Thứ bảy tuần trước, tôi cùng bố mẹ về quê thăm ông bà. Tôi rất háo hức vì đã hơn một năm rồi tôi chưa về thăm ông bà. Tôi nhớ ông bà, nhớ căn nhà nhỏ và cả khu vườn thân yêu.
Sáng chủ nhật, tôi chạy ra vườn chơi. Quả là một buổi sáng đẹp trời! Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, Mặt Trời uy nghi ngự trị trên cung điện lộng lẫy những tia nắng ngắm nhìn vạn vật.
Bây giờ tôi mới cảm thấy khu vườn này quả là đẹp và có lẽ đẹp nhất vào những buổi ban mai như thế này. Anh Trống Cồ đã cất tiếng gáy, sân nhà rộn rã nhưng trong vườn còn náo nhiệt hơn. Chị Mái mơ dẫn dàn con đi kiếm mồi. Đàn gà con chạy líu ríu quanh chân mẹ, đôi chân phải bước dài ra trông vừa buồn cười, vừa tội nghiệp. Mẹ con chị cặm cụi tìm mồi quanh những đám cỏ còn đẫm sương. Đàn vịt lạch bạch chạy ra ao rỉa lông, rỉa cánh. Tôi ngồi chễm chệ trên đống rơm, ngắm nhìn khu vườn kỳ diệu.
Cây cối lóng lánh sương đêm nên đang rạng rỡ tắm ánh nắng thu chan hòa.
- Chào anh ổi! Khỏe chứ?
- Tôi vẫn khỏe! Còn chú thế nào, chú Mít?
Thì ra cây cối trong vườn đang hỏi thăm nhau. Tôi phải công nhận vườn ông bà
tôi nhiều cây thật đấy. Tôi thích nhất là cây ổi, thân cây khẳng khiu, nứt nẻ. Tuy hình dáng vậy thôi nhưng đến mùa ổi cây lại cho những trái chín vàng ươm, trái ương phơn phớt xanh rờn và ngọt lịm nữa. Dường như trông thấy tôi, nó xòa cành lá như muốn chào mừng.
Cuối vườn, các luống hoa trao đổi hương thơm và khoe sắc. Giàn thiên lý trổ hoa vàng lốm đốm đang nằm dưới nắng trên chiếc giàn xinh xắn mà ông tôi làm. Hoa lan nở từng chùm trắng xóa. Chùm hoa còn đọng lại những giọt sương long lanh như được một bàn tay khéo léo nào đó chạm trên cánh hoa những hạt châu ngọc. Những ngọn lửa cháy lên hập hùng trong tán lá xanh của hàng râm bụt. Hoa hồng kiêu sa. hoa cẩm chướng mùi thơm nồng nồng. Ảnh sáng mạ vàng những đóa cúc giản dị làm cho nó sáng rực lên như những viên kim cương.
Quanh các luống hoa, bướm bay chập chờn. Ong mật, ong vò vẽ đánh lộn nhau để kiếm mật. Rồi Chích chóc bắt đầu huyên náo, vang vang khắp khu vườn là tiếng hót du dương của một cô Họa Mi. "Chích! Chích! Chích!". Chim Chích Bông chăm chỉ bắt sâu trên từng chiếc lá. Bỗng có tiếng cãi nhau chí chóe từ đâu đó:- Miếng này là của tớ mà! - Một con bồ câu kêu lên.
- Không! Của tớ chứ! Tớ nhìn thấy trước! - Con còn lại nhanh nhảu.
Thì ra chúng đang cãi nhau vè chuyện thức ăn! Ông tôi bảo sáng nào chúng cũng cãi cọ om sòm kể từ khi ông làm chiếc chuồng chim xinh xắn bằng gỗ thông này. Ông thường xuyên đặt thức ăn vào chuồng cho những chú chim mỗi buổi sớm. Trên tán lá, những chú gõ kiến leo dọc thân cây bửa mỏ lách cách trên vỏ.
Chà! Bây giờ tôi mới cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của khu vườn này. Một cảnh vắng mà dung hòa nghìn thứ âm nhạc: Tiếng gió thổi vi vu, chim khẽ gù dưới lá, lá rì rào...
Một tuần trôi qua thật là nhanh. Nhưng trong suốt thời gian này tôi đã hiểu biết thêm về thiên nhiên và nhất là tôi lại thêm yêu khu vườn của tôi.
Tháng ba, mùa hè rực rỡ đã đến.
Có biết bao niềm vui đón đợi chúng em. Thằng Khế, thằng Hoè, thằng Bảo... đã lập “hội bơi” rồi đó. Bể bơi của chúng em là khúc sông Bạch Xà chảy ngang qua đình Cao Xá, nước trong leo lẻo. Thử hỏi ở đâu có bể bơi thiên tạo đẹp như thế!
Đẹp quá đi thôi những bình minh hồng. Lòng vui mừng hớn hở, chúng em được nghe tiếng hè nơi ngõ trước vườn sau. Tiếng hò như mách bảo, như đón chào. Khắp vườn quê lao xao.
Tiếng gà gáy “ó...ò...o”, tiếng gà gáy “kéc...kè...ke” rộn vang khắp xóm dưới làng trên. Nhà em cũng có một đàn gà, nhưng đẹp mã nhất, đáng yêu nhất là con gà trống. Cái mào đỏ rực, bộ lông tía rực rỡ,cái đuôi vồng uốn cong lên như những ngọn cờ ngũ sắc. Chú ta đứng trên bờ tường vỗ cánh cất tiếng gáy như tiễn em đến trường mỗi sáng.
Sau những trận mưa xuân, khắp làng Đồi phủmột màu xanh bao la bát ngát. Cây đa xoè tán như đội một cái mũ triều thiên xanh biếc giữa bầu trời mênh mông. Bạch đàn chạy dọc các con đường nhú lộc non mỡ màng mơn mởn. Lê, hồng xiêm, ổi... vườn nào cũng xanh biếc, trái trĩu cành. Cam, chanh, bưởi... trổ hoa trắng phau, toả hương thơm ngào ngạt. Cánh bướm vỗ như những ngôi sao nhấp nháy giữa màn đêm. Tiếng ong bay vù vù. Ong ruồi, ongmật,ong bầu, ong vò vẽ,... quần đảo suốt ngày trên các ngọn cây cam, cây chanh, cây bưởi đangnở hoa. Giàn thiên lí là nơi đàn ongruồi ngự trị. Mỗi chùm hoa phải có đến năm sáu con bám vào hút mật, hútnhụy hoa.
Trời ơi! Sao chim nhiều thế! Chìa vôi khoác màu áo xanh xám,bụng trắng phau kêu “chẽo chẹt”trên ngọn xoan. Mấychú chào mào như những võ quan đội mũ ba góc nhọn hoắt, cái đít đỏ chót, cất tiếng hót lảnh lót trong vườn ổi. Chim ri, chim vàng anh, chim họa mi,chim khách, loài chim nào cũng khoác bộ lông tuyệt đẹp, nhởn nhơ bay. Trăm loài chim, trăm giọng hót. Cặp chim khách cất tiếng khàn khàn dễ mến như mách bảo “nhà cókhách”. Vàng anh bay theo đàn, khoác bộ áo vàng chanh, tím thảm, xanh lơ, vừa bay vừa ríu rít hót. Chúng dễ thương như những thiếu nữ đang múa lượn giữa vườn xuân.
Đêm đến, vườn cây thì thầm, thì thào. Trăm loài cây, trăm loài hoa lá như thức giấc chuyện trò. Chúng xoè bàn tay xanh đón gió. Mỗi sáng sớm, khi nắng hồng rạng đông bao phủ khu vườn đồi thì gió cũng bắt đầu reo. Cái âm thanh rì rào,lao xao ấy là khúc nhạc vườn quê, là âm thanh đồngnội dâng hiến cho tuổi thơ chúng em.
Lắng tai nghe tiếng chim hót, tiếng lá reo, tiếng gió thoáng,... chúng em hân hoan dạo bước đến trường. Túi sách khoác bên vai tưởng như mang theo bao âm thanh lao xao, bao tiếng rì rào thân thuộc đáng yêu ấy. Chúng em vừa bước vừa nói chuyện, ai cũng cảm thấy hồn mình lâng lâng lạ...