vậy, công lao sinh thành và nuôi dưỡng của cha mẹ là không gì sánh nổi. Thật may mắn cho những ai được sống trong vòng tay yêu thương, sự quan tâm chăm sóc của mẹ. Mẹ là người để chúng ta sẻ chia niềm vui, nỗi buồn, để trao gửi yêu thương và để kề bên mọi khoảnh khắc trong cuộc sống. Mẹ là người tôi yêu quý, trân trọng, tự hào và biết ơn nhất trên đời này.

Tôi tự hào không phải vì mẹ quá xinh đẹp hay giàu sang mà vì chính vóc dáng nhỏ nhắn, đôi bàn tay, đến mái tóc điểm bạc của mẹ. Dáng người mẹ nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, mẹ luôn vất vả, không ngại khó khăn, gian khổ để chăm lo cho gia đình bằng chính cái vóc dáng, hình hài, cơ thể nhỏ bé ấy. Đôi bàn tay mẹ đã không còn thon dài, đẹp tuyệt trần mà đã trở nên thô ráp từ lúc nào không hay. Đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng bế tôi rồi cất những tiếng ru ngọt ngào, ấm áp như dòng sữa mẹ. Từng dòng sữa ấy đã “chảy” vào tâm trí tôi để rồi chẳng thể quên được, để tâm hồn tôi được gạn đục khơi trong qua từng tiếng ru nhẹ nhàng, ngập tràn yêu thương của mẹ. Chính đôi bàn tay mẹ đã nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt tôi rồi khẽ ôm tôi vào lòng để nỗi buồn cũng nhanh chóng tan đi và tôi lại được mẹ tiếp thêm sức mạnh. Cũng chính đôi bàn tay ấy đã tần tảo sớm hôm, từ gõ bàn phím trên cơ quan đến quét dọn nhà cửa. Mái tóc đen óng mượt, làn da trắng hồng, mịn màng hồi nào giờ đây đã không còn nữa, thời gian và sự vất vả, lo toan đã in trên làn da mẹ vài nếp nhăn, điểm trên đầu mẹ vài sợi tóc bạc.

Ôi mẹ ơi, kể làm sao được hết những hi sinh thầm lặng mà cao cả của mẹ, có ai vất vả một đời vì gia đình, vì con như mẹ. Trong mắt tôi, mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất, vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà. Mẹ đã căng thẳng với bao việc cơ quan, về nhà lại tất bật với công việc nhà. Trên thân hình, đôi vai nhỏ bé ấy đã phải gánh bao nỗi lo toan, bao gian nan, sóng gió. Có những hôm mẹ phải thức thâu đêm, làm việc trên chiếc máy tính trong căn phòng sáng đèn giữa không gian tĩnh mịch để chuẩn bị sát nhập đơn vị, bàn giao công việc. Hay những ngày cuối năm việc cơ quan “ngập đầu” nhưng mẹ vẫn phải chuẩn bị đón Tết. Nhiều lúc thức giấc lúc nửa đêm, thấy mẹ đang cặm cụi làm việc mà lòng con xót xa biết nhường nào! Nhưng biết làm sao khi lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ, chẳng giúp mẹ được nhiều.

Không chỉ giỏi việc nước, đảm việc nhà, mẹ còn là cô giáo dạy tôi những điều hay, lẽ phải, mẹ luôn theo sát, quan tâm đến việc học của tôi. Mẹ lo cho tôi từng cuốn sách, vở, từng cái bút, cái cặp đến đồng phục tới trường, tất cả đều một tay mẹ chuẩn bị sẵn sàng. Mặc dù học đã rất lâu nhưng các từ vựng tiếng Anh mẹ vẫn nhớ rất tốt. Nhiều lúc bằng giọng nửa đùa, nửa thật tôi nói:

- Ngày xưa mẹ không học chuyên Anh thì hơi phí.

Đôi lúc mẹ không thể giảng dạy bài bản, chi tiết cho tôi như một giáo viên bởi dù sao mẹ cũng đã học từ rất lâu rồi nhưng nếu tôi chưa hiểu, mẹ sẽ lập tức tìm người giúp đỡ.

Ngoài việc kèm cặp, theo sát tôi trong học tập, mẹ còn dạy tôi những bài học đắt giá trong cuộc sống. Có những thứ ở trường lớp tôi không được học bởi dù sao đường đời cũng khác với đường trường. Đường trường cho ta bài học rồi mới bắt chúng ta kiểm tra, còn đường đời thì ngược lại, nên những bài học đắt giá đó đã rút ra từ kinh nghiệm xương máu của mẹ, là những gì chân thực nhất. Dường như ở trường lớp chúng ta chỉ được học cách để có được thành công mà bỏ quên cách để vượt qua thất bại. Và mẹ đã là người dạy tôi, giúp tôi vượt qua thất bại.

Mẹ là cô giáo dạy tôi cách đối nhân xử thế - chiếc chìa khóa mở ra biết bao cơ hội. Mỗi chúng ta đều có chiếc chìa khóa đó nhưng để mở ra những cơ hội cho mình bằng chính nó là cả một nghệ thuật, và tôi đã may mắn được mẹ chỉ dạy. Mẹ luôn dạy tôi phải thành thật quan tâm tới người khác bởi sự quan tâm là ngọn lửa sưởi ấm lòng ta; luôn nhớ rằng tên của một người là âm thanh êm đềm, thân thương và quan trọng nhất với họ. Mẹ dạy tôi luôn nở nụ cười trên môi, luôn mang theo nguồn năng lượng tích cực. Luôn phải sống cho nhân đạo, ấp ủ trong mình một tấm lòng nhân ái, sẵn sàng dang rộng vòng tay để yêu thương, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Vẻ đẹp tâm hồn mới là vẻ đẹp đích thực và mãi mãi.

Suốt đười này có lẽ sẽ chẳng có ai yêu thương, lo lắng, chăm sóc từng li từng tí cho con như mẹ, thức thâu đêm những lúc con sốt như mẹ. Những đêm sốt cao, trong mơ hồ tôi vẫn cảm nhận được từng hành động quan tâm, nỗi lo lắng của mẹ. Có lẽ bởi có một sơi dây diệu kì nào đó đã kết nối mẹ con tôi. Mẹ suốt đêm không ngủ, ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng vắt khăn ấm đặt lên trán tôi, rồi lại thấp thỏm xem nhiệt độ cơ thể tôi trên nhiệt kế.

Tình mẹ thiêng liêng và cao quý là ngọn lửa ấm áp nhất sưởi ấm lòng ta mỗi khi lạnh lẽo, là ánh sáng soi sáng cuộc đời ta. Mẹ là người đã sinh ra ta, cho ta được may mắn có mặt trên cõi đời này. Sống trên đời ta lại thấy sao đường đời chông gai đến thế, và rồi mẹ lại dõi theo, dìu dắt ta trên từng bước đường đời gian khổ. Thời gian cướp đi tuổi xuân của mẹ, và con lấy đi sức sống mẹ cha. Mẹ hi sinh rất nhiều nhưng cuối cùng thứ mẹ nhận được lại là những nếp nhăn trên da, là mái đầu bạc trắng. Thời gian thấm thoắt trôi, mẹ cũng già đi theo năm tháng, “Lưng mẹ cứ còng dần xuống / Cho con ngày một thêm cao”. Yêu mẹ nhiều, tôi thầm hứa với lòng mình sẽ luôn học tập thật tốt, luôn nỗ lực, cố gắng hết mình để sau này không phải nói hai tiếng “giá như”, không phải khiến mẹ phiền lòng. Có lẽ món quà ý nghĩa nhất mà tôi tặng mẹ, không gì khác ... là chính những bông hoa điểm tốt, là những lần tôi dang rộng vòng tay để yêu thương, giúp đỡ người khác.

                                      “Con dù lớn vẫn là con của mẹ

                                   Suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”

Từng bước đi của mỗi chúng ta trên đường đời gian nan, đầy giông bão luôn có bóng hình của một người phụ nữ phía sau để dõi theo, dìu dắt từng bước đi. Người phụ nữ đó, không ai khác ... chính là mẹ của chúng ta. Hãy yêu cha mẹ khi còn có thể!

nguyen dan tam
Xem chi tiết
Noo Phước Thịnh
4 tháng 1 2018 lúc 21:33

"Quê hương ai cũng có một dòng sông bên nhà.Con sông quê luôn gắn bó với tuổi thơ đời tôi....". Câu hát của nhạc sĩ đó đã nói rất đúng tâm tư tình cảm của nhiều người, trong đó có cả em. Đúng vậy, quê em có một khúc sông nhỏ chảy qua, dịu dàng và thơ mộng, là nơi sinh hoạt của dân làng, là nơi tuổi thơ em đã gắn bó nhiều kỉ niệm. Nơi ấy đã trở thành biểu tượng của quê hương để mỗi lần đi xa, nhớ về quê là em lại da diết nhớ đến con sông nhỏ quê mình.
Dong sông quê em không biết bắt nguồn từ ngọn suối nào trên dãy Trường Sơn trùng điệp xa xôi, đã đi qua bao ghềnh thác bao vách đá cheo leo trước khi về miền đồng bằng nhưng khi đi qua làng em nó chảy êm ả dịu dàng như muốn cho mọi người có đủ thời gian để ngắm nghía mặt nước lặng lờ với làn nước trong xanh của nó. Bố em bảo sông là một nhánh của dòng Thu Bồn nhưng dân làng em vẫn thường gọi bằng cái tên vừa dân dã vừa thân thương: sông Tre làng. Có lẽ vì nơi đây dân làng trồng tre rất nhiều, kín cả một bãi sông, nên mới có tên gọi như thế.
Sông quê em không có vẻ đẹp to lớn hùng vĩ như những con sông em thường gặp trong những trang thơ, trang văn mà nó bé nhỏ hiền hòa với chiều rộng độ hơn vài chục mét. Nhiều lúc em say sưa ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của dòng sông với hàng tre xanh hai bên bờ soi bóng xuống mặt sông êm đềm mát dịu rồi chợt nhớ đến những câu thơ của Tế Hanh viết về con sông quê mình:
"Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng..."
Đôi lúc, từ trên ngọn tre cao vút, một chú cò trắng như vôi kinh ngạc nhìn thấy bóng mình soi trong làn nước trong vắt, lặng lờ. Trên mặt sông thỉnh thoảng có vài con thuyền của người dân chài cá xuất hiện làm cho dòng sông càng thêm thơ mộng gấp bội phần. Chiều chiều, các bè nứa, các bè gỗ và thuyền buôn lững lờ xuôi về bến sông Hoài tận phố cổ Hội An. Vang vọng trên mặt sông là những tiếng nói và giọng cười của những bà, những cô gái trẻ. Chẳng biết họ có chuyện gì mà vui thế. Em như chợt vui lây cùng với niềm vui bình dị hồn nhiên của họ.
Nhưng dòng sông cũng có lúc nổi giận như con người. Đó là vào những ngày mưa lũ. Nước trở nên mênh mang hung tợn lạ thường. Nó đục ngầu sủi bọt cuồn cuộn chảy cuốn theo bao rác rưởi và củi mục từ trên nguồn trôi về. Mặt nước dâng cao nhấn chìm cả chiếc cầu tre lắt lẻo mà dân làng em góp tre làm tạm để qua bên kia sông làm mùa. Trên bờ những ngọn tre oằn oại cả thân mình như giục dòng nước chảy nhanh hơn ra biển để tránh ngập lụt cho dân làng. Những ngày đó muốn qua bên kia sông, dân làng phải nhờ đến người chèo đò. Con đò mảnh như chiếc lá tre trôi xéo giữa dòng nước ùng ục réo sôi rồi mới cập bến như dự định. Có lẽ chính những ngày gian nan này càng làm em thêm quí thêm yêu quê hương mình. Em tin rằng rồi đây sẽ không còn những chuyến đò qua sông đầy nguy hiểm như thế mà sẽ có một chiếc cầu xi măng kiên cố cho dân làng qua lại bình thường trên sông lúc nào họ muốn
Nhưng cho dù hiền hòa hay hung dữ, dòng sông quê em vẫn là nơi gắn bó thân thương với tất cả người dân trong làng. Đó là nơi có dòng nước nhẫn nại mang phù sa về bồi đắp bãi bờ, giúp cho hai bên bờ bãi lúa nương dâu bốn mùa xanh ngắt. Là nơi dân làng giặt giũ, gánh nước tưới rau. Là nơi những chú trâu, chú bò nhẩn nha gặm cỏ với vài đứa trẻ con vắt vẻo trên lưng đang thả hồn theo những cành diều vút tận mây xanh. Và đó cũng là nơi lũ trẻ làng em tập trung nô đùa chạy nhảy bơi lội trong những chiều hè nóng nực. 
Yêu biết bao dòng sông quê em! Yêu biết bao nơi ghi dấu những kỉ niệm của một thời thơ ấu còn nhiều gian nan khổ nhọc. Dòng sông như một người thân đã hiện hữu trong cuộc đời của em. Mai này dù có đi đâu xa em vẫn maĩ nhớ mãi yêu dòng sông nhỏ quê mình. Sông là tất cả tuổi thơ em!

๖Fly༉Donutღღ
4 tháng 1 2018 lúc 21:29

"Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"

Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời như vậy đó.

Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.

Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn" quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.

"Bàn tay ta làm nên tất cả

Có sức người sỏi đá cũng thành cơm"

Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao chai sạn, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.

Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà... thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.

Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.

Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.

Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.

"Mẹ như biển cả mênh mông

Con luôn ghi nhớ công ơn của người".

Nguyen Thuy Duong
4 tháng 1 2018 lúc 21:33

"Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời."

Văn mẫu lớp 7

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh... mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, ... qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần... Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: "Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!" Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? ...

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con ... con tha thứ cho mẹ, nghe con." Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: "Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi". Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa... việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị... là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: "Con yêu mẹ!" thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.

Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: "Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con'' 

白云尼^^
Xem chi tiết
minh nguyet
20 tháng 10 2021 lúc 19:45

Em tham khảo:

Đề 2:

Tình mẹ thiêng liêng và đáng quý, đã có nhiều câu thơ, câu hát nói về người mẹ, nói về những tình cảm thân thiết nhất của mẹ dành cho con. Ôi! Mẹ kính yêu của con. Không có một nhà văn nào, lời bài hát nào có thể sánh được tình cảm của mẹ. Nếu có một ông Tiên hiện ra và ban cho con một điều ước, con sẽ ước rằng: “Mẹ sẽ sống mãi mãi trên cõi đời này, luôn đi với con và sát cánh mãi mãi bên con”. Giá như điều đó trở thành sự thật, dù có phải chờ đợi thật lâu thì con vẫn hy vọng mong ước đổ sẽ trở thành sự thật.

 

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào.
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”

Con không biết hết được những câu thơ, bài hát nói về mẹ, nhưng con vẫn hiểu rằng, mẹ là tất cả. Tình mẹ được so sánh với biển Thái Bình, nhưng trong tâm trí mỗi người, mẹ còn hơn cả biển Thái Bình rộng lớn, bao la, ngút ngàn ấy. Con yêu mẹ nhiều lắm, nhiều hơn cả chân trời vô tận không biết đâu là bến bờ. Và tình cảm của con sẽ không bao giờ thay đổi.

Mẹ tần tảo nuôi con từng ngày từng giờ. Nhớ dáng hôm nào mẹ lặng lẽ đưa theo con ra chợ bán rau, rồi đến tối mịt mới đưa con về nhà. Hay cả những lần mẹ chơi với con vui vẻ, sung sướng biết nhường nào, giờ đây chỉ còn là ký ức. Khi con đã lớn khôn, con đã hiểu được trong niềm vui sướng ấy, mẹ có biết bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả hằn trên vầng trán cao cao. Và mẹ đã kìm nén nước mắt để cho con được nở nụ cười ngây thơ, tinh nghịch như bao đứa trẻ khác. Mẹ đã che chở cho con đến khi trưởng thành, nuôi con lớn khôn để mong một ngày, con sẽ có ích cho xã hội. Mẹ ơi! Ngày đó không còn xa nữa đâu! Con hứa sẽ không phụ công sinh dưỡng của mẹ.

Con biết mẹ tưởng rằng con đã quên ký ức xa xưa vì con còn bé, nhưng con không hề quên. Người dạy con nói: tiếng đầu tiên là mẹ, người dắt con chập chững bước những bước đi đầu tiên cũng là mẹ. Mẹ sưởi ấm cho con khi gió mùa đông bắc tràn về, quạt mát cho con khi mùa hè nóng nực tràn đến, con đều khắc ghi từng kỷ niệm trong lòng. Lời ru của mẹ êm đềm như dòng suối chảy, thướt tha như gió mùa thu, đưa con đi đến những miền cổ tích xa xưa. Ngay cả đến khi con lớn, mẹ vẫn luôn sát cánh bên con; cùng con đi trên những chặng đường học gian nan.

Mẹ là ánh nắng mặt trời lấp lánh rọi sáng cho con trên con đường đầy khoảng trống phía trước, sưởi ấm cho con qua con đường khó khăn ấy. Con hiểu mỗi bước đi của con đểu khắc ghi những tình cảm thiết tha, êm đềm của mẹ.

Saki
Xem chi tiết
Công chúa cầu vồng
29 tháng 11 2017 lúc 18:31

Đề 1

Tháng bảy mưa thu, vàng lá rụng
ấy mùa nhân loại lễ Vu Lan
Bâng khuâng thương nhớ người sinh dưỡng
Thổn thức tâm hồn ngấn lệ rơi
Hàng năm đều như vậy, hể cứ rằm tháng bảy đến gần, mùa vu lan sắp sửa về, là lòng tôi lại bui ngùi cảm xúc vì không còn cha mẹ để được yêu thương.
.Trong xã hội hiện nay, đa số người có cùng cảm nhận: Rằm tháng bảy là biểu tượng của tình thương, lòng hiếu thảo cho những ai còn cha mẹ, mùa Vu lan còn là thời khắc đánh thức tâm hồn cho những ai không còn cha mẹ, để quay về tim trong hồi tưởng.
Đối với tôi, mỗi lần mùa vu lan đến là mỗi lần tôi buồn rưng rức muốn sống lại hồi ức cùng cha mẹ, chỉ bằng cách quay tìm về trong ký ức, và trong ký ức ấy sẽ hiển hiện ra bức tranh sống động một thời tuổi thơ của tôi đã trải qua, nơi đó chứa rất nhiều hình ảnh thân thương mà cha mẹ đã hết lòng chăm lo cho tôi, giúp tôi vững bước đi vào đời.
Theo tiếng gọi của người miền Nam, gọi cha bằng tiếng ba, gọi mẹ bằng tiếng má, trong bài viết này tôi muốn nhắc đến người cha, đó là ba của tôi! Một người nông dân chất phát, thật thà, nhưng có tâm hồn cầu tiến, biết đặt nặng trong trách quan tâm giáo dưỡng con cái của mình sao cho được vươn lên, khỏe mạnh và được học hành, mặc dù số phận của người nông dân như ba tôi vào thời đó rất nhạt nhòa đen tối, luôn sống trong sự cam chịu nghèo nàn, quê ***.
Trong xã hội, kể cả trong văn thơ đều thường hay nhắc đến người mẹ, tô đậm hình ảnh người mẹ, kể cả tôi vẫn thường hay nhắc đến má nhiều hơn ba . Thật đáng tội cho tôi! Đối với tôi hình ảnh người mẹ luôn khắc sâu trong trí nhớ và lúc nào cũng dạt dào nổi nhớ thương dù câu chuyện xãy ra rất mỏng như sợi tơ cũng nhớ, còn cha dù gánh nặng ngàn cân cũng it gợi lên niềm cảm xúc.
Từ lâu tôi đã lầm lẫn đáng trách! Không hay rằng tôi có một người cha tuyệt vời mà tôi vô tình không nghĩ tới, tâm tư lúc nào cũng nhớ má và nghĩ đến má nhiều hơn ba. Tôi thường xem má là ánh hào quang lung linh tỏa sáng, là bài học yêu thương lan tỏa vào tâm hồn khiến cho tôi rất khó quên, còn với ba tôi trong ký ức rất nhạt nhòa bởi do tính cách khô khan ít bộc lộ tình cảm, lúc nào ông cũng mang phong cách nghiêm khắc của người đàn ông trụ cột trong gia đình, nên có lẽ vì thế mà con cái như anh em chúng tôi ít khi gần gũi.

Nhìn về bức tranh ký ức tuổi thơ của tôi, làm sao có thể thiếu bóng dáng ba tôi trong đó chứ! Kể từ cái thời tôi còn là đứa bé học tiểu học, là con bé Nhỏ của ba tôi(tên gọi của tôi lúc còn nhỏ) với biết bao công sức mà ba tôi đã từng chăm lo cho tôi, từ cái ăn, chốn ở học hành, cùng những lời khuyên dạy, răn đe, rồi lai dỗ dành, mục đích của người là mong muốn con cái được học hành và nên người. Nhìn nét mặt của ba tôi ít khi có nụ cười cởi mở mà chỉ thấy nghiêm nghị, hay la rầy , nhưng mọi thứ công việc nặng nhọc, tốn nhiều công sức ông đều lảnh phần gánh vác. Có những công việc ông đã từng làm cho tôi, mà tôi thì lại là đứa con hời hợt hay dỗi hờn thì làm sao có cảm nhận và thấu đáo hết được. Vậy chứ có những điều tôi nhớ rất rõ: Chính ba tôi từng cõng tôi, không để cho tôi phải lội sình lúc nước ròng sông cạn, người cõng đưa tôi xuống xuồng sang sông đi hoc trường làng, Tay ba tôi từng nắm chặc tay tôi trong nghiêm khắc, dẫn đến gởi ở nhờ nhà người bà con để đi học, ba cương quyết bắt buộc tôi phải đi xa nhà mới có trường để học, và xem đó là điều cần thiết cho tôi ….. Trong những bửa cơm ba tôi luôn chọn ăn phần cá có xương, phần thịt dành cho các con, thường thường đến bửa cơm ông ăn rất nhanh, dường như cố tình ăn nhanh để phần còn lại cho con cái tha hồ bóc lũm. Trong năm học, nhất là những ngày đầu tuần, đối với tôi, rất thường xãy ra cảnh tượng, ba vừa hăm dọa vừa dỗ dành tôi phải thức dậy sớm để đi học ở trường xa( vì trường làng chiến tranh đỗ sập). Khi tôi bệnh, ba vừa nghiêm khắc vừa dỗ dành bắt buộc tôi phải uống thuốc đắng cho mau hết bệnh, tôi vì sợ ba nên vừa khóc vừa uống….Chình ba tôi là người đã mang lại lợi ích cho cuộc đời, cho tương lai của tôi nhiều thứ thế mà tôi luôn xem đó là những điều do vì khó khăn mà bắt buộc. Trong ký ức tuổi thơ của tôi thì ba tôi là người tôi hay hờn giận nhất. Cho đến khi tôi đã trưởng thành và mãi đến bây giờ tôi mới ngộ ra rằng, ba tôi từng nghiêm khắc và bắt buộc tôi phải làm theo như thế, chỉ vì chăm lo cho tôi. Nhìn lại, đường đời tôi đang đi và đã trải qua thì chính ông là người dẫn dắt tôi đi từng bước vào đời và lớn lên trong sự bình yên, khỏe mạnh. Mặc dù tôi chỉ là người thành công trong cuộc sống rất bình thường.

Những câu khuyên dạy của ba thường dành cho anh em chúng tôi rằng: Ráng học để có chữ nghĩa, biết sống có đạo đức để nên người, có nghề nghiệp, sung sướng được tấm thân, đừng để giống như ba, cả đời khổ cực chân lắm tay bùn…… Chúng tôi nghe ba nhắc nhở riết đâm ra chán không muốn nghe, kệ ba nói gì thì nói, chúng tôi im lặng hồn nhiên và xem chuyện học hành không quan trọng bằng ông. Ba đánh anh hai mê chơi trốn học, đánh lộn với bạn bè, thấy ba đánh anh mà tôi cảm thấy giận và sợ ba nhiều hơn. Có lúc, tôi giận ba vì không cho nghĩ học thêm một ngày do mê ngủ không chịu dậy sớm xuống đò đi đến trường học cho kịp buổi sáng….Ba tôi luôn bộc lộ sự nghiêm khắc trước mặt con cái, lúc nào cũng đem chuyện tốt của người khác truyền đạt lai cho chúng tôi nghe, ông nói tới, nói lui anh em tôi nín thinh không dám nói lại, dù không muốn nghe cũng phải nghe, nghe riết rồi thuộc lòng luôn, và dần dần trở thành y như thế vào cuộc sống chúng tôi lúc nào cũng không hay.Thật kỳ lạ!
Sau ngày giãi phóng, ba tôi từ bỏ nghề buôn bán đã nhiều năm gắn bó, để trở về quê nhà sống với ruộng vườn.Từ đó chẵng hiểu vì sao cái nghèo luôn bám lấy gia đình tôi, lao động cật lực, không dám đua đòi xài phí thế mà vẫn không dư giã. Có lẽ do cuộc sống nhọc nhằn và thiếu thốn đã làm cho tâm tính của ba tôi càng lúc càng khô khan khó tính, có những khi tôi thoáng thấy ông buồn rầu lẩm bẩm, tự giận bản thân mình tại sao lao động vất vả như thế mà vẫn nghèo.
Ngày tôi chuẩn bị lấy chồng(năm 1977) tôi mới cảm nhận hết tình cảm và sự lo lắng của ba tôi dành cho tôi, ông lộ vẻ buồn kín đáo khi nhìn lại cảnh nhà nghèo, vách lá sơ xài không lành lặn, trong im lặng tự mình tìm cách đóng sửa lại từng nơi cho ngôi nhà trở nên lành lặn, vén khéo khang trang thêm chút, ba bảo, kẻo bên nhà chồng chê con gái nhà mình nghèo mà không vén khéo, lúc đó tôi nghe ba nói tôi cảm xúc nhẹ lòng vì đã được ba chia sẻ mặc cảm cùng tôi.
Ngày tôi sinh con gái đầu lòng(năm 1978) đồng lương của vợ chồng tôi thấp lè tè, không đủ trang trải, nên việc ăn uống bồi dưỡng sau sinh ba lo tất bật, ba ra sức cắm nhiều cần câu, thường xuyên đi chài cá dưới sông, kiếm được cá ngon ,ba đều dành trọn cho tôi, ông bảo là ăn cho có sữa giúp cháu ngoại chóng lớn. Rồi cháu ngoại lớn dần lên, ba lui cui đốn tre, vuốt cho láng,mỏng từng mảnh nhỏ thật công phu rồi đóng thành một cái khung gỗ vuông gọi là cái nôi, ba ngắm nghía rồi nói, cho cháu ngoại ở trong nôi chơi vừa sạch sẽ mà không sợ té….Tôi sung sướng và cảm động và xem cha mẹ mình là chỗ vựa vững chắc.
Thằng em trai út của tôi đậu đại học bách khoa năm 1986 phải học ở TP Hồ Chí Minh, là người nông dân như ba tôi khi nghe tin con đỗ đại học bách khoa ông mừng vui không thể tả và biểu lộ sự thỏa mãn vì đó là ước mơ của ông từ lâu. Thời điểm đứa em út tôi vào đại học cũng là lúc ba tôi không còn trẻ, sức lực không còn khỏe mạnh, thế nhưng ông vẫn quyết tâm không phó mặc, cố tìm ra những công việc làm để có tiền, như đi chài có được vài con tôm, con cá lớn liền kêu má đem đi bán cất tiền dành cho thằng út, rồi ra sức chăn nuôi gà, vịt trồng rau, nấu rượu nếp bán kiếm đồng lời…. cả hai ông bà ở nhà dốc sức lao động, có món ngon không dám ăn, lúa bán, không dám xài tất cả các thứ đều dành dụm cho thằng con học đại học, thằng em út học ở Sài gòn cũng đâu được sung sướng đầy đủ gì nơi thành phố lớn, so với đồng tiền của ba kiếm được, thật quá nhỏ nhoi, ít ỏi, nhưng đó là cả sự cần cù vất vã, dành dụm mới có được. Riêng thằng em út phải vừa học vừa làm thuê kiếm tiền thêm mới đủ sống. Sau này con tôi đậu đại học một lúc 3 trường, ba mừng vui vô kể. Ba luôn tự hào và xem thành tích con cháu nhà mình dù nghèo nhưng học hành đỗ đạt là niềm hạnh phúc lớn nhất cả đời ông, từ đó ông trở nên vui vẻ cởi mở, đặc biệt ông rất tự hào khi nhìn thằng con trai út của mình trở thành kỹ sư.
Tôi muốn nhắc thật nhiều về ba tôi để nhằm nhắc nhở cho chính mình rằng cần phải tự hào và trân trọng tri ân một người cha cả đời khổ cực, chất phát hiền lành mà có tinh thần luôn cầu tiến. Tìm về hồi ức tôi mới thấy mình có diễm phúc, thế mà từ lâu tôi đã hời hợt không cảm nhận được tấm lòng cao cả đáng yêu của ba mình, rõ ràng ba không thua kém má chút nào về tình thương dành cho con. Tội tự thấy mình có lỗi và chậm hiểu về ba của mình nhiều quá!
Ba tôi, nhìn bề ngoài tuy khô khan nghiêm khắc nhưng bên trong tâm hồn của ba là kho báu tình thương, cả đời tình nguyện làm những công việc nặng nề khổ cực để tìm kiếm cái no ấm cho gia đình, chăm lo cho con cái được trưởng thành và nên người hữu dụng, ông không đòi hỏi sung sướng hưỡng thụ cho riêng mình, Nhìn lại, thì ước mơ của ba tôi đã đạt được phần nào, nhưng rất tiếc sự thụ hưỡng chưa được bao nhiêu, thì ông đã ra đi về cỏi vĩnh hằng.
Tôi thường xem những hình tượng người cha trong xã hội, giúp tôi để tâm nghĩ nhiều đến ba tôi, quả thật ông là một người cha tốt.Tôi nghĩ, nếu đến kiếp sau tôi có còn được một người cha như thế không? Càng nghĩ về ba tôi, tôi càng tự trách mình còn thật nhiều thiếu sót đối với người. Mỗi mùa vu lan về là tôi bùi ngùi muốn làm một điều gì đó để đền đáp công ơn ba của tôi, nhưng biết làm gì hơn ngoài sự thành tâm cầu nguyện cho ba tôi nơi cõi vĩnh hằng được an lành siêu thoát.


Hởi những ai còn cha mẹ bên cạnh, nên trân trong từng phút từng giây để được nhìn thấy mặt và bày tỏ niềm yêu thương với cha mẹ mỗi ngày mỗi nhiều hơn, vì ngày được gần gũi với cha mẹ càng lúc càng ít. Ai còn cha mẹ là còn kho báu, chớ nên chỉ vì lười biếng hoặc không chịu khó khắc phục dành thời gian tới lui thăm viếng, để đến khi cha mẹ qua đời rồi dù có khóc tràn ly nước mắt hay có thật nhiều vàng bạc, kim cương cũng không đổi lại được tiếng nói, giọng cười, lời khuyên dạy của cha mẹ bên tai , cha mẹ còn sống là ta còn cơ hội được ngắm nhìn, dù cha mẹ của mình có một hình hài xấu xí, nhăn nheo, đen đúa và quê mùa, vẫn luôn đẹp trong niềm yêu thương dành cho con, và mãi mãi là kho báu cần phải trân trọng giữ gìn. Cha mẹ mất rồi thì không bao giờ tìm lại được.
Công chúa cầu vồng
29 tháng 11 2017 lúc 18:31

Đề 2

“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ. Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40,của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nư khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của 1 người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như 1 dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như 1 ân huệ, 1 điều đương nhiên. Trong con mắt 1 đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến 1 lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn 1 cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, 2 gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bớ cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sóng trong 1 thế giới không có mẹ, Không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có 1 bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là 1 khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện 1 tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giữ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn. Sau 1 tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật củacon. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm đẻ nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đàu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình. Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm đẻ nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹĐi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

Công chúa cầu vồng
29 tháng 11 2017 lúc 18:32

Đề 3

“Má trồng toàn những cây dễ thương, nào là hoa, là rau, là lúa…”. Có lẽ một câu hát này thôi cũng có thể miêu tả mảnh vườn nhỏ nhà tôi một cách đẩy đủ và chi tiết nhất. Tôi sống ở một thành phố nhỏ, nơi mà đất là thứ xa xỉ, đắt đỏ vô cùng nhưng may thay, mẹ tôi là một người thích trồng trọt nên khi xây dựng nhà, cha tôi vẫn không quên dành một phần để làm một mảnh vườn bé bé xinh xinh cho mẹ trồng rau, trồng hoa. Đối với tôi, nơi đẹp nhất trong thành phố nhỏ bé này không phải là công viên cây xanh, không phải là khu chợ đông đúc, không phải là cung thiếu nhi,..mà nơi đẹp nhất chính là “khu vườn cổ tích” nhà tôi – mảnh vườn của mẹ. Ngôi nhà thân yêu của gia đình tôi chỉ vừa mới xây được ba năm, nghiễm nhiên vườn nhà cũng vừa tròn tuổi đó. Vườn nhà tôi bé thôi, chỉ vỏn vẹn năm mét vuông nhưng mẹ trồng biết bao nhiêu thứ trong đó. Trong vườn các loại cây phân chia thành ba tầng bậc trông rất thích mắt. Cao nhất là hai cây đu đủ đang độ cho trái, sai trĩu quả; thấp hơn là ba cây ớt và hai cây cà chua cũng vừa độ trổ bông; thấp nhất là liếp hành trồng xen ngò và vài luống rau muống, vài luống cải xanh lá non mơn mởn…Mảnh vườn bé xíu ấy được mẹ tôi tận dụng tối đa, vườn rau bên trong được bao bọc bởi “hàng rào” những cây hoa dừa cạn hồng hồng, trắng trắng trông thật đẹp, cứ như một bức tranh được một người thợ khéo tay tô vẽ một cách kì công. Phần không gian ở các góc vườn còn được mẹ tôi trang trí bằng những chậu lan treo: lan vũ nữ, lan tím, lan hồ điệp, mỗi hoa một vẻ đẹp riêng đua nhau khoe sắc. Mảnh vườn nhà tôi nhỏ vậy thôi chứ công dụng thì không hề nhỏ. Nó cung cấp rau sạch cho mỗi bữa ăn gia đình, đảm bảo mỗi bữa ăn đều đầy đủ chất xơ, vitamin cần thiết cho cơ thể. Mẹ tôi là một người chu đáo và cẩn thận, thay vì phun thuốc trừ sâu thì mẹ tôi tỉ mẩn bắt sâu từng luống hành, luống rau, từng cây cà cây ớt. Ngày hai lần, sáng sớm và chiều muộn, mẹ sẽ ra vườn tưới rau và đi “dạo” một vòng bắt những con sâu ăn tạp, vun gốc và nhổ những cây cỏ mọc dại trong vườn. Rau nhà tôi đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, không nhiễm hóa chất dù chỉ là một ít. Vì thế, mọi người rất an tâm khi ăn. Mẹ kể, tôi là một đứa “con nhà nghèo”, từ nhỏ đã rất kén thịt, kén cá nhưng rau thì không từ một loại nào. Tôi ăn được tất thảy những loại rau và tôi đặc biệt rất thích ăn rau, ai cũng bảo tôi là một đứa “ngược đời”. Chắc cũng nhờ ăn nhiều rau mà tôi ít bệnh hơn hẳn những bạn đồng trang lứa, tôi thấy cơ thể mình lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Mỗi loại cây đều chứa một dược chất nhất định cung cấp những chất cần thiết cho sức khỏe con người và còn có thể chữa một số bệnh. Chẳng hạn, đu đủ là một loại trái cây rất quen thuộc, chúng ta có thể để chín cây rồi ăn, hoặc bẻ xanh để nấu canh đều được. Đu đủ ngoài công dụng giải nhiệt còn có tác dụng nhuận tràng, có thể chữa bệnh táo bón ở trẻ nhỏ. Đây đúng là một loại trái cây nên có trong vườn của mỗi gia đình… Mẹ từng nói với tôi rằng: “Tâm hồn của ta sẽ được thanh thản và trong mát hơn khi thả hồn vào thiên nhiên”. Thật vậy, không chỉ có ích về mặt dinh dưỡng, vườn nhà còn giúp tôi xả stress sau những giờ học tập căng thẳng. Khi đọc sách quá lâu, mắt tôi hay bị mỏi, những lúc như thế chỉ cẩn mở cửa sổ ra, hít căng lồng ngực thứ khí trời trong lành của thiên nhiên và nhìn xuống “khu vườn cổ tích” đó, tự nhiên thấy “mát mắt” hẳn ra…Mảnh vườn cũng từng là nơi tôi chơi trốn tìm với cô bạn hàng xóm của mình, nó gắn với một kỉ niệm mà tôi không thể nào quên…Đó là chui vào vườn để trốn và…đạp lên những chồi cải non mới nhú…Sau lần đó, tôi bị mẹ mắng một trận nên thân và “giải nghệ” luôn trò chơi cúp bắt…Bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn hay giúp mẹ tưới rau, nhổ cỏ, bắt sâu trong vườn. Càng ngày, tôi càng yêu mến vườn nhà mình hơn. Dù khu vườn chỉ mới “được sinh ra” vài năm nhưng đối với tôi nó là cả một khung trời xinh đẹp. Đó là nơi cho tôi cảm giác tươi mát, thanh sạch giữa lòng thành phố nhiều bụi bặm này. Trong tương lai, dù có đi đến những nơi cao sang hơn, đẹp đẽ hơn nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên mảnh vườn nhà mình và những kỉ niệm khó quên gắn liền với nó…

Nguyễn Tường Vy
Xem chi tiết
Tề Mặc
16 tháng 10 2017 lúc 10:38

đề 1 :

 Có biết bao lí do đế tôi yêu mùa thu - một mùa đẹp trong vòng tuần hoàn của thời gian trôi chảy: Xuân - Hạ - Thu - Đông. Yêu lắm các vòm trời cao trong xanh vời vợi, vắt ngang vài dải mây trắng lơ lửng trôi! Yêu lắm nắng mùa thu sao dịu dàng đến thế! Nắng thu mỏng mảnh như tơ trời vàng óng phù khắp mọi nơi. Vạn vật được đắm mình tha hồ vùng vẫy trong cái nắng dịu, tươi sáng, trong trẻo như đôi mắt trong veo của bé thơ. Nắng thu không chói chang như nắng mùa hạ, không hanh hao, vàng vọt, yếu ớt như nắng mùa đông. Có ai bảo: Sao giống nắng xuân đến thế! Nhưng không phải! Mùa xuân nắng mong manh không thành màu, đâu trong sáng như nắng mùa thu. Không những thế, nắng thu còn đánh thức cả lương tâm cây trái, báo hiệu một mùa quả chín đỏ mọng hay vàng ươm đang trĩu trên cành.

       Thuở bé, tôi được nghe những câu chuyện “Vỉ sao hoa cúc có nhiều cành?” mà khòng khôi xúc động trước tình cảm của em bé đối với bà mẹ. Phải chăng bóng hoa cúc - đặc trưng của mùa thu là minh chứng cho tình mẫu tử cao đẹp ấy? Dần lớn lên, bài học ấy vẫn mãi theo tôi. Chính loài hoa này đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu, là sự hy sinh, là hạnh phúc? Có lẽ vậy nên mỗi độ thu về, được ngắm loài Liêu Chi, lòng tôi lại trào dâng bao nỗi niềm khó tả, nó đánh thức và nhắc nhở tôi bài học về lòng hiếu thảo.

        Bạn đã bao giờ ngắm nhìn hoa quỳnh nở dưới trăng chưa? Trên nền trời cao thăm thẳm, trăng dịu dàng như cô tiên nữ với chiếc váy trắng óng ánh đang nô đùa cùng muôn ngàn sao lấp lánh. Khoảng giữa là không trung bao la thoáng đãng, còn dưới mặt đất này, bầu không khi tĩnh lặng yên bình, được ngắm hoa quỳnh nở trong cảnh gió mát trăng thanh còn gì thú bằng? Hoa cựa mình khẽ khàng, rồi từ từ, từ từ nhẹ nhàng nở bung ra, tắm mình dưới ánh trăng ngân, thật đắm say lòng người. Không chọn cho mình cái rộn ràng của buổi bình minh, không lựa lúc cuộc sống ồn ào, hối hả ban ngày quỳnh chọn cho mình cái khoảnh khắc tĩnh mịch này để nhẹ nhàng tỏa hương. Hoa nhẹ nhàng tỏa hương ngọt ngào của mình trong đêm để quyến rũ hồn người, khiến cho lòng người bâng khuâng, man mác. Và kìa! Trăng nhỡ ngàng, sững sờ, sà xuống hôn lên những cánh hoa trắng muốt , tinh khôi, lưu lại đấy một phết vàng lung linh huyền ảo. Chao ôi, đẹp đến mê người!

       Nhắc đến mùa thu tôi lại nhớ đến những chiều tà! Thật thanh thản khi thả mình giữa những cơn mưa lá, bước dần lên thảm lá vàng rụng dày, sực nức một hương thơm thôn dã. Hít thở cái hương vị thiên nhiên mang dáng vể đồng nội ấy đã thấy lòng mình mênh mang. Chợt nghe đâu đây lời ru ngọt ngào: “À ơi! Gió mùa thu mẹ ru con ngủ (...) Hãy ngủ, ngủ đi con,Con hời con hỡ…”, lòng ta lại nao nao, bâng khuâng đến lạ.

       Nhưng đặc biệt, tôi yêu mùa thu vì đây là mùa mà tôi cất tiếng khóc chào đời. Thật hạnh phúc biết bao bởi từ lúc hé mắt nhìn cha mẹ, người thân, cuộc đời... tôi lại được đón nhận khoảng trời thu, làn gió thu, ánh nắng thu... Cứ mỗi mùa thu, tôi lại háo hức chờ đón ba ngày vui cùng lúc: một là ngày sinh nhật với riêng mình, hai là ngày tết trung thu với cả niềm vui của trẻ con trên đời này và ngày thứ ba là ngày tựu trường tràn đầy hạnh phúc khi được mẹ đưa đến trường trên con đường thân thuộc - đến cái nơi mà khi chiếc cổng mở ra là có biết bao điều kì diệu.

       Thu đẹp lắm nhưng thật khó thể hiện ra. Bao bức tranh tôi đã từng được ngắm, được xem, song bức tranh thu trong tâm hồn tôi mãi đẹp hơn cả. Xin cảm ơn mùa thu đã cho tôi bao xúc cảm, niềm hạnh phúc lớn lao. Và trên tất cả là thu đã dang rộng vòng tay chào đón tôi khi tôi cất tiếng khóc đầu đời. Yêu lắm, mùa thu ơi!

chúc các bn học tốt ! ^_^

𝐓𝐡𝐮𝐮 𝐓𝐡𝐮𝐲𝐲
15 tháng 10 2017 lúc 19:46

Nguyễn Tường Vy

Đề 1 :

“Mùa thu ơi mùa thu…”
Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Trời đầu đông. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy giống mùa thu đến lạ!...

Mùa thu – hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia Trái Đất. Ôi sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế! Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa! Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ… đến khi thôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau… sao mà đẹp đến vậy! Nhưng chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Bấy giờ, hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn. Bấy giờ, hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Và bấy giờ, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió…


Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa Đông Bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt. Không hiểu sao tôi lại yêu gió heo may đến thế! Yêu nhiều lắm, nhưng cũng vừa đủ để người khác yêu thêm. Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố.

Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình. Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao!

Đối với người Hà Nội, thì thứ tượng trưng cho mùa thu của họ là cốm làng Vòng. Từng hạt cốm dẻo, xanh mướt như sự thanh khiết của lá sen và sữa thơm bầu trời thu. Hạnh phúc biết bao khi cái thức quà thần tiên ấy thuộc về mùa thu của tôi!

Đến cuối thu, vạn vật phải cố gắng lắm mới không cảm thấy tiếc nuối một mùa bình dị yêu thương. Lá bàng kiềm chế không rụng rơi để khoe sắc thắm vào ngày trong trẻo cuối cùng. Nắng gồng mình không tắt để người ta biết được mùa thu sắp đi qua. Hoa cố tươi cười để tạm biệt một mùa thương mến. Chỉ có mùa thu là vẫn vô tư, sống hết mình như thể ở lại mãi với tôi vậy…

Hết thu. Vạn vật như mất đi sự vui tươi thường ngày. Nhưng đúng vào lúc buồn nhất thì mùa thu để lại một thứ kì diệu cho tôi: Nắng! Nắng vẫn thế, dịu dàng như đang sống trong mùa thu. Và tôi yêu nắng như yêu chính mùa thu của tôi. Có lẽ nắng cũng yêu tôi, như mùa thu yêu tôi…

Bài hát đã ngừng. Tôi trở về thực tại. Tiếc nuối. Tôi ngắm nắng như ngắm chính mùa thu của tôi. Tôi không chắc có phải tôi yêu mùa thu không? Không, có lẽ tôi nghiện mùa thu mất rồi! Bật lại bài hát, tôi nhắm mắt. Mùa thu ơi, hãy quay lại nhé! Tôi yêu mùa thu thật nhiều! Và hãy yêu tôi như chính tôi yêu mùa thu vậy, có được không?

Tiến Vỹ
15 tháng 10 2017 lúc 19:48

Con

đường trước mặt bỗng gợn lên những làn sóng lăn tăn như dòng sông vàng đang cuộn chảy. Em như ngây người trước bức tranh sống động ấy. Một chiếc lá mỏng manh lại sắp lìa

cành. Dường như nó đang luyến tiếc khi phải rời xa cành cây,

rời xa những người bạn lá thân thương. Rồi chiếc lá ấy như

một vũ công tài năng, uyển chuyển xoay tròn theo gió. Em

Striker Tds
Xem chi tiết
Striker Tds
19 tháng 12 2020 lúc 20:27

gg

nguyen hong long
Xem chi tiết
Vũ Minh Tuấn
28 tháng 12 2019 lúc 20:33

Tham khảo:

Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ rất hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của bố. Bố mẹ luôn hy sinh để dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi thực sự khắc ghi tình nghĩa của bố mẹ trong lòng, Mẹ là người đã sinh ra tôi và nuôi dưỡng tôi thành người. Em luôn biết ơn và kính yêu mẹ rất nhiều!

Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình”. Tình cảm của mẹ dành cho tôi từ khi mang thai cho đến khi sinh tôi ra trên cuộc đời và nuôi dạy tôi nên người. Tôi nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé tôi rất là bướng bỉnh và nghịch ngợm nên mẹ rất vất vả. Bố thì đi làm xa nhà, có những đêm tôi quấy mẹ vì trông tôi mà thức cả đêm bế tôi, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi vì mệt. Bà ngoại phải nấu cháo gà cho mẹ ăn để lấy sức. Những lúc tôi bị ốm mẹ lo lắng đưa tôi đi khám hết viện này đến viện khác để mong tìm được bác sĩ khám bệnh tốt nhất và chữa khỏi bệnh cho tôi. Từ khi có tôi, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình nữa, không còn những buổi găp bạn bè mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa tôi đi cùng, Các bác hàng xóm ai cũng khen tôi ngoan và mập mạp nên mẹ vui lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ mẹ thường hát ru tôi hoặc kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, hình ảnh cô Tấm, Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi! Cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa tôi vào giấc ngủ ngon. qua những nhân vật mẹ kể đã cho tôi thêm nhận thức về giá trị của cuộc sống và đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi nên người. Bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về người mẹ thân yêu.

Khi tôi lớn lên mẹ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho tôi rất nhiều thứ để tôi trưởng thành hơn và hoàn thiện mình. Mẹ dạy tôi đọc thật rõ ràng mạch lạc, viết sao cho thật ngay ngắn thẳng hàng vì người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy tôi sắp xếp sách vở ngăn nắp, quần áo gọn gàng để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào cho lễ phép, đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp nấu ăn, mẹ thường bảo tôi vào cùng để mẹ dạy con nấu các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.

Mỗi khi tôi yếu lòng hoặc gặp những khó khăn trong cuộc sống, tôi thường tìm đến mẹ để chia sẻ để tâm sự. Những lúc đó, mẹ lắng nghe tôi nói và khẽ gật đầu. Ánh mắt, nụ cười và những cái gật đầu khe khẽ của mẹ đã làm tôi cảm thấy được an ủi và sẻ chia. Lời khuyên của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh và tự tin để làm mọi việc tốt hơn. Mẹ không những là người mẹ đáng kính mà còn là người bạn thân thiết của tôi trong cuộc đời. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan trọng và tuyệt vời nhất.

Mẹ à! Con thực sự rất biết ơn những công lao của mẹ dành cho con. Những gì con có được ngày hôm nay đều là do công sức của bố mẹ nuôi dạy. Tình nghĩa của mẹ dành cho con, con biết sẽ không thể nào báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội. Con sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ cảm thấy yên tâm. Và con sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện mình để trở thành người phụ nữ tuyệt vời như mẹ! Con cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con, trên chặng đường con đang đi con rất cần có mẹ ở bên cạnh.

Chúc bạn học tốt!

Khách vãng lai đã xóa
Thúy Vy
28 tháng 12 2019 lúc 21:01

Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.

Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.

Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!

Khách vãng lai đã xóa
Thúy Vy
28 tháng 12 2019 lúc 21:02

ko on mà vậy đó

Khách vãng lai đã xóa
FAIRY TAIL
Xem chi tiết
Nguyễn Hà Phương
13 tháng 12 2016 lúc 5:31
Bài làmSau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.Biểu cảm về người thân

Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.
Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!

Nguyễn Thành Phát no kat...
13 tháng 12 2016 lúc 11:10

“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con tương tự mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tui cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tui nhất và cũng là người mà tui yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. tui vẫn thường nghĩ rằng mẹ tui không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tui bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tui thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tui cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, tất cả ý nghĩ đó tan biến hết. tui có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tui được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm giác đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tui đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Chưa bao giờ tui tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tui nhưng có lúc tui nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tui đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… tui đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. tui tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật (an ninh) của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tui sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tui không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

tui chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. tui vừa khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tui thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tui không sao tránh được. tui vừa tự an ủi mình bằng cách tui đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tui thấy hối hận? Phải chăng tui đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tui thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tui cảm giác như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tui đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. tui chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tui cảm giác căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tui phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như tất cả ngày. tui đánh bạo, hỏi bố xem mẹ vừa đi đâu. Bố tui bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi vừa bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? tui hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà vừa làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tui mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tui rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tui cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tui thích. Ôi sao tui nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tui là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ vừa chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật (an ninh) của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” tui xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. tui chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. tui vừa ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tui mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công chuyện mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ vừa lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tui như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tui hò nhau làm chuyện toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… chuyện nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ vừa cho tui tất cả nhưng tui chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tui cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tui trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con vừa biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về sẻ chia bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt cú cú vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không KẾT mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm nom con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy vừa nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời vừa mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

Thảo Phương
13 tháng 12 2016 lúc 11:56

Như một câu thơ đã nói

" Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra "

Quả rằng câu nói ấy không sai. Từ khi cất tiếng khóc chào đời, ta đều được nhận một vaofng tay âu yếm, một dòng sữa ngọt ngào và đặc biệt là một tình thương mênh mông, tràn trề từ người mẹ. Mỗi khi có chuyện bùn vui, tôi đều chia sẻ với mẹ. Mỗi khi tôi mắc lỗi, mẹ vẫn luôn nhìn tôi, khuyên răn dạy bảo tôi bằng ~ lời nói ngọt ngào mà sâu lắng. Vì thế trong nhà, mẹ là người mf tôi yêu thương nhất.

Tôi thương mẹ lắm! Thật ự rằng, mẹ tôi ko đẹp như những người phụ nữ khác. Mẹ ko có mái tóc dài đen mượt, khhoong có làn da trắng hồng hay đôi mắt long lanh. Nhưng mẹ đẹp ở trong tâm hồn. Đẹp vì sự cần cù nhẫn nại, đẹp vì sự thông minh sáng suốt, và hơn cả, mẹ đẹp nhất bởi khuôn mặt nhân hậu và đôi mắt luôn nhìn tôi trìu mến. Có nhiều lúc, tôi lại ngĩ rằng mẹ thật lnhj lùng và nghiêm khắc. Nhưng những lúc mẹ ôm tôi vào lòng, bàn tay gầy gò vcura mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, những suy nghĩ ấy đã biến mất. Vào lúc đó, vào lúc đó, tình cảm yêu thương và nụ cười nhân hậu của mẹ đối với tôi thật ngọt ngào, ngọt như một viên kẹo. Từ nhỏ đến lớn, mẹ đã gửi cho tôi những tình cảm yêu thương, mẹ đã nôi nấng tôi, dạy giỗ tôi nên người, tôi pik ơn mẹ lắm!

 

Như đã nói, tôi yêu mẹ vô cùng. Đặc biệ nhất là yêu đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ. Hằng ngày , đôi bàn tay ấy đã làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình. Tối về, đôi bàn tay ấy giặt giũ, nấu cơm. Đôi bàn tay ấy đã làm ko pik bao nhiêu điều kì diệu đối với tôi. Mỗi ngày, mẹ xoa đầu tôi nhẹ nhàng. Rồi lúc tôi sốt li bì phải nằm trong bệnh viện, mẹ đã nắm chặt tay tôi, trong tình yêu thương, đôi bàn tay mẹ thật ấm áp & giàu tình cảm. Điều đó đã khiến cho cơn sốt của tôi lúc ấy giảm bớt đyk phần nào.

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy, tôi dyk học về, tôi bắt quả tang mẹ đã đọc trộm nhật ký của tôi. Tôi bước đến chõ mẹ đang ngồi và quát mẹ: " Mẹ Ko được đọc trộm nhật ký của con! " Cứ tưởng rằng, mrj se cho tôi mooth cái tát vì tội hỗn, nào ngờ, mẹ đã ko làm thế, mẹ rời phòng tôi với đôi mắt rưng rưng như đang khóc. Tôi ko thể tin đk mẹ lị làm như thế. Tôi nghĩ mẹ thật wá đáng, sao mẹ ại có thể làm thế cơ chứ? Bước vào trong phòng, tôi khóa chặt cửa mặc cho mẹ gọi mãi ở ngoài. Hôm ấy tôi đã ko ăn tối. Đêm đến, tôi trằn trọc ko thể ngủ được. Vì hồi ấy tới giờ, tôi toàn ngủ chung với mẹ nên tối nào tôi cũng nhận được những tình cảm yêu thương của mẹ, được phiêu lưu trong thế giới cổ tích tuyệt vời, nhưng hum nay thì ko. Tôi đang cảm thấy thật trống vắng. Phải chăng tôi đang cảm thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát sự yêu thương từ người mẹ dấu yêu của mik hay sao?

Tôi đã khóc, khóc suốt đêm đó. Nước mắt ướt đẫm vả cánh tay áo, ướt đẫm cả chiếc gối nhỏ. Nhìn sang chiếc gối của mẹ, tôi thấy nhớ mẹ lém! trong giấc mơ,tôi thấy mẹ đang xoa đầu, âu yếm ôm tôi vào lòng. Giá như lúc này mẹ cũng làm thế với tôi. ko hiểu sao lúc này, mẹ đối với tôi lại quan trọng đến thế?! Không hiểu sao lúc này, tôi lại có những cảm xúc chân thật như thế này?

Mẹ yêu dấu ơi! Mẹ đã làm quá nhìu việc vì con mà chưa bao giờ đòi điều gì từ con. Mẹ có pik rằng mẹ là người tuyệt vời nhứt. Suốt đời này sẽ chẳng có ai bằng mẹ đâu! Bởi vì mẹ là mẹ của con và chính mẹ đã cho con những tình cảm đặc biệt ấy. Vì vậy con vẫn sẽ luôn yêu thương và kính trọng mẹ. Con lớn lên vẫn sẽ là con mẹ. Trong lòng con vẫn luôn nghĩ về mẹ. Đối với con, mẹ là số 1, mẹ yêu dấu ơi