Những câu hỏi liên quan
Hoàng Thủy Tiên
Xem chi tiết
Anh Phuong
13 tháng 9 2016 lúc 14:23

Dù đang gần bên mẹ, dù nhìn thấy mẹ mỗi ngày. Nhưng con chưa từng nói “con yêu mẹ nhiều lắm”. Dù biết mẹ không đọc được, nhưng bức thư này sẽ được gửi bằng tất cả tình yêu con dành trao mẹ.

Mẹ yêu! Mẹ cho con cuộc sống này. Con biết ơn mẹ đến nhường nào. Nhưng 22 năm qua, con chưa làm được gì cho mẹ, chỉ làm mẹ muộn phiền. Mẹ ốm, con chỉ biết khóc. Con đã cố rất nhiều để không khóc khi nghĩ đến mẹ, nhưng nước mắt cứ mãi rơi. Mẹ biết không, con tự hỏi: “Không biết bao giờ con mới làm được một chút gì đó cho mẹ?”. 

Người mẹ vĩ đại nhất của con, “Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Tần tảo nuôi con ăn học. Vì vất vả, căn bệnh đã đần dần hủy hoại cuộc sống của mẹ tự bao giờ. Dù biết bệnh nhưng mẹ vẫn làm lụng vì con.

Từ bây giờ, con sẽ thay mẹ làm việc. Bởi con không muốn mình sẽ hối hận khi không còn cơ hội báo hiếu cho mẹ.

Mẹ kính yêu, con tự hào vì là con của mẹ.

Yêu mẹ nhiều!

Con gái út.

Thảo Nguyễn Karry
13 tháng 9 2016 lúc 16:17

Kính gửi mẹ của con !

Thưa mẹ , người mẹ cao cả của con , mẹ biết không hằng ngày con bên mẹ , hằng ngày mẹ con mình vẫn gọi nhau thật thân mật biết bao . Nhưng mẹ biết không , từ lúc con bắt đầu học lớp 4 cũng là con đã lớn . Những cái ôm mẹ dành cho con và con dành cho mẹ sao con giờ đây cảm thấy xa vời quá mẹ ạ 

    Con không biết trong suy nghĩ của mẹ thế nào , những còn suy nghĩ của con bằng lời nói con không đủ can đame để tâm sự với mẹ . Nhưng với lá thư này , con có thể nói hết suy nghĩ , tâm trạng triong lòng của con cho mẹ hiểu . Con còn nhớ hồi bé , những lúc trời lạnh , lạnh tới mức mà hai tay con run và đỏ ửng thì những cái ôm của mẹ luôn chứa đựng trong con . Mẹ như một nàng tiên vậy , một nàng tiên với một ánh sáng ấm áp đã đến bên con , sưởi ấm cho con mỗi tối . Hôm nào cũng vậy , ngay cả mỗi bữa sáng chuẩn bị đi học , con lại được mẹ tặng cho cái ôm sức mạnh học tập . Khi mỗi tối , con đi học về , mẹ tặng cho con cái ôm nhẹ nhàng mà đầy tình thương .

      Đêm đêm con ngủ , mẹ kể chuyện cho con nghe , mỗi lần tắt đèn con hay nói : " Mẹ ơi , mẹ ôm con nhé . Mẹ không ôm con là con không ngủ được đâu mẹ ạ ( hì hì ) " . Và mỗi lần đáp lại mẹ luôn cười bằng nụ cười ấm áp : " Nhóc con , chỉ khéo cái mồm , cái miệng . Thôi mau ngủ đi , để mẹ ôm vào lòng cho nhóc của mẹ dễ ngủ nào "

   Con nhớ lắm mẹ ạ ! Mẹ còn nói rất nhẹ nhàng nữa . Nhưng có phải con đã ảo tưởng quá nhiều không hả mẹ ? , con có nghĩ hơi quá không hả mẹ ? Nghĩ rằng con đã lớn , đã không còn được mẹ quan tâm như trước nữa , đã bị mẹ bỏ ra rìa . Nghĩ vậy con tủi thân lắm mẹ ạ ! 

      Con chỉ muốn lại được nghịch ngợm như ngày xưa mà thôi . Chỉ được nghe những câu quát vui của mẹ , muốn được những câu hò ru mượt mà đung đưa , muốn được mẹ ôm vào lòng ấm áp . Chứ không phải như bây giờ . Cứ mỗi lần con xà vào lòng mẹ , mẹ chẳng dịu dàng như xưa nữa , mẹ chẳng còn nói ngọt với con . Mẹ chỉ quay lại bằng một giọng cức ngắc :" Con lớn rồi , không còn bé nữa . Ra ngoài đi , cho mẹ yên tĩnh " 

      Lúc đó còn chẳng biết nói gì thêm . Con chỉ còn biết quay đi mà khóc , quay đi mà nghĩ xrawngf mẹ đã biến đổi rồi , quay đi mà nghĩ chẳng nhẽ tuổi mẹ đã thêm , bởi khi tuổi cao thì tính dịu dàng cũng sẽ phai đi mẹ nhỉ . Nhưng không , sau những buổi ăn cơm tối , con nhìn khuôn mặt của mẹ , đôi tay của mẹ vẫn trẻ đẹp như xưa , ấy vậy mà sao bây giờ mẹ lại vậy

     Có một đêm , con nằm một mình trong phòng mà khóc nức nở , nhưng con hiểu tâm trạng của mẹ cũng như của con. Mẹ mong con khôn lớn , mẹ không muốn con nũng mẹ, mẹ vẫn luôn muốn ôm con gái của mẹ vào lòng như ngày xưa . Nhưng cảm giác sao lại khó quá đúng không mẹ . Con cũng vậy , con muốn lại được ôm mẹ nhiều hơn nữa , con cũng hiểu con đã là học sinh trung học mà lúc nào cũng như một đứa trẻ lên ba khiến cho mẹ cảm thấy buồn lòng . Nhưng tình thương mà con dành cho mẹ và mẹ dành cho con thì làm sao thay đổi được đúng không mẹ .

     Con đã luôn ân hận về những suy nghĩ linh tinh về mẹ , những suy nghĩ mà con cho rằng mẹ không thương con nữa . Và con biết, cái ôm đâu thể biến mất trong tháng ngày hôm nay , mà con mong sẽ một lúc nào nào đó . Hai mẹ con mình lại ôm , kể chuyện cho nhau nghe như hồi nào đó . Con biết mẹ luôn thương con gái của mẹ . Con cũng hiểu rõ con khao khát muốn được mẹ ôm như hồi còn bé . Mẹ ơi ! Con xin lỗi vì những gì đã nghĩ không đúng về mẹ . Với lá thư này con và mẹ sẽ lại hiểu nhau hơn, mẹ nhé 

                                                            Con gái của mẹ 

                                                                      Thảo

                                                              Vũ Bích Thảo

     

 

Nhốc Chít Bông
30 tháng 5 2017 lúc 11:52

Gửi người mẹ yêu dấu của con!

Dạ thưa mẹ yêu, con cảm ơn mẹ rất nhiều vì bao nhiêu công nuôi dưỡng mẹ dành tặng cho con, cảm ơn mẹ vì đã cho con hiểu thế nào là mùi vị ngọt ngào của tình thương. Chắc có lẽ rằng những lời nói, những lời cảm ơn, những hành động cũng không thể lấp đầy bao công ơn nghĩa nặng (chỗ này e chỉ cần viết là công lao là được rồi) mà mẹ nuôi (hi sinh cho) con, chăm sóc và dạy con thành người.

Giờ đây, mặc dù con không bé tí tẹo , khóc nhè đòi mẹ hay chập chững tập đi mà con đã cắp sách đến trường cùng với thày cô và bạn bè của con, con đã học được và tiếp thu, nhận thức được những lời nói của cha mẹ, thầy cô, bạn bè, anh chị, chú bác,...Và kể cả tình yêu to lớn như cả biển trời không lấp đủ (chỉ cần viết như biển trời của mẹ là được rồi) của mẹ.

Mẹ ơi! Đã lâu lắm rồi con chưa được nhìn thấy khuôn mặt, nụ cười hiền hậu và đôi mắt tuyệt đẹp tôn vẻ đẹp bình dị cho phẩm chất con người (thay bằng chữ của)mẹ. Con nhớ lắm,(nhưng) con biết mẹ phải đi làm xa để lo cho con có cuộc sống ấm no, hạnh phúc và đầy đủ như bao đứa trẻ khác.

Mẹ đã ban tặng cho con đạo đức phẩm chất làm người cao quý khi làm người (lặp chữ làm người), con cảm ơn và vâng lời dạy để chặng đường tương lai con luôn có mẹ kề bên.

Dạo này mẹ có khỏe không ạ? Con thì vẫn khỏe, cuộc sống gia đình vẫn bình thường nhưng chỉ thiếu hình bóng mẹ thôi! Cái dáng người nhỏ nhắn đã mang bao nhiêu gánh nặng trong đời mà chẳng một lần oán trách số phận. Mẹ là người phụ nữa tuyệt nhất trong đời con, là vị thiên sứ mang đến cuộc sống này giúp con (có thêm sức mạnh) trong cuộc đời đầy sự ghê sợ.

'' Mẹ ơi con muốn nói rằng: mẹ là tất cả đối với con"

Mặc dù mẹ không ở đây nhưng hình bóng mẹ vẫn ở mãi trong lòng con.

Tiếng nói của mẹ vẫn hiện lên trong tâm trí con mỗi lúc buồn.

Mẹ có biết không:'' Mỗi lúc đi học bạn bè con đều có cha mẹ chở đi, hay mua chiếc xe đạp,... chỉ có con là đi bộ, nhưng con biết nhà ta chẳng giàu có gì nên con không đua đòi với bạn bè. Con không tủi thân vì tất cả những đứa bạn của con sẽ chẳng có mẹ nào tuyệt bằng mẹ yêu dấu nhất đời con được.

Những lúc con cũng thấy buồn không phải vì con thua về tất cả mọi mặt kể cả vật chất, mà con buồn vì con không có mẹ sống bên cạnh con, lau vụi hay chia sẻ nước mắt mỗi khi con buồn, động viên con trong mỗi kì thi,...và vì con không xứng đáng với lòng cao thượng của mẹ, con học không giỏi( tuy thế mẹ vẫn chờ, cầu ước và nguyện sao cho con vượt qua vũng đầm lày nghèo này: con chắc là như vậy)

Con luôn tự hỏi bản thân mình rằng: tình cảm là gì, tiền bạc danh lợi là gì mà một khi nó đến hay ta sử dụng không đúng chỗ thì kết quả ta nhận được là nỗi cay đắng.

Đây, lời giải thích nằm trong mỗi bản thân chúng ta đấy thưa mẹ.

Vẻ đẹp là phẩm chất và thiêng liêng hơn nữa là sự đối đáp chân thành bằng trái tim nhân hậu của gia đình và xã hội bên ngoài.

Đúng, suy nghĩ trong con bây giờ là có thể ôm mẹ thật chặt và hôn trên đôi gò má của mẹ thay vì viết những bức lắng đọng trái tim nhỏ tan nát gián tiếp này cơ!

Mẹ cho con tất cả: tình thương, hình hài và hơn thế nữa.

Ai làm mẹ mà chẳng vậy đúng không ạ! Mẹ ao ước được nhìn thấy hình hài con từ khi chỉ là một sinh linh. Mặc dù hình dáng con ra sao nhưng trong tâm trí mẹ con vẫn là tuyệt vời.

Bữa cơm, hạt gạo, quần áo con đang mặc,... đều do một bàn tay mẹ tạo ra.

Khổ cực đối với mẹ chẳng là gì, tính mạng cũng vậy, điều quan trọng là con.-mẹ thường dùng hành động để con hiểu.

Ở đó mẹ phải lo cho bản thân, đừng làm việc quá sức, có thế con mới an tâm đấy!

Con gái mẹ giờ trưởng thành hơn trước rồi ạ!

Con biết mẹ sẽ làm được và sớm thôi, có một ngày mẹ sẽ về ở bên con,- con biết mẹ làm được.

Chúng ta sẽ mãi mãi là mẹ con với nhau. (mẹ sẽ mãi là điều tuyệt vời nhất của con)

yêu và nhớ mẹ nhiều

Con gái mẹ

Vi cầm( I LOVE YOU)

 

   
Quỳnh Huệ
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Thơm
13 tháng 9 2016 lúc 13:40

Thư gửi mẹ.
Mẹ kính yêu,
Hôm nay thiên thần Buồn đi qua nhà con nhận được thư của mẹ. Con muốn viết thư gửi tới mẹ, vì hôm nay là ngày lễ của những người mẹ hiền mẫu. Ở đây các em bé thai nhi như chúng con mỗi khi có người nhà nhắc đến đó là một bức thư rồi mẹ ạ.
Con vui sướng bởi mẹ vẫn còn nhớ tới con. Vì mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ không như mẹ anh Mất Tay mẹ anh còn chẳng bao giờ viết thư cho anh nữa cơ. Anh Mất Tay là bạn con mẹ ạ. Hôm ấy con cùng anh được ở trong cái túi nhưng mà con chẳng nhìn thấy anh, nhưng con biết anh có hình đẹp lắm vì anh không như con Con thấy anh buồn lắm mẹ ạ. Con cũng không biết nữa con nghe bà ấy nói: “ Mẹ anh ấy không cần anh nữa”.
Mẹ yêu của con, hôm nay đọc thư con muốn trả lời với mẹ. Bây giờ mẹ muốn biết con đang ở nơi đâu nên con viết thư cho mẹ. Để kể cho mẹ nghe cuộc hành trình trong đời con bắt đầu từ lúc con được thành hình trong bụng mẹ.
Hôm ấy con rất vui vì mình được ra đời. Ngày ấy như là ngày đánh dấu sự xuất hiện của con. Con nhớ mẹ và ba cũng vui. Con còn được nghe nhạc nữa bài hát gì mà:” Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh con là cây nến hồng ba ngọn nến lung linh thắp sáng một gia đình…” Con vui lắm lúc ấy con đã biết cảm nhận rồi đấy mẹ ạ. Con biết tình cảm mẹ dành cho con to lớn như thế nào. Nhưng khi con được 4 tháng tuổi. Ba mẹ đưa con đi khám bệnh con vui lắm nhưng qua cái máy gì mà biết được con là trai hay gái ấy. Khi biết con là con gái con vui lắm vì con ước mình được giống mẹ, để biết đan khăn khi mùa đông lạnh vào bếp khi bố đi làm về, và chăm sóc chị của con nữa. Nhưng mẹ ạ một vài phút sau con chỉ biết khóc thôi, bởi bố mẹ đã to tiếng với nhau. Con nghe thấy hết con biết mẹ đã không muốn xa con đi, nhưng bố lại quyết tâm bắt mẹ con mình xa nhau. Con lo sợ vô cùng con cố gắng nghe xem tại sao bố lại như vậy. Lúc ấy sợ quá con chỉ nhớ được tai con là con gái, gia đình nhà mình cần một người lối dõi, và con đã có một chị rồi…. Con sợ như trong một giấc mơ, con khóc, con không muốn phải xa mẹ
Mẹ yêu quý, khi ấy con được vật gì lạnh lắm. Nó làm con đau cứ kéo con xa dần mẹ. Con cố bám tay vào mẹ nhưng càng cố gắng bám bao nhiêu, con càng đau và càng rời xa mẹ bấy nhiêu. Lúc ấy chân tay con được kéo ra, cả đầu con nữa cũng được cắt vụn ra từng mảnh con đau. Tay một nơi, chân một lẻo, đầu một góc… nên con cũng chẳng biết nó như thế nào nữa. Tuy sau này được sếp lại thành hình nhưng mà những vết đứt, do được cắt và lôi ra của con cũng không thể trở nên một hình hài nguyên vẹn được. Con khóc nhưng có ai nghe tiếng khóc của con đâu. Con được đưa vào nơi mà con nghe mọi người gọi là thùng rác. Con ở cùng anh Mất Tay. Khi ấy mẹkhông biết đấy thôi, có con gì đấy nó ăn mất một bàn tay của con rồi, con đau lắm con sợ quá, con khóc thét nên:” Mẹ ơi mẹ ở đâu rồi, cứu con với mẹ ơi”
Một buổi chiều con được một bà già nghèo, đưa anh Mất Tay và con về. Con nói cho mẹ nghe, bà cố gắng tìm xem tay con ở đau nhưng mà không thấy. Con cũng muốn nói cho bà nhưng màkhông nói được. Con đã được ở nơi mà có rất nhiều bạn như con đấy mẹ ạ. Vì thân thể conkhông được lành, mặc dù đã được ghép lại nhưng cũng không đủ, và nó cũng không bao giờ được như trước nữa. Nên mọi người gọi con là Mảnh Vụn. Ở đây chúng con buồn lắm và chúng con nhớ đến mẹ luôn. Nhiều lúc có cơn gió đi qua con lạnh và cô đơn lắm.
Mẹ yêu quý, con biết mẹ buồn khi phải xa con. Mẹ đã xin sự tha thứ nơi con. Nhưng con khôngdám nhận điều xin lỗi của mẹ đâu. Con chỉ tiếc rằng con không được mặc váy hồng, và đi đôi dép màu hồng cùng mẹ về nhà thôi ạ. Nhiều lúc con thương mẹ lắm, con thương mẹ thật nhiều. Mẹ đừng buồn con vì con nữa nhé. Con muốn vẽ cho mẹ bức tranh về con, nhưng đôi bàn tay của con đã không còn nữa rồi, nên để vẽ được đối với con rất khó. Con cảm ơn mẹ đã luôn nhớ tới con. Mặc dù con chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt mẹ nhưng con tin chắc là rất đẹp. Con chỉ xin mẹ một điều mẹ đừng đối xử với các em của con như con nữa nhé, con sợ các em sẽ chịunhiều đau khổ. Mẹ nhớ giữ sức khỏe nhé. Con nhớ mẹ nhiều.
Con yêu mẹ
Con gái yêu của mẹ.

(tham khảo)

Nguyễn Văn Minh
12 tháng 2 2017 lúc 19:16

Hơi lạc chủ đề nha bạn

Dương Hạ Chi
29 tháng 5 2017 lúc 9:12

Tập làm văn lớp 6 - Hỏi đáp | Học trực tuyến

Bn tham khảo nha!

Đào Minh Huy
Xem chi tiết
Nguyễn Đăng Nhân
25 tháng 1 2022 lúc 19:11

Gọi 4 số liên tiếp lần lượt là a,b,c,d, ta có:

\(a,b,c,d\hept{\begin{cases}a=b-1\\a=c-2\\a=d-3\end{cases}}\Rightarrow a=\left(b+c+d\right)-6\)

\(\Rightarrow a=\frac{\left(406-6\right)}{4}=100\)

\(\Rightarrow\hept{\begin{cases}b=100+1=101\\c=100+2=102\\d=100+3=103\end{cases}}\)

Vậy 4 số liên tiếp đó lần lượt là: 100, 101, 102, 103

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Bảo  Ngọc
Xem chi tiết
MISTER VIT
Xem chi tiết
ღղɕọℭ ɦ¡ếղ ღ
8 tháng 5 2020 lúc 22:22

Hà Nội, ngày... tháng... nâm...

Ông bà nội kính yêu của cháu!

Từ dịp hè vừa rồi về quê, cũng đã lâu cháu chưa về thăm ông bà. Hôm nay, cháu viết thư hỏi thăm sức khỏe ông bà đề ông bà khỏi mong.

Ông bà dạo này có khỏe không ạ? Chú thím và các em sức khỏe tốt đúng không ạ? Cuộc sống hàng ngày của ông bà thế nào ạ? ông nội ơi, dạo này ông có đi tập dưỡng sinh đều đặn hàng ngày không? ông nhớ đi tập hàng ngày ông nhé, vi cháu nghe nói chăm chỉ tập dưỡng sinh rất có lợi cho sức khỏe và đặc biệt tốt cho bệnh cao huyết áp của ông đấy ạ. Mà bà ơi, trời bây giờ bắt đâu lạnh rồi, bệnh đau khớp của bà đã đỡ hơn chưa ạ? Bà nhớ ngâm chân nước nóng trước khi đi ngủ bà nhé, nó rất có lợi cho giấc ngủ của bà đấy.

Mấy gốc táo ông trồng bây giờ chắc là đã ra hoa rồi ạ? Còn con lợn nái của nhà chắc là đã đẻ con rồi, ông bà chác là vân bộn rộn với việc vườn tược lắm đúng không bà?

Ở Hà Nội, bố mẹ và hai anh em cháu vẫn khỏe. Bố mẹ cháu cũng rất bộn việc, tuần trước bố cháu còn phải trực ở cơ quan đến mấy hôm liền, Vào năm học mới rồi nên cháu và em Vũ đi học rất chăm chỉ. Đợt trước trường cháu có tổ chức cho học sinh đi tham quan ở vườn Quốc gia Ba Vi đấy ông bà ạ. Bố mẹ và hai anh em cháu rất nhớ ông bà.

Đã đến giờ chuẩn bị đi học, cháu xin dừng bút ở đây. Cháu kính chúc ông bà luôn mạnh khỏe, ông bà cho cháu gửi lời hỏi thăm tới gia đinh chú Nam thím Anh ạ. À bà nhắn với em Đức nhà chú thím là khi nào cháu về quê sẽ cùng em đi thả diều trên đê, bà nhé!

Đợt tới được nghĩ Tết dương lịch, bố mẹ đã hứa cho hai anh em cháu về thăm ông bà rồi, cháu mong ông bà lắm!

Cháu trai của ông bà

   Hiến 

Khách vãng lai đã xóa
Kiềuu Nhi
Xem chi tiết
phạm khánh linh
18 tháng 7 2021 lúc 20:58

Vì xoy và zoy là 2 góc kề bù-> xoy+zoy=180 độ

mà xoy và zoy bằng nhau

-> xoy=zoy=180độ/2=90 độ

-> 0y vuông góc với xz

Nguyễn Lê Phước Thịnh
18 tháng 7 2021 lúc 20:59

Bài 1: 

Ta có: \(\widehat{xOy}=\widehat{zOy}\)(gt)

mà \(\widehat{xOy}+\widehat{zOy}=180^0\)(hai góc kề bù)

nên \(\widehat{xOy}=\widehat{zOy}=\dfrac{180^0}{2}=90^0\)

hay Oy\(\perp\)xz

Nguyễn Kim Ngọc Trúc
Xem chi tiết
Lê Hồng Ngọc
8 tháng 3 2020 lúc 17:01

bạn viết bằng cả trái tim nhé sẽ hay hơn đấy

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Kim Ngọc Trúc
8 tháng 3 2020 lúc 17:48

Là sao bạn?

Khách vãng lai đã xóa
✰Nanamiya Yuu⁀ᶜᵘᵗᵉ
8 tháng 3 2020 lúc 20:20

Gửi mẹ hiền yêu dấu!

Mẹ ơi, hôm nay trời lại mưa rồi mẹ ạ. Những hạt mưa cứ rả tích rả rích từng giờ không ngớt. Khuya, con ngồi lại viết thư cho mẹ, bức thư đầu tiên con viết bằng tất cả tâm hồn dành tặng cho mẹ. Mẹ, con nhớ mẹ vô cùng, nhớ mẹ nhiều lắm. Con sợ mưa đêm, bởi đó cũng là lúc con cô đơn nhất, con sợ ở cái thế giới xa xôi ấy mẹ bị ướt, mẹ bị lạnh vì mưa. Mẹ à, mẹ cứ yên giấc nhé, con ở nơi này bình yên lắm.

Thời gian cứ thấm thoắt thoi đưa, biết bao đêm rồi, đôi mi con cứ ướt nhòe đi vì nước mắt, đôi mắt buồn của mẹ, bờ vai ấm áp của mẹ cứ hiện lên trong kí ức con. Con nhớ, nhớ biết bao những ngày mưa như thế, mẹ cùng con ngồi lại với nhau bên chiếc cửa sổ thân thuộc ấy để trò chuyện. Nào là "Không biết giờ này, bố đã ngủ chưa con nhỉ?", nào là "Mẹ ơi, hồi sáng con vừa được điểm 10 môn Văn". Chuyện vui, chuyện buồn, con với mẹ đều tâm sự cùng nhau. Những hạt mưa tí tách như cùng vui, cùng buồn với ta, mẹ nhỉ! Ấm áp thật. hớ lại, con cứ ngồi cười một mình vì khi đó, con ngây thơ quá. Hì hì. Nhưng mẹ à, đó mãi mã và mãi mãi chỉ là dĩ vãng thôi mẹ, mẹ với con sẽ chẳng bao giờ lấy lại những điều đó một lần nữa. mẹ bỏ con đi rồi! Bỏ con cô đơn một mình để về với ông bà, tổ tiên nơi xa xôi ấy rồi. Để con bơ vơ, lạnh lẽo trên cái thế giới thực tại quá xa vời với mẹ như thế này rồi. Con mệt mỏi! Con gục ngã! Con biết dựa vào ai đây?

Mẹ! Mẹ trả lời con đi!

Mẹ ơi, vậy là đã hai năm mười ba ngày ba tháng tháng rồi mẹ. Cái khoảng thời gian thực sự không ngắn đâu mẹ ạ. Mẹ bỏ con đi nhanh quá. Ở nơi ấy, mẹ có nhớ con không, nhớ bố, nhớ chị Hương không? Mẹ có mệt có sút cân không? Mẹ có bị căn bệnh quái ác kia hành hạ nữa không. Con thương mẹ nhiều lắm nhưng con hận. Con hận căn bệnh suy gan cấp ấy. Nó đã làm con mất đi một người quan trọng nhất cuộc đời. Mất đi những phút giây yêu thương bên mẹ. Và con mất đi bờ vai ấm áp để con dựa vào khi con thất bại. Và mất tất cả rồi mẹ ơn. Con khóc.

Mẹ, con thực sự mệt mỏi, sao chẳng có ai chịu ở lại với con vậy mẹ. Bố thì đi làm tận ở Phú Quốc, chị Hương thì tận ở trong kia, rồi ông bà nội cũng về với mẹ nơi ấy rồi! Con mệt, con khóc, con buồn, con nhớ, con đau, con biết tâm sự cùng ai đây. Mẹ ơi!

Năm tháng dần trôi, trôi nhanh lắm, từ khi mẹ ra đi, mẹ có biết rằng, cuộc sống con gần như là quá vô vị không hả mẹ? Đi học về, con vất lên hai tiếng gọi mẹ, sao con không được nghe giọng nói rất đỗi thân thuộc ấy nữa. Những bát cơm canh đạm bạc sao mẹ không cho con ăn thêm lần nữa. Áo con rách, sao mẹ không khâu lại cho con nữa. Mẹ ích kỉ quá! Vô tâm với con, với bố, với chị quá! Con ghét mẹ. Nhìn những đứa cùng tuổi, được mẹ chúng âu yếm, yêu thương, được nằm trong lòng mẹ để nghe mẹ kể về những câu chuyện ngày xửa ngày xưa, sao mà con cạnh lòng thế! Hơn hai năm trước, con cũng được vậy mà. Sao bây giờ chỉ còn mỗi con thôi! Mẹ bỏ con đi thật rồi mẹ ơi. Con lại khóc.

Nhiều khi con khóc, con nghĩ về mẹ, con thương mẹ. Cô chủ nhiệm con an ủi rằng "Con ơi, đừng khóc, nín đi. Mẹ con ở nơi ấy chắc sẽ vui lắm về cơn không khóc đó. Để cho linh hồn mẹ được sớm diêu thoát đi con. Mẹ con không mất, chỉ là mẹ đã hòa vào những làn gió nhẹ, hòa vào những vì sao trên kia mà thôi. Con nín nhé." Và rồi con gắng kiềm chế cảm xúc rồi im lặng, để mẹ vui. Không biết, từ khi mẹ xa con, hình hài của mẹ như thế nào mẹ. Là còn nguyên vẹn hay đã hòa vào lòng đất. Con xót xa quá! Mẹ à, con không hay thể hiện những hành động, cử chỉ yêu thương. Con ngang bướng và đôi khi cãi lời mẹ. Chưa một lần con cầm tay mẹ rồi nói "Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi". 

Để rồi, mẹ đã đi mãi rời xa con, bước ra cuộc đời con, nhưng trong suy nghĩ con lúc nào mẹ cung là quan trọng nhất. Xin lỗi mẹ vì những lúc con hư, xin lỗi mẹ vì chưa lần nào làm mẹ mỉm cười, nhưng đối với con mẹ là tất cả.

Mẹ của con ơi, bây giờ con trưởng thành nhiều rồi mẹ ạ! Con đã biết chăm sóc bản thân, biết chăm sóc những người thân khi họ ốm và đặc biệt là tự tay nấu những món ăn cho gia đình. Mà khi mẹ còn sống, con chưa bao giờ làm được. Hồi đó, nhìn mẹ đớn đau vì căn bệnh hiểm nghèo mà con xem như "Trò đùa ý mà". Kệ. Eoofi mẹ bị chuyển xuống viện tỉnh vì trầm trọng hơn, con càng cảm thấy bình thường vì con được sống tự do một mình. Rồi đến lúc ra đi, con cũng không khóc, con khờ khạo quá, vô tư quá, có mẹ cũng như không có mẹ. Rồi một ngày, con bỗng nhận ra, con đã mất đi một thứ tình cảm quan trọng và thiêng liêng lắm, con cố ngoảnh lại đi tìm, về những nơi quen thuộc, gắn với kỉ niệm con và mẹ để tìm. Nhưng, mẹ à, tất cả chỉ là hư vô, chỉ là thất vọng mà thôi. Mẹ ơi, mẹ hãy là một bà tiên hiền dịu và cho con một điều ước nhỏ nhoi đi mẹ. COn ước giản dị thôi, ước rằng "Bà tiên ấy được sống lại với con một ngày để con được chăm sóc bà - việc mà trước đây con chưa hề làm. Con sẽ không làm mẹ khóc đâu, con hứa. Và điều cuối cùng con muốn nói với mẹ rằng "Con nhớ mẹ quá nhiều, nợ mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi, con rất muốn. Mẹ hãy về với con đi. Mẹ hãy bảo với con điều ước ấy sẽ thực hiện đi. Con xin mẹ. Và rồi con lại khóc.

Hàng đêm, khi những ánh đèn ngoài kia vụt tắt, con lại đến bên chiếc giường quen thuộc và chợp mắt. Nhưng mẹ à, sao con cứ ướt mi vậy, con nhớ mẹ nhiều lắm. Không được ngủ với người mẹ bằng da bằng thịt con chỉ biết giở chiếc album ra xem rồi đặt trước ngực, ôm vào lòng, rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Mẹ ơi, con yên giấc lắm, ngủ ngoan lắm ạ. Mẹ vui không? À, mẹ, chị Hương nhà ta cũng hay khóc vì nhớ mẹ đó, chị hay mơ mẹ. Mơ mẹ ngồi trước cửa đợi hai chị em về ăn cơm, mơ mẹ xếp quần áo để chị đi xa. Cuối năm nay, chị lập gia đình rồi mẹ kìa. Con nhớ mãi lời hứa mẹ nói với chị khi mẹ còn sống "Khi mô con Hương lấy chồng tau sẽ một mình đi vô trong nớ để trao nhẫn cho bay". Mẹ ơi! Mẹ là người xấu, mẹ không biết giữ lời hứa với chị em con. Mẹ bỏ 2 chị em con mà đi thật rồi ư? Mẹ có biết rằng, lúc Tết đến xuân về bọn con cô đơn thế nào không. Tủi thân, con chỉ biết đứng trước bàn thờ mẹ, tâm sự rồi khóc. Con cô đơn vô cùng. Mẹ ạ, Nước mắt con, bất giác lại rơi.

Mẹ ơi, mẹ khổ nhiều quá rồi, sao mẹ không để bọn con kịp đáp đền rồi mẹ ra đi cũng được. Cả cuộc đời mẹ dành cho con tất cả, dành trọn tình thương và sự sống chỉ mong cho con lớn khôn. Mẹ cho con tất cả, rồi mẹ nhận lại được cái gì? Chưa kịp cho mẹ bát canh con tự nấu, chưa kịp cho mẹ món quà tự tay con làm ngày 8/3, mẹ đã bỏ con rồi. Mẹ ạ, nếu kiếp sau, con được chọn con vẫn chọn là con của mẹ. Mẹ con ta sẽ yêu thương và bù đắp cho nhau mẹ nhỉ? Ở trên này, con ít khi thành công ắm, nhưng khi con mệt mỏi, con thất bại, con sắp ngục nga, con đã biết đi tìm mẹ. Ra nơi mẹ ở, đứng cạnh nấm mồ của mẹ, sao mà con thấy bình yên vậy. Con đứng đó, con khóc, con hét, con nói chuyện với mẹ, lòng con vơi đi nhiều lắm. Khi đó, con như được bàn tay mẹ đặt sau lưng mà nói "Con yêu à, cố lên đi con, mẹ vẫn thương và yêu con nhiều lắm, đứng dậy và lau nước mắt đi cô bé, mạnh mẽ lên con, con sống tốt nhé" Con ngoảnh lại thì bàn tay ấy đã vụt đi. Con hụt hẫng nhưng cố nén nỗi đau để nơi ấy mẹ được thanh thản. Từng nét viết đến đây àm con nhớ tới đoạn thơ:

Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ
Đừng đứng bên nấm mồ của mẹ
Mẹ không ở trong mồ mẹ có ngủ đâu con
Mẹ là cánh chim hòa vào cơn gió nhẹ
Mẹ là mặt trời trên lúa vàng chín mọng
Mẹ là mưa thu thân thương
Ru con bên buổi mai êm ả
Mẹ là lời thúc giục gọi đàn chim
Khi chúng đang vòng vòng bay thơi thả
Mẹ là ánh sao mềm rọi sáng suốt ban đêm
Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ
Mẹ không ở trong mồ mẹ có ngủ đâu con con

Con chỉ nhớ mang máng vậy thôi. Nhưng mẹ à, đoạn thơ đó, chính là mẹ đó. Mẹ ấm ấp lắm. Mẹ của con ơi.

Bốn ngày nữa là sinh nhật con rồi mẹ ạ. Nhớ lắm, mấy năm trước, mẹ tự tay làm bánh cho con ăn, mẹ làm thịt gà cho con ăn, làm nhiều lắm, ngon lắm. Mà bây giờ con chỉ biết để những chiếc bánh con vụng về làm trên bàn thờ mẹ. Mẹ ích kỉ lắm. Mẹ không cho con ở bên mẹ sinh nhật lần này nữa rồi. Vậy là đã ba sinh nhật, vắng bóng mẹ hiền của con.

Mẹ ơi, con nhớ!

Mẹ à, nếu mẹ đọc được bức thư này mẹ hãy về trong giấc mơ của con nhé mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm.

Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ ơi, con chỉ mong rằng linh hồn mẹ sớm được siêu thoát, nên từ bây giờ con sẽ cố gắng không khóc, sẽ làm cho mẹ vui, làm cho mẹ nhanh khỏi bệnh. Nơi ấy, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, mẹ của con nhé. Và một điều cuối cùng con nói rằng "kiếp sau dù sao đi nữa, mẹ sẽ mãi là mẹ của con. Con thương mẹ nhiều"/ Con cảm ơn mẹ.

                                                                                                                                                                         Con gái của mẹ

                                                                                                                                                                             Shiyaki

~~~ Học tốt

Khách vãng lai đã xóa
Phi Thi Thu Hien
Xem chi tiết
Huyền ume môn Anh
17 tháng 4 2022 lúc 21:49

front

Bé Cáo
17 tháng 4 2022 lúc 21:50

front?

Limerence
17 tháng 4 2022 lúc 21:51

Front

Lê Ngọc Linh
Xem chi tiết
Thầy Hùng Olm
13 tháng 7 2023 lúc 9:10

\(E=\dfrac{3}{1x5}+\dfrac{3}{5x9}+...+\dfrac{3}{121x125}\)

\(\dfrac{4}{3}xE=1-\dfrac{1}{5}+\dfrac{1}{5}-\dfrac{1}{9}+...+\dfrac{1}{121}-\dfrac{1}{125}\)

\(\dfrac{4}{3}xE=1-\dfrac{1}{125}\)

\(E=\dfrac{124}{125}x\dfrac{3}{4}=\dfrac{93}{125}\)