Cha mẹ và con cái thường không đồng quan điểm về các vấn đề như quần áo, nguyên tắc của gia đình và cách sử dụng thời gian. Kết quả là cha mẹ và con cái luôn luôn tranh cãi. Trên thực tế, các chuyên gia cho rằng hầu hết các xung đột trong gia đình tăng lên khi con cái bắt đầu tới tuổi vị thành niên (teen - từ 13 tới 18 tuổi).
Khi trẻ bắt đầu bước vào lứa tuổi vị thành niên, mọi người xung quanh (những người mà trẻ tương tác) sẽ ảnh hưởng tới hành vi và thái độ của trẻ. Trẻ cần khám phá môi trường xung quanh một cách độc lập để trẻ có thể cảm thấy tự tin với chính bản thân và tự tin về các khả năng của mình. Trong giai đoạn này, trẻ bắt đầu đòi quyền lợi cho bản thận. Ví dụ, trẻ có thể hỏi bạn "Tại sao con phải dọn dẹp phòng" Hoặc bạn có thể nhận thấy rằng con cái hay cãi lại họ.
Đối với những lựa chọn cá nhân, trẻ ở lứa tuổi thanh thiếu niên đòi hỏi mình có nhiều tinh thần trách nhiệm và tự do hơn khi lựa chọn. Trẻ bắt đầu thử nghiệm nhiều cách mới trong việc ăn mặc, dành thời gian cho bạn bè và ít dành thời gian cho gia đình hơn. Khi trẻ quan hệ với nhiều bạn bè hơn, cha mẹ thường không biết rõ bạn bè của con hoặc không bằng lòng với những người bạn mà con đã chọn.
Trẻ thanh thiếu niên thường tiêu phí thời gian trong việc cố gắng xác định chúng là ai. Điều này cũng dễ hiểu bởi vì trẻ đang ở giai đoạn "người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con." Chúng muốn tự chúng lựa chọn, nhưng chúng lại không luôn luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm với những kết quả, hậu quả của những gì mà trẻ lựa chọn. Xung đột giữa cha mẹ và con cái gia tăng khi trẻ từ 13 đến 15 tuổi, và xung đột giảm bớt khi trẻ lớn hơn. Trong giai đoạn từ 13 đến 15 tuổi, con trẻ cần cha mẹ giúp đỡ nhiều trong việc đưa ra các quyết định bởi vì trẻ chưa có khả năng hiểu và dự đoán trước các hành vi của trẻ sẽ ảnh hưởng đến người khác như thế nào. Nhưng con bạn cũng cảm thấy chúng cần có quyền trong việc đưa ra các quyết định, và chính điều này giải thích lý do tại sao xung đột giữa cha mẹ và con cái từ 13 đến 15 tuổi cao hơn so với xung đột giữa cha mẹ với con cái ở lứa tuổi khác. Khi trẻ lớn hơn, trẻ có thể hiểu được các hậu quả của hành động và sẽ có khả năng đưa ra quyết định có thể ảnh hưởng đến cuộc sống và tương lai của trẻ tốt hơn.
Các nhà nghiên cứu gợi ý rằng hầu hết tranh cãi trong gia đình xoay quanh các sự kiện hàng ngày hoặc do khác nhau về lựa chọn của mỗi cá nhân chứ không phải là do các giá trị sống khác nhau. Nhà nghiên cứu Judith Smetana nói rằng:
Trẻ ở lứa tuổi vị thành niên nghĩ rằng cha mẹ có quyền mong đợi chúng làm các việc trong nhà và nơi ở của trẻ. Trẻ cũng tin rằng cha mẹ cần đặt ra những hướng dẫn về những vấn đề cơ bản như nói dối, lừa đảo và chia sẻ. Tuy nhiên, cha mẹ và con cái thường thất vọng trong việc xác định ai là người có quyền điều khiển các vấn đề cá nhân như quần áo, lựa chọn bạn bè hoặc lựa chọn các hoạt động. Hay nói cách khác, trẻ muốn cha mẹ hướng dẫn trẻ về các vấn đề đạo đức và tinh thần trách nhiệm, nhưng trẻ cũng muốn thể hiện mình là một các nhân.
Đối với trẻ ở lứa tuổi vị thành niên, vấn đề về quyền tự quản (tự quản trong suy nghĩ và hành động độc lập) có thể là vấn đề khá căng thẳng. Mặc dù trẻ ở lứa tuổi này có thể cư xử theo nhiều cách để đòi quyền tự quản trong gia đình, những chúng vẫn cần cha mẹ hỗ trợ về mặt tình cảm, cần cha mẹ kiên quyết và hướng dẫn. Bằng cách cho trẻ tham gia vào việc đưa ra các quyết định phù hợp, cha mẹ có thể giúp trẻ học cách đưa ra các quyết định tốt hơn và trở thành người chín chắn, độc lập hơn. Không tranh cãi về những khác biệt không quan trọng, và xây dựng mối quan hệ vững mạnh giữa cha mẹ và con cái ngay từ khi trẻ còn nhỏ.
Bạn tham khảo nhé!