Một buổi học của ngày đầu tuần lại đến. Buổi học này để lại cho em nhiều ấn tượng sâu sắc.
Hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, tiết trời ấm áp. Nắng ban mai rải nhẹ những tia nắng vàng óng á xuống cành cây, kẽ lá. Mọi vật như bừng tỉnh giấc. Em tung tăng cắp sách đến trường. Vẫn như thường ngày, chúng em nhanh chóng truy bài lẫn nhau. Đúng bảy giờ, tiếng trống trường quen thuộc lại vang lên. Chúng em xếp hàng ngay ngắn trước sân trường để làm lễ chào cờ. Bạn Liên đội trưởng điều khiển nghi lễ. Lá quốc kì được từ từ kéo lên, phần phật trong gió sớm. Tiếng trống chào cờ vang lên cùng bài hát Quốc ca, Đội cahùng tráng. Cảnh tượng lúc chào cờ đã khơi dậy trong lòng em một sự tưởng nhớ và lòng biết ơn sâu sắc. Ba mươi phút trôi qua, kết thúc nghi lễ và những nội dung của tiết chào cờ. Chúng em tuần tự vào lớp học.
Tiết học đầu tiên là môn Tập đọc với bài Người công dân số Một. Qua bài học, hình ảnh yêu nước, thương dân của người nông dân đất Việt đã in sâu vào tâm trí em. Đó là hình ảnh Bác Hồ thời trai trẻ. Bác đang chuẩn bị cho chuyên đi xa để thực hiện ước mơ, hoài bão của mình. Vì hoài bão cứu nước nên Bác không làm việc ở Sài Gòn mà phải bôn ba ra nước ngoài, dù phải chịu nhiều gian khổ. Em cảm thấy thương Bác vô cùng.
Tiết học tiếp theo là môn Toán với bài Diện tích hình tròn. Chúng em hào hứng thảo luận, xây dựng bài học. Từng cánh tay đưa lên như những búp măng non, ai cũng mong được cô giáo gọi đến tên mình. Chúng em tiếp nối nhau trả lời rồi lên bảng giải bài tập. Những tia nắng ấm áp nghiêng mình qua cửa sổ xem chúng em làm bài. Làn gió mát rượi thổi đến như tiếp sức, cổ vũ cho chúng em. Nhờ hiểu bài, em làm bài tập rất nhanh. Cô giáo nhìn chúng em làm bài với vẻ hài lòng phấn khởi. Có lẽ hôm ấy chúng em đạt điểm mười nhiều nhất.
Môn Toán vừa kết thúc cũng là tiếng trống trường gióng giả vang lên báo hiệu giờ giải lao. Chúng em ùa ra sân, tung tăng chạy nhảy. Ai nấy đều vươn cao lồng ngực để hít thở không khí trong lành. Mười lăm phút giải lao lại hết, chúng em vào lớp, tiếp tục môn Địa lí. Bài học về châu Á đã giúp em hiểu được đặc điểm tự nhiên, dân cư và hoạt động kinh tế của các nước thuộc châu lục này. Chúng em đã hiếu được rằng, các nước châu Á đều thuộc chủng tộc da vàng, chúng ta phai cùng nhau đoàn kết, hợp tác và phát triển,
Tiết học cuối cùng là môn Đạo đức. Bài học Em yểu Tổ quốc Việt Namđã giúp em thấy được Việt Nam là một đất nước có nền văn hiến lâu đời, ngày nay đang gìn giữ và phát triển. Em lại càng nhận rõ phần trách nhiệm của mình đang chờ ởphía trước. Em cảm thấy yêu quê hương, đất nước vô cùng.
Thế là buổi học đã hết. Chúng em ra về với niềm hân hoan, phấn chấn. Ai cũng rạng rỡ nụ cười tươi thắm trên môi. Em mong sao các buổi học sau đều như thế.
Những tiết học văn bao giờ cũng là tiết em mong đợi nhất trong ngày. Tiết văn hôm nay, chúng em được học bài thơ Đêm nay Bác không ngủ của nhà thơ Minh Huệ.
Đầu giờ, cô giáo cho chúng em làm một bài kiểm tra 15 phút. Cái tin ấy gây nên sự xôn xao khe khẽ. Những bạn học bài thì vui mừng, mong có cơ hội tìm kiếm được những điểm cao, bổ sung cho bảng điểm đang còn nghèo nàn. Còn những kẻ chưa học bài thì lo lắng và sợ sệt. Chúng em sột soạt lấy giấy ra làm bài. Mười lăm phút kiểm tra khiên lớp học trở nên im lìm, không tiếng đọng, chỉ có tiếng ngòi bút đưa trên giấy. Hết giờ, cô thu bài, lớp học lại rộ lên bàn tán, hỏi han vì bài kiểm tra. Cô phải giữ trật tự. Cô bảo chúng em mở vở ra ghi bài. Cô nắn nót ghi tên bài Đêm nay Bác không ngủ thật to và đậm bằng phấn màu. Sau đó, cô cho chúng em xem ảnh Bác trong chiến dịch Biên giới - là thời điểm khi tác giả viết bài thơ này. Cả lớp ồ lên thích thú.
Sau đó cô đọc mẫu cho chúng em một đoạn của bài thơ. Cô dừng lại, hướng dẫn chúng em đọc đúng và diễn cảm. Cô gọi Mai đứng lên đọc cho cả lớp nghe. Giọng Mai trầm, ấm cả lớp im lặng lắng nghe. Bài thơ qua giọng đọc của Mai đã truyền vào trong mỗi chúng em tình cảm kính yêu Bác Hồ - vị lãnh tụ của dân tộc. Cô lần lượt dẫn dắt, gợi ý cho chúng em tìm hiểu bài thơ.
Những câu hỏi gợi ý và cách dẫn dắt của cô giúp chúng em hiểu bài rất nhanh. Cả lớp hăng hái giơ tay phát biểu xây dựng bài. Những câu hỏi khó thì cô gợi ý, chia ra làm nhiều nhóm cho chúng em thảo luận. Những câu hỏi đơn giản như tìm từ ngữ, miêu tả hình dáng qua đó bộc lộ được phẩm chất của Bác thì ai cũng xung phong, ai cũng muốn được trả lời, để được cô khen. Sau mỗi ý, bao giờ cô cũng chốt lại nội dung cơ bản cho chúng em ghi. Giờ học trôi qua thật nhanh, chẳng ai mong hết tiết mà chỉ muốn kèo dài thêm giờ học. Không khí học tập của lớp sôi nổi hẳn lên. Cách ghi bảng của cô khiến chúng em nắm ngay được những ý cơ bản.
Tiếng trống vang lên. Cô kết bài và khen: "Cô rất vui trước tinh thần say mê học tập của cả lớp". Còn cả lớp ai cũng vui và chờ đợi giờ học Văn của hôm sau.
Có một tiết học cách đây hai năm giờ nhớ lại em vẫn còn ray rứt. Đó là tiết Tập làm văn của cô Thảo mà em đã học năm lớp Ba.
Hôm ấy là tiết học thứ ba môn Tập làm văn của cô Thảo. Như thường lệ,
với dáng vẻ nhanh nhẹn, ánh mắt hơi nghiêm cô bước vào lớp. Lớp trưởng hô to: “Học sinh…” Bằng một giọng buồn buồn, cô bảo: “Các em ngồi xuống và lấy giấy ra làm bài tập làm văn...” Lúc đó, em không hiểu vì sao mà cô buồn như thế, rất muốn hỏi cô nhưng em lại không làm được vì không dám. Nhưng đến khi nộp bài điều mà em thắc mắc đã được giải tỏa với giọng nói nhẹ nhàng vừa đủ cho em nghe : “Mình thi Viết đúng – viết đẹp không đậu rồi con ạ!” Cô lại nói: “Đừng buồn nghe con, con còn rất nhỏ, cô nghĩ con thi đậu vòng trường cũng giỏi rồi với lại, con còn có thể dự thi trong năm tới, năm tới nữa!” Lúc đó, với trí óc non nớt, em không biết nghĩ nhiều em mang máng hiểu cô sợ em buồn nên an ủi. Không hiểu sao, trong lòng em cảm thấy bức rứt vô cùng. Về nhà em kể lại tất cả sự việc cho ba mẹ em nghe,nghe xong mẹ em bảo: “Năm nay con rất may mắn được học cô giáo Thảo. Một cô giáo tận tụy với nghề phải nói là rất hay chỉ mới dạy có một tuần mà khi hợp phụ huynh cô đã báo cáo tình hình học tập từng em thật chính xác. Riêng Thi và Linh thì viết chữ đẹp, cô còn nhờ gia đình hổ trợ hy vọng các em có thể tham gia thi chữ viết. Vậy mà con đã phụ lòng cô của con rồi. Cô con đã khéo léo dấu đi thất vọng của cô và dùng từ “mình” ý muốn cùng chia sẽ thất bại với con nữa, chắc cô con thất vọng lắm!” Nghe mẹ nói em mới nhận ra và nhủ thầm: “Cô ơi! Cô thật tuyệt vời cô là thần tượng của con.” Và em cảm thấy buồn vì biết mình có lỗi với cô vô cùng, thấy em buồn mẹ em bảo: “Con muốn lấy lại lòng tin với cô con thì con phải cố gắng học tập và rèn luyện vì ngọc có mài mới sáng, người có học mới tài”. Nghe xong em như bừng tỉnh từ đó em miệt mài ngày đêm rèn luyện không chỉ riêng môn viết mà em học đều tất cả các môn. Ba mẹ em rất vui khi thấy em ngày một tiến bộ em cũng vui nhưng trong niềm vui có một chút gì không trọn vẹn, giá mà cô Thảo của em cũng vui khi biết được sự nổ lực của em, phần lớn là do tác động của cô năm đó.
Tiết học năm ấy tuy không mang lại niềm vui cho em nhưng nó đã cho em sự quyết tâm, nổ lực rèn luyện trong học tập. Phải nói, tiết học ấy là một tiết học ấn tượng nhất trong quãng đời học sinh của em.