Bài 6: Xây dựng tình bạn trong sáng lành mạnh

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Phạm Thái Thịnh

Truyện dù mưa hay nắng ai biết truyện đó ko

Nếu biết giúp mình biết truyện đó vs

hihi

Tứ Diệp Thảo My My
7 tháng 7 2017 lúc 11:46

viết hẳn truyện ra thì dài lắm

thiên thương nguyễn ngọc
29 tháng 7 2017 lúc 20:57

Chap 1
Mãi cho đến nhập học trường cấp 3 vào 2 tháng trước , tôi mới biết , khi đi lên tàu điện , bộ đồng phục bị ướt bởi chiếc dù của một người nào đó , mùi lông não bám trên quần của một ai đó , cảm giác ấm nóng khi lưng mình áp vào người khác , hơi lạnh của máy điều hòa phả thẳng vào mặt tôi ...
" Đến xxx... Đã đến ga xxx ...
Xin cảm ơn quý khách ..." ( mình không giỏi mấy cái này cho nên để xxx nhé )
Khi tôi còn nhỏ , bầu trời vốn ở gần hơn ... Chắc chắn là như vậy , cho nên tôi yêu những con mưa vì chúng mang theo hương vị của bầu trời . Và cứ mỗi buổi sáng trời mưa như vậy, thay vì chuyển sang tàu điện ngầm tới trường , thì tôi rời khỏi nhà ga
------ Tháng 6 -----
Ngày hôm đó là một ngày có mưa , thay vì đến trường tôi lại trốn học và ra khu vườn kiểu , tất nhiên tôi đến đó để thiết kế những mẫu giày, có thể nói tôi lập dị nhưng không biết tại tôi lại rất thích làm nghề đánh giày.Tôi đi vào trong và cảm thấy khu vườn thậy đẹp khi nó ở trong một thành phố như thế này và ... mưa cũng thật đẹp. Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì có người đến trước tôi , ừ hầu vào những ngày mưa như thế này chẳng ai thích đến đây . Tôi tiến vào và bắt đầu công việc thiết kế của mình , bất chợt tôi nhìn sang người phụ nữ '' sô - cô - la và bia ư ? Hình như mình thấy chị ta ở đâu rồi thì phải .." tất nhiên đó là suy nghĩ của tôi và tôi cũng không dám chắc vì trí nhớ của tôi cũng hơi ngắn hạn . Tôi vẫn tiếp tục vẽ và cục tẩy của tôi rớt xuống
- Của cậu đây .
- Phiền chị quá .
- À ... Chúng ta gặp nhau chưa nhỉ ?
- Không có .
- Xin lỗi chị . Em nhầm .
- Không có gì .
Trời vẫn còn mưa tôi thì tiếp tục công việc của mình
- Chắc trùng hợp ... - chị ta đứng dậy
- '' Một tiếng sét .
Thoáng mơ hồ .
Mây mù giăng kín
Nếu trời đổ mưa
Em vẫn trời ở đây chứ ?''
Có thể mọi chuyện sẽ xảy ra bình thường khi chị ta không nói những lời này , và trong tôi tự hỏi " nghĩa là gì ''
''Sáng nay Trung Tâm Khí Tượng thông báo mùa mưa ở xxx , sẽ bắt đầu sớm hơn 5 ngày so với bình thường . Các tỉnh xxx ,xxx ,xxx và xxx dự báo sẽ có mưa trên diện tích rộng '' . Tôi vừa làm vừa nghe bản tin vì sẽ có mưa dài
- Anh về rồi đây .
- Anh mới về .
- Anh có mua thịt cốc-lếch đây này . ( mình đặt đại nhá )
- Cám ơn anh ... Cơm tối cũng sắp xong rồi .
- Thank you ... Bà già đâu rồi ?
- Đi rồi .
- ''Lúc-ky'' chúng ta sẽ xử hết chỗ cốc-lếch đó.
- Mẹ có để lại lời nhắn là đừng có tìm mẹ. Nhưng mà để vậy có được không ?
- Cứ kệ vậy. Cãi nhau với bạn trai là bả lại mò về ấy mà.
- Anh lại anh cơm đi !
- Ừ . Anh tìm được chổ mới rồi . Tháng sao anh sẽ dọn đi.
- Anh ở một mình à.
- Anh ở với bạn gái .
- Hèn gì mẹ cũng bỏ đi . Hôm qua anh nói chuyện với mẹ phải không ?
- Ờ , giá mà bả để con cái tự do . Bả tối ngày cứ hẹn hò với mấy thằng trai trẻ hơn thì nói ai .
- Thì nhìn mẹ cũng trẻ mà .
- Đó là tại vì xưa giờ bả chẳng phải làm việc gì nặng nhọc cả .
- Em ăn xong rồi . Vậy anh rửa chén đi nhé !
Tôi quay về phòng tiếp tục đánh giày .
- Em không mừng khi sắp có thêm không gian sao ?
- Chắc là có .
- Vậy giúp anh dọn đồ nhé .
- Ừ. À mà anh hai này , anh nghe cái này bao giờ chưa ?
Tôi đưa cho anh ấy tờ giấy mà tôi viết khi gặp người phụ kia
- Gì đây . Thơ à ?
- Chắc thế .
- Đợi bà già về rồi hỏi .
Vào những buổi sáng trời nắng, tôi chuyển tàu và đến trường bình thường .
Hôm nay trời không mưa tất nhiên tôi phải đến trường , bầu không khí cảm thấy thật chán . Nhưng tôi nghĩ thầm :'' Đây không phải việc mình làm lúc này."
'' Mưa rồi ... '' Tôi rời ga như thường lệ và đi đến công viên , tôi cũng gặp người phụ nữ đó
- Chào cậu .
- Chào chị .
Tôi vẫn như thường lệ vẫn tiếp tục công việc cho những đôi giày .
- Nè ... Trường cậu hôm nay cho nghĩ à ?
- Thế cơ quan chị hôm nay cho nghĩ à ?
- Hôm nay tôi là trốn việc ...
- Và uống bia và buổi sáng trong công viên . Chỉ mỗi uống bia sẽ không tốt cho sức khỏe của chị đâu . Chị nên ăn thêm chút gì đó .
- Còn cậu là học sinh mà cũng rành quá nhỉ ?
- À , không phải em . Mẹ em bia rượu cũng dữ lắm .
- Thật ra thì tôi cũng mang theo đồ ăn. Cậu ăn không ?
Chị ta chìa ra 1 đống chocolate
- eo .- Tôi nhăn mặt cảm thấy hơi tởm
- Cậu đang nghĩ ''Cái bà này kì quặc thật !'' có phải không ?
- Không có ...
- Có gì đâu. Chúng ta đều là người , ai mà chẳng có tính này tính kia .- Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên vì chị ta nói câu này .
- Vậy à ?
- Đúng vậy đấy .
- Tới giờ em phải đi rồi .
- Đến trường vào giờ này ư ?
- Em đã quyết định là chỉ không đến trường vào những buổi sáng trời mưa thôi .
- Ưhm, vậy thì có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau nhỉ ? Có lẽ là khi trời đổ mưa .
Hôm đó là ngày đầu tiên bắt đầu mùa mưa của vùng xxx , và hầu như ngày nào tôi cũng đến '' đó '' và hầu như ngày nào tôi cũng gặp chị ta , tôi đến đó để làm công việc thường làm , đôi khi chúng tôi cũng trò chuyện và cứ thế ngày hôm qua cứ nối tiếp ngày hôm nay , dường như trong mỗi chúng tôi đã trở thành một thói quen. Tôi cũng chia sẽ với chị ta rằng tôi muốn trở thành thợ giày tôi nói :'' Em biết chuyện đó cũng hơi lạ, nhưng em rất thích thiết kế và làm ra những đôi giày . Tất nhiên trình độ của em vẫn còn chưa đạt , vẫn còn nhiều hạn chế ...'' Nhưng cho dù như thế , nếu có thể thì tôi vẫn muốn đó sẽ là nghề nghiệp của mình .Tôi chưa từng nói với ai chuyện này cả . Còn chuyện học hành của tôi thỉ hơi tệ. ''Cái thằng này , đến trễ thế'' . Đó là lời của thằng bạn tôi , '' Em biết tại sao mình gọi lên đây rồi phải không ?''
Mỗi tối trước khi đi ngủ ... Mỗi sáng trước khi tôi thức dây... Tôi chợt nhận ra rằng mình đều cầu mong trời sẽ đổ mưa và vào những ngày trời nắng , nơi tôi đến là một nơi tồi tệ và ấu trĩ , chẳng có gì , ngoài sự mất kiên nhẫn. Cô ấy sống ở một thế giới công việc của người lớn , rất xa vời với thế giới của tôi... Với tôi , cô ấy đại diện cho những bí ẩn của thế giới này. Thành thật mà nói mà chỉ hai điều tôi dám chắc . Một là, cô ấy nghĩ về tôi cùng với cái tuổi đời 15 của tôi như một đứa trẻ con. Và hai là, làm giày là thứ duy nhất sẽ đưa tôi thoát khỏi nơi này.
- Chào chị . Em cứ nghỉ chị hôm nay sẽ không đến. Chị chưa bị đuổi việc đúng là một đều kì diệu.
- Tuyệt thật. Đó là mẫu thiết kế giày à ?
- A a ! Này .
- Không xem được à ?
- Nó không phải là thứ để cho người khác xem đâu.
- Vậy à ?
- Đúng là vậy đấy.
- hihi !
- Nào chị ngồi xuống đó đi.
- Em ăn sáng chị có muốn ăn cùng không ?
- Cám ơn, nhưng tôi có mang theo cơm hộp rồi .
- Hả ? Chị tự làm đấy à ?
- Gì chứ ? Thỉnh thoảng tôi cũng tự nấu ăn mà .
- Hả ? Vậy chúng ta đổi thức ăn đi .
- Khoan đã , tôi nấu ăn ...không có được giỏi đâu đấy !... Là cậu tự lấy đấy nhé !
- Ưm - Tôi liền ăn và ..
- Quả là một mặt khác của chị mà em không ngờ tới đấy.
- Gì chứ ...
- Xin lỗi. Nhưng mà vị của nó cũng đặc trưng lắm. Cũng cay lắm .
- Cậu ý kiến quá đấy .

thiên thương nguyễn ngọc
29 tháng 7 2017 lúc 20:58

Chap 2
- Chờ em với , anh hai .
- Phong Linh , cẩn thận đấy con .
- Chúc mừng sinh nhật mẹ !
- Mẹ cảm ơn ... Ba người mua cái gì cho mệt đây ...
Đó là lần đầu tiên nhìn thấy những đôi giày chúng thật lấp lánh ...
Nhìn cậu ngủ ngon thật , giá mà tôi cũng được như vậy thì hay biết mấy :''Với tôi , tất cả là quá trễ rồi phải không ?!''
- Anh biết không , bây giờ em đã biết nêm nếm rồi đấy.
- Vậy là chứng rối loạn vị giác của em đã được cải thiện rồi à ?
- Cũng chưa tới mức đó đâu . Nhưng mà trước đây ít lâu em chỉ có thể nếm được vị cồn và sô-cô-la thôi .
- Anh nghĩ quyết định xin thôi của em là rất đúng đắn .
- Chắc là như vậy.
Người đàn ông này nói chuyện với mình thật dịu dàng. Nhưng mà vào thời điểm đó, ngay lúc em cảm thấy khó khăn nhất, anh lại không tin em mà chỉ nghe những gỉ người ta nói về em.
- Vậy chúng ta sẽ bắt đầu xử lí giấy tờ cho em chuyển đi sau kì nghỉ.
- Ừm. Xin lỗi vì đã làm phiền anh dù chúng ta đã chia tay.
- Anh vui vì giúp được em mà. Thật đấy. À còn về bà lão mà em gặp ấy. Cái người mà em nói lúc nào cũng mang cơm hộp vào công viên ngồi cùng với em ấy...
Tới tận bây giờ mà mình..Mình chỉ biết nói dối....... píp píp píp ... píp píp píp .... Trời sáng rồi à , hôm nay trời mưa nhỉ , trông lòng có cảm giác thật là ...( tự biết ) Lúc này mình vừa làm cơm mặc dù còn vụng về và nghe dự báo thời tiết . Hôm nay vùng xxx lại có mưa. Lúc này tại cửa ra , phía nam ga xxx , mọi người ai cũng đều mang theo dù và theo thói quen tất nhiên mình sẽ đến đó ... nhỉ..
----------- tháng 7----------
- Nè , cái này tặng cậu .
- Cho em ư ?
- Lúc nào tôi cũng ăn cơm hộp của cậu cho nên... Mà cậu thích nó đúng không ?
- Cuốn này đâu có rẻ ... Cảm ơn chị nhiều .
- Cậu thích là được rồi.
- À em ... Em đang dự định làm một đôi giày.
- Tuyệt thật đấy ... Cậu tự làm cho mình à ?
- Em vẫn chưa quyết sẽ làm cho ai... Đó là giày nữ. Nhưng mà lúc này em chưa thể làm chúng được , cho nên...
'' Róch rách , róch rách ....''
- Tôi...
Nhìn mặt cô ấy đầy tâm sự -... Trước khi kịp nhận ra thì đã không còn tiến lên được nữa.
- Đó là về chuyện công việc của chị à ?
- Ừm... Về nhiều thứ khác nữa...
Tôi không biết bất cứ điều gì về cô gái này. Công việc , tuổi tác ,..., hay cô ấy bận tâm điều gì ... Kể cả tên cô ấy. Ấy vậy mà tôi không thể thôi bị cô ấy thu hút. '' Mùa mưa đã kéo dài hơn 10 ngày so với bình thường ở vùng xxx. Nhiệt độ hiện tại là 26 độ C '' Cứ như là có ai đó gạt nhẹ một cái công tắc khiến những ngày nắng thay nhau kéo đến. Tất nhiên là bây giờ tôi thầm nghĩ :'' Hi vọng công việc của cô ấy sẽ khá lên một chút.'' Nhưng mà thật sự thì...'' Ước gì mùa mưa đừng bao giờ kết thúc.'' Nơi đó vào những ngày nắng cứ như là một nơi hoàn toàn khác . '' Cảm ơn em. Nè, sao em không ở lại ăn cơm cùng anh chị luôn ?'' '' Xin lỗi , nhưng mà hôm nay em còn phải đi làm thêm.'' ''Trễ thế này mà cũng phải làm à ?'' '' Em không muốn bị đánh thuế.''Trái ngược thật đấy! Từ giờ chị sẽ sống với anh của em cho nên lăn này...'' Anh ta dọn ra ngoài và những ngày không mưa vẫn nối tiếp nhau. Tôi không có lý do gì để đến nơi đó cả. Và rồi mùa hè cũng đến.
---------- Tháng 8 ------------
Tôi làm thêm hầu như suốt mùa hè. Tôi muốn kiếm tiền học phí để theo học một trường dạy nghề. Dụng cụ và da giày cũng phải tốn tiền. Tôi cũng rất muốn gặp cô ấy... Việc bám lấy cảm xúc đó chứng tỏ tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Đó là lí do tại sao tôi quyết định sẽ làm ra một đôi giày mà cô ấy sẽ muốn mang vào và tiến bước.
'' Ngày mai thời tiết thế nào nhỉ ?'' Ở cái tuổi 27 này mình cũng chẳng khôn ngoan hơn lúc 15 tuổi một chút nào ( nhân vật xưng 'mình' ở đây là cô gái ). Từ trước đến giờ , mình vẫn luôn mắc kẹt ở cùng một nơi...
----------- Tháng 9 ------------
Và những ngày năm học mới bắt đầu.
- Phong Linh !
- Chào , lâu ngày không gặp. Hai người trông rám nắng thật nhỉ ?
- Ừ, ra biển cũng nhiều mà .( T/g :sướng quá nhỉ chà bù với tui bị bỏ rơi )
- Còn cậu thì vẫn tái mét nhỉ ? Cả kì nghỉ hè vừa rồi cậu làm gì ?
- Làm suốt.
- Làm suốt à ? Thời học sinh mà như thế thì cô độc quá. - Tôi vừa đi xuống cầu thang vừa nói chuyện với đám bạn.
- Đi học, làm thêm , làm việc nhà. Rồi đi học, làm thêm , làm việc nhà.
- Thỉnh thoảng tớ cũng trốn học mà.
- Nói mới nhớ cậu đúng là trùm đi trễ đấy, Phong Linh .
- Đúng rồi, ngày nào trời mưa là tên này không bao giờ xuất hiện trong tiết 1 cả.- Mặt thằng bạn tôi vẻ gian gian liếc nhìn qua tôi.
- Tớ có hoàn đặc biệt không thể bắt tàu điện vào những buổi sáng trời mưa mà.(t/g:
hoàn cảnh đặc biệt o_O??? )
-Lý với chả do.- Chúng tôi đi ngang qua phòng giáo viên , thì có nhóm người ra. Là người phụ nữ đó, cô ta là giáo viên ?
- Cô Phương Uyên ? Cô ơi !! - Bạn tôi biết cô ta ư ?
- Cô Phương Uyên đến trường ư.
- Cậu không nghe cô Phương Uyên thôi dạy à?
- Không hề. Cả cô ấy là ai tớ cũng không biết .
- Ông thầy Sơn dạy bù Văn học cho cậu đúng không ? Cô Phương Uyên từ trước đến giờ cứ gặp rắc rối với mấy đứa con gái năm ba.
- Nhưng mà cô Phương Uyên không làm gì sai cả. Bạn trai của con nhỏ nào đó thích cô Phương Uyên và bọn trong lớp đó đối xử với cô rất tệ để trả đũa. Tụi nó còn tung tin đồn bậy bạ đến cả tai phụ huynh. Đến mức cô không thể đến trường được nữa.- Con bạn tôi nói với vẻ mặt rất tệ có lẽ nó rất quý cô ta .
- Cô Phương Uyên hiền quá. Lẽ ra cô nên báo cảnh sát ngay...
- Nè sao vậy ?
- Mấy người lớp trên đó, các cậu biết tên của họ không ?
Đã đến giờ tan trường, trong tâm trí tôi luôn tự hỏi '' tại sao , tại sao chị lại quá dễ dãi như vậy ''
- Gì đây năm nhất ?
- Có chị Kim Liên ở đây không?
- Người hâm mộ à?
- Cậu là ai ?
- Có vẻ như cô Phương Uyên thôi dạy rồi .
- Hả ? Tôi việc gì phải quan tâm đến mụ già dâm đãng đó.-' táat ....''
- Thằng này nó nghĩ nó là ai vậy?-' Bốp ... rầm ''
- Mày bị cái gì thế hả ?- '' A.. a .. rầm ''
- Chưa bao giờ thấy thằng nhóc này cả.
- Mày là thằng nào vậy. Thích mụ già đó à.
- Tởm thật! Nó có biết mụ Phương Uyên bao nhiêu tuổi không trời ?
- Tội quá, chắc thằng nhỏ bị dụ rồi.
- Nhưng mà giờ bả có thể tiến tới với nó rồi.
- Mụ Phương Uyên có còn làm giáo viên ở đây nữa đâu.
- Cảm ơn bọn chị đi nhé...

thiên thương nguyễn ngọc
29 tháng 7 2017 lúc 21:00

Chap 3
Tôi vẫn đang đợi mùa mưa. Khác với thường lệ , tôi lại đi đến đó mặc dù hôm nay không có mưa . Thay vì tôi đến chỗ thường ngày , tôi lại đi loanh quanh vài vòng thì vô tình gặp chị ta.
- ''Một tiếng sét,
Thoáng mơ hồ.
Dù mưa hay nắng ,
Vẫn ở đây , mãi đợi chờ.''
- Đúng rồi , đó chính là câu trả lời. Đó là bài đáp lại bài thơ mà tôi đã đọc khi chúng ta lần đầu gặp nhau.
-'' Nếu trời đổ mưa liệu em có ở đây chăng?'' Đáp lại ý đó là '' Dù mưa hay nắng, em vẫn chờ nơi này'' Nó nằm ngay trong sách giáo Văn Học. Cô Phương Uyên ...
- Tôi xin lỗi... Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhận ra tôi là giáo viên Văn học. Tôi nói vậy vì cả trường ai cũng biết tôi cả. Nhưng mà cậu luôn trốn vào thế giới nhỏ bé của riêng mình, đúng không? Nè , mặt cậu bị sao vậy ?
- Em bắt chước cô uống bia. Sau đó té dập mặt ở sân chờ tuyến xxx.
- Không thể nào...
- Xạo đấy . Thực ra là do đánh nhau.
'' Rầm ... rầm...'' Và không biết tại sao trời mưa lúc này. Rất nhanh chóng những hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Thật không may cho chúng tôi vì chẳng ai mang theo dù.
- Chúng ta trông cứ như là vừa bơi qua sống ấy nhỉ?
Mưa càng ngày càng lớn , gió cũng rất mạnh cứ như là một cơn bão. Trông khi đó chổ trú hiện tại của chúng tôi thì không được ổn:'' Ắt xì..'' Cứ như thế chị ta kéo tôi về nhà chị ấy ( t/g : ko dc nghĩ tầm tậy tầm bạ nhá !!! )
- Cám ơn chị vì đã cho em mượn bộ đồ này. Chị lại ăn cơm đây.
Và cứ thế chúng tôi vui vẻ trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy. Tôi nghĩ đây có lẽ là... Khoảng khắc này là khoảng khắc hạnh phúc nhất trong đời tôi.
- Chị Phương Uyên à...
- Hở ?
- Em nghĩ... Có lẽ em đã yêu chị mất rồi. ( t/g : o_O )
Tôi không biết khi tôi nói ra những lời này có bị từ chối hay nhưng có một điều mà tôi chắc chắn một điều tình cảm này không phải là nhất thời, chắc chắn là vậy.
- Không phải là chị đâu... mà là cô đấy, đúng chứ? Tuần tới cô sẽ chuyển đi. Cô sẽ trở về xxx , quê cô. Cô đã quyết định từ lâu rồi. Cô đã luôn tập luyện để tự bước đi trên đôi chân mình ở nơi đó. Dù phải tiến lên bằng đôi chân trần...
- Vậy ...
- vậy cho nên cô muốn cảm ơn em vì tất cả mọi chuyện, Phong Linh .
Mưa vẫn tiếp tục rơi , rơi mãi ...
- Cảm ơn cô vì đã cho em trú nhờ nhà cô , em xin phép đi về .
- Nhưng đồ em vẫn chưa...
- Cám ơn cô vì đã tiếp đãi em.
Liệu quyết định của mình là một sai lầm, nhưng...'' Đây là hộp cơm em làm, nhưng mà làm hơi nhiều.'' '' Tốt quá..'' '' Em vẫn chưa quyết định sẽ làm cho ai... Đó là giày nữ.'' '' Em bắt chước cô uống bia...'' '' Một tiếng sét, thoáng mơ hồ. Dù mưa hay nắng, vẫn ở đây , mãi đợi chờ ...'' Những lời nói đó vẫn vang lên trong tâm trí mình .
- Em à ,..
- Chị Phương Uyên, xin hãy quên những gì em vừa nói đi. Em... rất ghét chị. Ngay từ lần đầu gặp mặt, chị đã là dạng người mà em nên tránh tiếp xúc. Mới sáng đã uống bia, lại còn thốt thơ vào mặt em. Chị ngồi nghe người khác nói chuyện cả ngày, nhưng lại chưa bao giờ tiết lộ một chút gì về bản thân mình. Từ đầu chị đã biết em là học sinh rồi đúng không? Như thế thật không công bằng! - Nước mắt tôi và cả cô ấy bắt đầu rơi. - Nếu từ đầu biết chị là giáo viên thì em sẽ không bao giờ nói với chị về chuyện làm giày. Rốt cuộc chị vẫn nghĩ là em sẽ chẳng bao giờ đạy được cái gì cả. Vậy tại sao ngay từ đầu chị lại không nói gì cả? Chị nghĩ thôi thì chiều theo những mơ mông của thằng nhóc này một chút cũng không sao ư ? Nói cho em biết là em sẽ không bao giờ sống được cuộc sống như mình hằng mong đợi. Nói cho em biết em sẽ không bao giờ với tới những ước mơ của mình. Ngay từ đầu chị đã biết điều đó rất rõ rồi. Chị phải nói đi chứ. Nói là em đang cản đường cản lối. Nói là một thằng nhóc thì nên đến trường mà học. Nói là chị căm ghét em . Chị... Chính bởi vì hành động như thế! Chị không bao giờ nói ra những điều quan trọng! Chị luôn vờ như đó không phải là việc của mình ! Nên từ trước đến giờ chị luôn sống trong cô độc!
- Mỗi buổi sáng ... Mỗi buổi sáng chị mặt bộ đồ giáo viên đến trường... Chị đều rất sợ hãi... Chị không dám bước đi... Ở nơi đó.. Chị... Em ... Đã cứu chị ...
Và trong màn mưa đó những ánh mặt trời dần dần xuất hiện có cả nước mắt ....
Mùa hè kết thúc và đến lúc tôi đổi sang đồng phục mùa đông... Điểm thi cuối kì của tôi khá tệ... Tôi đã lãng phí không biết bao nhiêu da giày đắt tiền... Tôi cũng làm thêm suốt kì nghỉ đông... Và mỗi khi tôi mặc thêm một lớp áo, tôi luôn tự hỏi :'' Bây giờ cô ấy như thế nào rồi ?''
Một tiếng sét,
Thoáng mơ hồ.
Dù mưa hay nắng ,
Vẫn ở đây , mãi đợi chờ.
------------------------------------------ THE END ------------------------------

thiên thương nguyễn ngọc
5 tháng 8 2017 lúc 20:39

thấy hay thì tick cho mình nhévui


Các câu hỏi tương tự
Trang Thùy
Xem chi tiết
Chi Trần
Xem chi tiết
vo le trinh
Xem chi tiết
Thoại Đào
Xem chi tiết
Trần Trần
Xem chi tiết
Hi Su Ngoc ào
Xem chi tiết
Candy Nguyễn
Xem chi tiết
bunny kid channel
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàng Mỹ Dân
Xem chi tiết