Ôn tập ngữ văn lớp 6 học kì I

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Thu Thủy

Viết một đoạn văn ngắn từ 7 đến 10 câu đầy đủ chi tiết tả về kỉ niệm khó quên với người bạn thân .

P/S : Ngắn nha

Songoku Sky Fc11
6 tháng 9 2017 lúc 12:03

mình ko biết tả sao bạn có thể đến đây để làm bài

https://www.slideshare.net/manman89/50-bi-vn-mu-hay-lp-3

Cầm Đức Anh
6 tháng 9 2017 lúc 12:36

Ngày nhỏ, tôi hay lủi thủi một mình lắm nên chả có đứa bạn thân nào cả. Nhưng mà tôi đã sai lầm khi nghĩ như vậy, vào cái ngày này 1 năm trước tôi đã gặp đc Lam người bạn thân sau này của tôi. Nhớ ngày ấy, khi đang đi học về tôi nhìn thấy một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi dọc đường nhưng mẹ tôi ko cho nuôi mèo nên tôi đành về nhà. Ngày nào tôi cũng lén mang chút đồ ăn còn thừa của bữa sáng cho mèo ăn nhưng hôm nay trời mưa mẹ bắt tôi ở nhà học bài. Tôi lo cho mấy chú mèo đó lắm nên vội cầm ngay chiếc ô chạy thẳng ra ngoài, tôi nghĩ chắc chúng đang đói và lạnh lắm nhưng tôi đã nhầm khi đó tôi đã thấy Lam cô bạn cùng lớp với tôi đang cho mèo ăn và che cho nó khỏi ướt thì ngạc nhiên lắm hỏi: " Cậu đang làm gì vậy". Lam chỉ mỉm cười nói: " ko có gì", tôi cứ nghĩ một tiểu thư nhà giàu như Lam chắc hẳn phải kiêu căng, ngạo mạn và chảnh chứ nhưng tôi đã lầm. Kể từ khi đó Lam trở thành bạn của tôi, tôi nghĩ nếu ko có chú mèo đó giúp đỡ có lẽ cả đời này tôi sẽ chả có một đứa bạn nào rồi và đó là kỉ niệm tôi ko bao giờ quên đc.

ko bít đúng hay sai đâu

Kaori Miyazono
6 tháng 9 2017 lúc 12:48

Tôi và Mai - người bạn thân nhất của tôi thân nhau vào 1 ngày nọ. Đó là kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, có giờ kiểm tra toán, tôi không làm được bài. Mai thấy vậy liền lấy 1 tờ giấy nháp, sau đó bạn gửi cho tôi. Tôi rất vui vì được bạn giúp đỡ nhưng tôi lại cảm thấy bứt rứt trong lòng. Nhớ đến lời cô giáo dạy: "Thất bại là mẹ thành công'', tôi kiên quyết từ chối và sẽ tự suy nghĩ cách làm. Chợt các công thức mà cô đã giảng hiện lên, thế là đến lúc thu bài thì cũng là lúc hoàn thành xong bài kiểm tra.

Trả bài kiểm tra, tôi được 1 điểm 9 - số điểm sứng đáng với sự nỗ lực của bản thân ... Tôi rất vui và Mai cũng vậy...

Làm gấp nên dở, thông cảm !!!

Nguyễn Bảo Trung
6 tháng 9 2017 lúc 17:42

Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.

Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.

Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:

-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?

Cô bé trả lời:

-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.

Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:

-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.

Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:

-Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.

Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:

-Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.

Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.


Các câu hỏi tương tự
Phạm Thảo Vy
Xem chi tiết
Long Nguyen
Xem chi tiết
NGUYỄN THU HÀ
Xem chi tiết
Cỏ Con
Xem chi tiết
Nguyen Thi Linh
Xem chi tiết
Mario DaiVy
Xem chi tiết
Nguyễnn Ngọcc Phươngg Kh...
Xem chi tiết
Tại Sao Lại Vậy
Xem chi tiết
Trịnh Quỳnh Hoa
Xem chi tiết