Có nhà thơ đã viết:
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên lưỹ nên thành, tre ơi!
Luỹ tre làng em đẹp lắm. Đứng trên rú Chàng, đứng trên cầu Độ mà ngắm, luỹ tre làng em xanh um một màu. Trời dông bão, cây tre ôm chặt lấy nhau, chở che cho mái đình, mái chùa, bảo vệ cho hàng trăm ngôi nhà. Trời nắng hạn, nóng như nung, lũy tre toả bóng mát. Gió thổi, lũy tre phấp phới rung lên, xua đuổi cái nóng, quạt mát cho em nhỏ, cho cụ già. Thời kháng chiến, luỹ tre làng là chiến hào chống càn, là nơi từng phơi đầy xác giặc.
Tre đủ loại. Có tre to để đan lát, làm hàng thủ công, để làm nhà cửa, lều quán. Có tre gai làm cho luỹ làng kiên cố. Mùa xuân, măng tre mập mạp, nhọn hoắt như chông, mọc lên tua tủa. Luỹ tre làng em là nơi trú ngụ của đàn cò, bầy vạc, là nơi trú ngụ của hàng trăm loài chim. Sáng sớm bình minh, chim chóc cất tiếng hót rồi tung cánh bay đi tìm mồi. Trời chập choạng, luỹ tre là tổ ấm cho đàn chim trời hiền lành, đáng yêu kéo về kêu râm ran, tỉ tê trò chuyện.
Đêm đêm nằm ngủ, em nghe luỹ tre thầm thì.
Bước ra khỏi nhà, khỏi làng, trên đường đi học, em ngoái cổ lại nhìn luỹ tre làng, lòng xôn xao tự hào về nơi chôn nhau cắt rốn thân yêu. Luỹ tre làng là bến quê của em.
Tả lũy tre làng em vào trưa hè.
BÀI LÀM
Tôi rất thích những ngày hè được về và sống ở quê nội, bởi ở đây, mi buổi sớm tinh mơ thức dậy, tôi lại cảm nhận được không khí trong lành. Với từng làn gió mơn man lướt qua mặt tôi mát rượi. Tôi nhẹ bước trên triền đê con sông chảy qua làng. Bờ sông rợp một màu xanh biêng biếc nom thích mắt, đó là lũy tre làng tôi đấy.
Ông nội tôi nói, tre có ở làng mình đã lâu lắm rồi, từ hồi ông nội tôi cò: để chỏm đã hay ra chơi dưới lũy tre. Tre ở làng tôi mọc thành dãy dài the bờ sông. Các cây tre mọc chen chúc nhau. Cây nào cũng cố vươn mình thật cao, thật thẳng, Thân tre chia thành từng đốt nhỏ nhắn, đều tăm tắp, ấy vậy mà thân tre cao lớn cứng cáp lạ thường. Ông thường bảo ít khi có câ tre nào bị gió bẻ gãy. Những chiếc lá tre xanh mỏng manh vươn ra đón ánh nắng ban mai ấm áp, đu đưa theo nhịp gió hát, rì rào reo vui đón nhận, những hạt mưa tươi mát. cần mẫn, kiên trì, chẳng quản ngại cát sỏi bạc màu, rễ tre ăn sâu xuống đất làm lụng, kiếm tìm những hạt màu tre mãi xanh tốt. Tre như những người dân lam lũ quê tôi, ngày lại ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Tre chẳng sống đơn độc, sống riêng rẽ bao giờ. Mỗi cây đan cài vào nhau vững chắc, nương tựa vào nhau mà chống chọi với bão táp, phong ba. Quanh gốc tre những búp măng non vàng tươi mọc lên phơi phới, đầy hứa hẹn
Những buổi trưa hè tiếng chim non kêu rả rích trong bụi tre như hòa tấu một khúc nhạc mùa hè lãng mạn. Một đợt gió nhẹ nhàng thổi qua, những chiếc lá tre vàng khẽ rơi nghiêng, bay là là rồi đậu lại trên mặt nước. Lá tre xanh cả bốn mùa, khum khum xinh xắn trông như chiếc thuyền của những chú bé tí hon trong câu chuyện cổ tích, lững lờ trôi trên sông. Lũy tre làm cho cảnh quê mộc mạc, giản dị mà đẹp xiết bao. Tre đơn sơ mà đẹp biết nhường nào
Lũy tre đã gắn bó với người dân làng quê tôi và là người bạn thân thiết gắn với bao kỉ niệm tuổi thơ của tôi. Tôi luôn mong mùa hè đến để lại được về quê và đi dưới lũy tre xanh.