Tham khảo :
1/
Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi.Mẹ tôi năm nay đã ngoài ba mươi rồi. Nhưng đối với tôi mẹ vẫn còn trẻ như phụ nữ mười tám đôi mươi. Mẹ có dáng người thấp đậm. Mái tóc mẹ đen nhánh, dài và chấm ngang lưng ôm lấy khuôn mặt trái xoan của mẹ. Nước da mẹ không được trắng như bao người phụ nữ vì ngày xưa mẹ phải lao động vất vả kiếm tiền mua gạo nuôi cả gia đình. Đôi mắt mẹ đen láy ẩn sau hàng mi dài và cong. Chiếc mũi của mẹ tuy không cao nhưng rất hài hòa với khuôn mặt của mẹ. Làn môi đỏ hồng lúc nào cũng nở nụ cười tươi để lộ hai hàm răng trắng muốt, rất dễ mến dễ gần. “Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.” Đôi bàn tay của mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi tôi. Mỗi khi cầm đôi bàn tay trai sần của mẹ tôi thấy thương mẹ vô cùng.
Mẹ là người rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái nên người. Tính mẹ hơi nóng nhưng cũng có lúc mẹ rất hiền từ. Mỗi lần mẹ nói, tôi thấy mẹ như một cô giáo dạy văn đang đứng trên bục giảng bài. Mỗi khi tôi mắc lỗi, bằng giọng nói dịu dàng, truyền cảm, lời an ủi và động viên, mẹ đã khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi nhớ có lần được điểm mười. Vừa đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ và xà lòng mẹ khoe: “Mẹ ơi hôm nay con được điểm mười đấy, mẹ thưởng cho con một món quà nhé!” Mẹ cười tươi ôm chầm lấy tôi và nói: “Con gái của mẹ giỏi quá, mẹ thưởng cho con này!” Mẹ vừa nói vừa hôn lên má tôi một cái. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng. Vòng tay mẹ ấm áp như ngọn lửa hồng sưởi ấm trái tim tôi. Cũng có lần tôi bị điểm kém, trên khuôn mặt của mẹ không còn nụ cười của mọi ngày nữa. Mà giờ đây gương mặt mẹ trùng xuống, buồn rầu. Nhưng mẹ không quát mắng em mà chỉ nhắc nhở nhẹ và cố gắng cười để an ủi tôi và động viên tôi cố gắng lần sau. Trong lúc đó, tôi cảm thấy mình đã phụ lòng mẹ, phụ công mẹ nuôi dạy chúng tôi. Vì vậy tôi đã tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Những đêm tôi chưa học bài xong, vì lo lắng cho tôi nên mẹ đã lên phòng và ngồi cạnh tôi. Thấy tôi chán nản và buồn ngủ, mẹ đã động viên tôi giúp tôi không buồn ngủ và chán nản. Những lời nói của mẹ như một nguồn sức mạnh giúp tôi cảm thấy tỉnh táo và học tiếp bài.
Ở nhà mẹ là một người phụ nữ đảm đang. Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy sớm để đi làm nhưng mẹ vẫn rất quan tâm tới tôi. Sáng nào mẹ cũng hẹn đồng hồ báo thức cho tôi dậy đi học. Mẹ chuẩn bị quần áo đồng phục cho tôi mặc. Nhưng cũng có ngày mẹ đi làm muộn. Những ngày đó, trước khi đi học mẹ bẻ áo cho tôi, chỉnh khăn quàng đỏ cho tôi. Có lần góc học tập và phòng ngủ của tôi rất bề bộn. Nhưng buổi tối, sau khi đi học thêm về, mọi thứ đã khác. Tất cả đều rất gọn gàng và ngăn nắp. Quần áo được gấp gọn gàng và để ngay ngắn trong tủ. Buổi trưa có những hôm đi làm về muộn nhưng mẹ vẫn chuẩn bị một bữa trưa đơn giản nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng cho cha con tôi. Không chỉ ở nhà mà ở ngoài xã hội mẹ cũng tham gia rất nhiệt tình. Trong tổ, hàng xóm có việc gì mà nhờ đến mẹ, mẹ đều giúp đỡ . Ra ngoài, mẹ luôn chào mọi người bằng một nụ cười tươi. Mọi người ai cũng yêu quí mẹ như cha con tôi vậy.
Bao lần xem trên ti vi, thấy các bạn nhỏ mồ côi không cha, không mẹ, không có họ hàng thân thiết, nơi ăn chốn ở và không có nơi nương tựa. Các bạn ấy phải đi bán những thanh kẹo cao su, những tấm vé số… để kiếm ăn sống qua ngày. Tội nghiệp các bạn nhỏ ấy làm sao! Bây giờ tôi mới biết mình thật may mắn. Tôi có cha mẹ và có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc trong vòng tay che chở của cha mẹ. Tôi muốn nói thật nhiều với mẹ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!” Đúng là: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ”
2/
Tham khảo :
Cuộc đời mẹ – Khúc phim buồn,
Nhà nông cơ cực, bần hàn, khó khăn,
Biết bao vất vả, hi sinh,
Để giữ mái ấm gia đình yên vui,
Nhưng chẳng níu kéo được gì
Người cha ấy vẫn ra đi dứt tình.
Bỏ lại cho mẹ một mình,
Hai đứa con nhỏ, ngoan hiền ngây thơ,…
Nhiều lúc mẹ buồn thẩn thơ,
Nhưng vì con trẻ phải lờ vượt qua…
Những cơn mưa nhẹ ngoài hiên,
Tình mẹ luôn mãi thiêng liêng muôn đời.
Lung linh như ánh sao trời
Mẹ là tất cả cuộc đời của con
Lo con từng giấc ngủ tròn
Cho con đi học vui chơi đủ đầy
Khó nhọc chẳng quản, chẳng hề
Vòng tay ôm ấp, vỗ về yêu thương
Con đi trên mỗi bước đường
Vẫn thầm nhớ mãi tấm gương mẹ hiền.
Dầu có đi khắp trăm miền,
Nhớ tình phụ tử thiêng liêng mẹ dành.
Bước đường rạng rỡ công danh
Là thời gian của mẹ dành tiền nong
Nắng mưa mẹ chẳng quản công
Muốn gửi mẹ cả tấm lòng tri ân
Mẹ ơi! Khó nhọc tấm thân,
Con sẽ cố gắng đỡ đần mẹ yêu.
Cúi đầu với cả lòng này,
Mong mẹ mãi mãi tháng ngày vui tươi,
Trên môi luôn nở nu cười
Hạnh phúc trọn vẹn đong đầy hân hoan.
Giữ mãi những giây phút này.
Mong sao mẹ mãi sống hoài với con.
Chúc mẹ sức khỏe dồi dào,
Yêu thương tràn ngập, đón chào niềm vui .
Dù có mai này ra sao,
Thì mẹ luôn mãi là người con yêu….
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Đúng là như vậy, công lao sinh thành và nuôi dưỡng của cha mẹ là không gì sánh nổi. Thật may mắn cho những ai được sống trong vòng tay yêu thương, sự quan tâm chăm sóc của mẹ. Mẹ là người để chúng ta sẻ chia niềm vui, nỗi buồn, để trao gửi yêu thương và để kề bên mọi khoảnh khắc trong cuộc sống. Mẹ là người tôi yêu quý, trân trọng, tự hào và biết ơn nhất trên đời này.
Tôi tự hào không phải vì mẹ quá xinh đẹp hay giàu sang mà vì chính vóc dáng nhỏ nhắn, đôi bàn tay, đến mái tóc điểm bạc của mẹ. Dáng người mẹ nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, mẹ luôn vất vả, không ngại khó khăn, gian khổ để chăm lo cho gia đình bằng chính cái vóc dáng, hình hài, cơ thể nhỏ bé ấy. Đôi bàn tay mẹ đã không còn thon dài, đẹp tuyệt trần mà đã trở nên thô ráp từ lúc nào không hay. Đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng bế tôi rồi cất những tiếng ru ngọt ngào, ấm áp như dòng sữa mẹ. Từng dòng sữa ấy đã “chảy” vào tâm trí tôi để rồi chẳng thể quên được, để tâm hồn tôi được gạn đục khơi trong qua từng tiếng ru nhẹ nhàng, ngập tràn yêu thương của mẹ. Chính đôi bàn tay mẹ đã nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt tôi rồi khẽ ôm tôi vào lòng để nỗi buồn cũng nhanh chóng tan đi và tôi lại được mẹ tiếp thêm sức mạnh. Cũng chính đôi bàn tay ấy đã tần tảo sớm hôm, từ gõ bàn phím trên cơ quan đến quét dọn nhà cửa. Mái tóc đen óng mượt, làn da trắng hồng, mịn màng hồi nào giờ đây đã không còn nữa, thời gian và sự vất vả, lo toan đã in trên làn da mẹ vài nếp nhăn, điểm trên đầu mẹ vài sợi tóc bạc.
Ôi mẹ ơi, kể làm sao được hết những hi sinh thầm lặng mà cao cả của mẹ, có ai vất vả một đời vì gia đình, vì con như mẹ. Trong mắt tôi, mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất, vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà. Mẹ đã căng thẳng với bao việc cơ quan, về nhà lại tất bật với công việc nhà. Trên thân hình, đôi vai nhỏ bé ấy đã phải gánh bao nỗi lo toan, bao gian nan, sóng gió. Có những hôm mẹ phải thức thâu đêm, làm việc trên chiếc máy tính trong căn phòng sáng đèn giữa không gian tĩnh mịch để chuẩn bị sát nhập đơn vị, bàn giao công việc. Hay những ngày cuối năm việc cơ quan “ngập đầu” nhưng mẹ vẫn phải chuẩn bị đón Tết. Nhiều lúc thức giấc lúc nửa đêm, thấy mẹ đang cặm cụi làm việc mà lòng con xót xa biết nhường nào! Nhưng biết làm sao khi lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ, chẳng giúp mẹ được nhiều.
Không chỉ giỏi việc nước, đảm việc nhà, mẹ còn là cô giáo dạy tôi những điều hay, lẽ phải, mẹ luôn theo sát, quan tâm đến việc học của tôi. Mẹ lo cho tôi từng cuốn sách, vở, từng cái bút, cái cặp đến đồng phục tới trường, tất cả đều một tay mẹ chuẩn bị sẵn sàng. Mặc dù học đã rất lâu nhưng các từ vựng tiếng Anh mẹ vẫn nhớ rất tốt. Nhiều lúc bằng giọng nửa đùa, nửa thật tôi nói:
- Ngày xưa mẹ không học chuyên Anh thì hơi phí.
Đôi lúc mẹ không thể giảng dạy bài bản, chi tiết cho tôi như một giáo viên bởi dù sao mẹ cũng đã học từ rất lâu rồi nhưng nếu tôi chưa hiểu, mẹ sẽ lập tức tìm người giúp đỡ.
Ngoài việc kèm cặp, theo sát tôi trong học tập, mẹ còn dạy tôi những bài học đắt giá trong cuộc sống. Có những thứ ở trường lớp tôi không được học bởi dù sao đường đời cũng khác với đường trường. Đường trường cho ta bài học rồi mới bắt chúng ta kiểm tra, còn đường đời thì ngược lại, nên những bài học đắt giá đó đã rút ra từ kinh nghiệm xương máu của mẹ, là những gì chân thực nhất. Dường như ở trường lớp chúng ta chỉ được học cách để có được thành công mà bỏ quên cách để vượt qua thất bại. Và mẹ đã là người dạy tôi, giúp tôi vượt qua thất bại.
Mẹ là cô giáo dạy tôi cách đối nhân xử thế - chiếc chìa khóa mở ra biết bao cơ hội. Mỗi chúng ta đều có chiếc chìa khóa đó nhưng để mở ra những cơ hội cho mình bằng chính nó là cả một nghệ thuật, và tôi đã may mắn được mẹ chỉ dạy. Mẹ luôn dạy tôi phải thành thật quan tâm tới người khác bởi sự quan tâm là ngọn lửa sưởi ấm lòng ta; luôn nhớ rằng tên của một người là âm thanh êm đềm, thân thương và quan trọng nhất với họ. Mẹ dạy tôi luôn nở nụ cười trên môi, luôn mang theo nguồn năng lượng tích cực. Luôn phải sống cho nhân đạo, ấp ủ trong mình một tấm lòng nhân ái, sẵn sàng dang rộng vòng tay để yêu thương, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Vẻ đẹp tâm hồn mới là vẻ đẹp đích thực và mãi mãi.
Suốt đười này có lẽ sẽ chẳng có ai yêu thương, lo lắng, chăm sóc từng li từng tí cho con như mẹ, thức thâu đêm những lúc con sốt như mẹ. Những đêm sốt cao, trong mơ hồ tôi vẫn cảm nhận được từng hành động quan tâm, nỗi lo lắng của mẹ. Có lẽ bởi có một sơi dây diệu kì nào đó đã kết nối mẹ con tôi. Mẹ suốt đêm không ngủ, ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng vắt khăn ấm đặt lên trán tôi, rồi lại thấp thỏm xem nhiệt độ cơ thể tôi trên nhiệt kế.
Tình mẹ thiêng liêng và cao quý là ngọn lửa ấm áp nhất sưởi ấm lòng ta mỗi khi lạnh lẽo, là ánh sáng soi sáng cuộc đời ta. Mẹ là người đã sinh ra ta, cho ta được may mắn có mặt trên cõi đời này. Sống trên đời ta lại thấy sao đường đời chông gai đến thế, và rồi mẹ lại dõi theo, dìu dắt ta trên từng bước đường đời gian khổ. Thời gian cướp đi tuổi xuân của mẹ, và con lấy đi sức sống mẹ cha. Mẹ hi sinh rất nhiều nhưng cuối cùng thứ mẹ nhận được lại là những nếp nhăn trên da, là mái đầu bạc trắng. Thời gian thấm thoắt trôi, mẹ cũng già đi theo năm tháng, “Lưng mẹ cứ còng dần xuống / Cho con ngày một thêm cao”. Yêu mẹ nhiều, tôi thầm hứa với lòng mình sẽ luôn học tập thật tốt, luôn nỗ lực, cố gắng hết mình để sau này không phải nói hai tiếng “giá như”, không phải khiến mẹ phiền lòng. Có lẽ món quà ý nghĩa nhất mà tôi tặng mẹ, không gì khác ... là chính những bông hoa điểm tốt, là những lần tôi dang rộng vòng tay để yêu thương, giúp đỡ người khác.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”
Từng bước đi của mỗi chúng ta trên đường đời gian nan, đầy giông bão luôn có bóng hình của một người phụ nữ phía sau để dõi theo, dìu dắt từng bước đi. Người phụ nữ đó, không ai khác ... chính là mẹ của chúng ta. Hãy yêu cha mẹ khi còn có thể!