Những câu hỏi liên quan
Minh Hưng
Xem chi tiết
chuche
29 tháng 11 2021 lúc 15:25

Tham Khảo:

 

Trong xã hội phong kiến xưa, người phụ nữ luôn phải chịu những bất công, những định kiến đầy nghiệt ngã của xã hội. Sinh ra là người phụ nữ đã định sẵn những bất công, khác với các bậc nam nhi, họ bị coi thường, khinh rẻ, đối xử tàn nhẫn. Đó chính là nàng Kiều, nàng Tiểu Thanh trong thơ Nguyễn Du, là Vũ Thị Thiết trong tác phẩm của Nguyễn Dữ... Trong xã hội phong kiến ấy, người phụ nữ không có tiếng nói, cũng như bất kì địa vị vị gì. Hồ Xuân Hương đã được xem như một hiện tượng của nền văn học Việt Nam. Vì lần đầu tiên trong lịch sử văn chương, có người phụ nữ đề cao người phụ nữ, cất những vần thơ đấu tranh cho số phận của người phụ nữ, châm biếm, đả kích, thậm chí là hạn bệ các "thần tượng" trong xã hội lúc bấy giờ là vua chúa, quan lại, giai cấp thống trị. Một trong những bài thơ tiêu biểu của Hồ Xuân Hương là bài thơ "Bánh trôi nước".

Thơ Hồ Xuân Hương có cái sắc sảo trong câu từ, châm biếm chua cay khi phê phán giai cấp thống trị, những con người có chức có quyền nhưng sống tàn nhẫn, giả dối, đáng khinh. Lần đầu tiên có người dám lên tiếng và đả kích mạnh mẽ như vậy. Tuy nhiên, khi viết về những người phụ nữ, Hồ Xuân Hương lại luôn dành cho họ sự đồng cảm sâu sắc cùng với thái độ thiết tha nhất, bài thơ "Bánh trôi nước" viết về thân phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa, đó là một thân phận nổi trôi, phù du và vận mệnh, cuộc sống của mình họ không được tự định đoạt mà hoàn toàn là do những người đàn ông, những người chồng của họ.

 

"Thân em vừa trắng lại vừa tròn

Bảy nổi ba chìm với nước non"

Mở đầu bài thơ, nhà thơ Hồ Xuân Hương đã gợi mở những hình ảnh của những chiếc bánh trôi nước. Bánh trôi nước là loại bánh làm bằng bột gạo nếp, qua bàn tay của những người nghệ nhân thì khi nặn xong chúng có hình dạng tròn trịa cùng một màu trắng đặc trưng của gạo. Ở trong bài thơ này, nhà thơ Hồ Xuân Hương đã mượn hình ảnh của những chiếc bánh trôi nước để nói về cuộc sống và số phận của những người phụ nữ trong xã hội xưa. Hiểu như thế ta có thể thấy qua hình ảnh tròn, trắng của những chiếc bánh trôi gợi ra vẻ đẹp bên ngoài, vẻ đẹp hình thể của những người phụ nữ.

Đó chính là một vẻ đẹp tươi mới, tròn trịa, đầy sức sống "Thân em vừa trắng lại vừa tròn". Nhưng đối nghịch với vẻ đẹp đầy sức sống đó lại là một số phận, tương lai đầy mịt mờ, tăm tối "Bảy nổi ba chìm với nước non". Về ý nghĩa tả thực, ta có thể hiểu đây là là quá trình luộc chín bánh, hoàn thành bước cuối cùng. Nhưng đây cũng chỉ là một hình ảnh mang ý nghĩa biểu tượng. Bởi nó gợi ra số phận, cuộc đời đầy thăng trầm, biến đổi của những người phụ nữ. Như đã nói, trong xã hội xưa, sinh ra trong thân phận của người phụ nữ vốn đã là một thiệt thòi, bất công.

Bởi từ khi sinh ra đến lúc dựng vợ gả chồng thì họ hoàn toàn không được quyết định bất cứ vấn đề gì, kể cả tình yêu, đối tượng kết hôn, hạnh phúc của cả cuộc đời mình, vì trong xã hội xưa có quan niệm "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", hay "xuất giá tòng phu", nghĩa là một khi đã lấy chồng thì mọi việc đều phải theo chồng. Vì vậy mà số phận thăng hay trầm đều hoàn toàn dựa vào người chồng của mình:

"Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn

Mà em vẫn giữ tấm lòng son"

Đến câu thơ này thì ý niệm của hai câu thơ đầu được thể hiện, triển khai một cách rõ nét, cụ thể hơn. Nếu như những chiếc bánh trôi tròn, méo, rắn, nát đều phụ thuộc vào tay người nặn, nếu như được họ cẩn trọng, nâng niu thì khi hoàn thành chiếc bánh sẽ có hình tròn mà màu trắng trong. Ngược lại, nếu người nghệ nhân vô tâm, hời hợt thì chiếc bánh sẽ bị méo mó, và khi luộc trong nước sẽ bị vỡ. Đối với người con gái trong xã hội xưa cũng vậy, nếu may mắn gặp được người cũng biết yêu thương, trân trọng thì cuộc sống của học sẽ hạnh phúc, vui vẻ; còn khi lấy phải người chồng độc đoán, vũ phu thì họ sẽ có cuộc sống đau khổ, bất hạnh. Nhưng dẫu cuộc sống có bất biến, phù du thì những người con gái ấy vẫn giữ được vẻ đẹp trong trắng thủy chung trong tâm hồn. Đến đây thì hình ảnh của những người phụ nữ trong xã hội xưa được hoàn thiện, không chỉ có vẻ đẹp ngoại hình mà vẻ đẹp tâm hồn của họ rất đáng được trân trọng.

 

Mượn hình ảnh của những chiếc bánh trôi, nữ sĩ Hồ Xuân Hương đã xây dựng thành công hình ảnh của người phụ nữ xưa, đó là những người phụ nữ có vẻ đẹp toàn diện, không chỉ là vẻ đẹp hình thức mà còn là vẻ đẹp của tâm hồn. Dẫu có những bất hạnh, đau khổ thì vẻ đẹp tâm hồn ấy không những không mất đi mà còn sáng rực lên những tia sáng của phẩm chất, đạo đức. Thông qua bài thơ, nhà thơ cũng thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với thân phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa.

CHẮC V Sai Thì SR

Bình luận (0)
sans virus
29 tháng 11 2021 lúc 15:26

Trong xã hội phong kiến xưa, người phụ nữ luôn phải chịu những bất công, những định kiến đầy nghiệt ngã của xã hội. Sinh ra là người phụ nữ đã định sẵn những bất công, khác với các bậc nam nhi, họ bị coi thường, khinh rẻ, đối xử tàn nhẫn. Đó chính là nàng Kiều, nàng Tiểu Thanh trong thơ Nguyễn Du, là Vũ Thị Thiết trong tác phẩm của Nguyễn Dữ... Trong xã hội phong kiến ấy, người phụ nữ không có tiếng nói, cũng như bất kì địa vị vị gì. Hồ Xuân Hương đã được xem như một hiện tượng của nền văn học Việt Nam. Vì lần đầu tiên trong lịch sử văn chương, có người phụ nữ đề cao người phụ nữ, cất những vần thơ đấu tranh cho số phận của người phụ nữ, châm biếm, đả kích, thậm chí là hạn bệ các "thần tượng" trong xã hội lúc bấy giờ là vua chúa, quan lại, giai cấp thống trị. Một trong những bài thơ tiêu biểu của Hồ Xuân Hương là bài thơ "Bánh trôi nước".

Thơ Hồ Xuân Hương có cái sắc sảo trong câu từ, châm biếm chua cay khi phê phán giai cấp thống trị, những con người có chức có quyền nhưng sống tàn nhẫn, giả dối, đáng khinh. Lần đầu tiên có người dám lên tiếng và đả kích mạnh mẽ như vậy. Tuy nhiên, khi viết về những người phụ nữ, Hồ Xuân Hương lại luôn dành cho họ sự đồng cảm sâu sắc cùng với thái độ thiết tha nhất, bài thơ "Bánh trôi nước" viết về thân phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa, đó là một thân phận nổi trôi, phù du và vận mệnh, cuộc sống của mình họ không được tự định đoạt mà hoàn toàn là do những người đàn ông, những người chồng của họ.

 

"Thân em vừa trắng lại vừa tròn

Bảy nổi ba chìm với nước non"

Mở đầu bài thơ, nhà thơ Hồ Xuân Hương đã gợi mở những hình ảnh của những chiếc bánh trôi nước. Bánh trôi nước là loại bánh làm bằng bột gạo nếp, qua bàn tay của những người nghệ nhân thì khi nặn xong chúng có hình dạng tròn trịa cùng một màu trắng đặc trưng của gạo. Ở trong bài thơ này, nhà thơ Hồ Xuân Hương đã mượn hình ảnh của những chiếc bánh trôi nước để nói về cuộc sống và số phận của những người phụ nữ trong xã hội xưa. Hiểu như thế ta có thể thấy qua hình ảnh tròn, trắng của những chiếc bánh trôi gợi ra vẻ đẹp bên ngoài, vẻ đẹp hình thể của những người phụ nữ.

Đó chính là một vẻ đẹp tươi mới, tròn trịa, đầy sức sống "Thân em vừa trắng lại vừa tròn". Nhưng đối nghịch với vẻ đẹp đầy sức sống đó lại là một số phận, tương lai đầy mịt mờ, tăm tối "Bảy nổi ba chìm với nước non". Về ý nghĩa tả thực, ta có thể hiểu đây là là quá trình luộc chín bánh, hoàn thành bước cuối cùng. Nhưng đây cũng chỉ là một hình ảnh mang ý nghĩa biểu tượng. Bởi nó gợi ra số phận, cuộc đời đầy thăng trầm, biến đổi của những người phụ nữ. Như đã nói, trong xã hội xưa, sinh ra trong thân phận của người phụ nữ vốn đã là một thiệt thòi, bất công.

Bởi từ khi sinh ra đến lúc dựng vợ gả chồng thì họ hoàn toàn không được quyết định bất cứ vấn đề gì, kể cả tình yêu, đối tượng kết hôn, hạnh phúc của cả cuộc đời mình, vì trong xã hội xưa có quan niệm "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", hay "xuất giá tòng phu", nghĩa là một khi đã lấy chồng thì mọi việc đều phải theo chồng. Vì vậy mà số phận thăng hay trầm đều hoàn toàn dựa vào người chồng của mình:

"Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn

Mà em vẫn giữ tấm lòng son"

Đến câu thơ này thì ý niệm của hai câu thơ đầu được thể hiện, triển khai một cách rõ nét, cụ thể hơn. Nếu như những chiếc bánh trôi tròn, méo, rắn, nát đều phụ thuộc vào tay người nặn, nếu như được họ cẩn trọng, nâng niu thì khi hoàn thành chiếc bánh sẽ có hình tròn mà màu trắng trong. Ngược lại, nếu người nghệ nhân vô tâm, hời hợt thì chiếc bánh sẽ bị méo mó, và khi luộc trong nước sẽ bị vỡ. Đối với người con gái trong xã hội xưa cũng vậy, nếu may mắn gặp được người cũng biết yêu thương, trân trọng thì cuộc sống của học sẽ hạnh phúc, vui vẻ; còn khi lấy phải người chồng độc đoán, vũ phu thì họ sẽ có cuộc sống đau khổ, bất hạnh. Nhưng dẫu cuộc sống có bất biến, phù du thì những người con gái ấy vẫn giữ được vẻ đẹp trong trắng thủy chung trong tâm hồn. Đến đây thì hình ảnh của những người phụ nữ trong xã hội xưa được hoàn thiện, không chỉ có vẻ đẹp ngoại hình mà vẻ đẹp tâm hồn của họ rất đáng được trân trọng.

 

Mượn hình ảnh của những chiếc bánh trôi, nữ sĩ Hồ Xuân Hương đã xây dựng thành công hình ảnh của người phụ nữ xưa, đó là những người phụ nữ có vẻ đẹp toàn diện, không chỉ là vẻ đẹp hình thức mà còn là vẻ đẹp của tâm hồn. Dẫu có những bất hạnh, đau khổ thì vẻ đẹp tâm hồn ấy không những không mất đi mà còn sáng rực lên những tia sáng của phẩm chất, đạo đức. Thông qua bài thơ, nhà thơ cũng thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với thân phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa.

Bình luận (0)
đỗ thị duyên
Xem chi tiết
Rykels
16 tháng 12 2021 lúc 20:29

Thơ ca là tiếng nói của tâm hồn, là tiếng nói của tình cảm con người, thuộc phương thức trữ tình, thơ lấy điểm tựa là sự bộc lộ thế giới nội cảm của nhà thơ, những rung động mãnh liệt của trái tim nghệ sĩ trước cuộc đời. Nhận xét về thơ ca có ý kiến cho rằng:

Thơ là tiếng lòng

“Tiếng lòng” của Bác đc thể hiện rất rõ qua 2 bài thơ Cảnh khuya và Rằm tháng giêng.

    “Tiếng lòng” là những suy nghĩ, tình cảm, cảm xúc của tác giả được gửi gắm qua tác phẩm. Trong 2  bài thơ, tâm hồn của nhà thi sĩ, người chiến sĩ Hồ Chí Minh là tình cảm với thiên nhiên, lòng yêu nc sâu nặng và phong thái ung dung, lạc quan của Bác.

    Cả 2 bài thơ đều được Bác sáng tác vào giai đoạn đầu của kháng chiến chống Pháp. Bài thơ Cảnh khuya được viết ở chiến khu Việt Bắc, trong một đêm trăng đẹp, Bác ngắm cảnh và viết lên những vần thơ tuyệt đẹp. Bài thơ lột tả vẻ đẹp của thiên nhiên, núi rừng đồng thời gửi gắm bên trong tâm sự của người lãnh đạo, lo lắng tương lai và vận mệnh của đất nước. Rằm tháng giêng là bài thơ ra đời trong một đêm trăng rằm. Bác cùng với các cán bộ có cuộc họp quan trọng, buổi họp kết thức khi trời đã khuya, Bác cùng các cán bộ trở về bằng thuyền. Lấy cảm hứng từ đêm trăng rằm, Bác viết bài thơ để ghi lại khoảng khắc tuyệt đẹp từ thiên nhiên.

    “Tiếng lòng” trg 2 bài thơ trước hết đc thể hiện qua tình yêu thiên nhiên tha thiết. Trg bài thơ Cảnh khuya, thiên nhiên hiện lên sống động, bình dị mà lung linh huyền ảo.

“Tiếng suối trong như tiếng hát xa

“Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”
 

Tiếng suối chảy róc rách, văng vẳng mơ hồ khiến nhà thơ tưởng như có tiếng hát êm ái, trong trẻo, ngân xa của ai đó vọng lại làm cho đêm rừng chiến khu bỗng trở nên gần gũi thân thương vs con người.  Phép so sánh ấn tượng: tiếng suối là âm thanh của thiên nhiên, lạnh lẽo, mơ hồ nay được được so sánh với “tiếng hát” của con người nhờ vậy mà trở nên gần gũi, ấm áp. Bài thơ vẽ nên một hinnhf ảnh hữu tình, ấm cúng: ánh sáng của trăng bao trùm lên cây cổ thụ, bóng cây đổ xuống lại bao trùm lên hoa tôn lên vẻ đẹp của nhau. Điệp từ lồng đc nhắc đi nhắc lại hai lần tạo nên âm hưởng ngọt ngào cho câu thơ. Còn trg bài thơ Rằm tháng giêng, thiên nhiên hiện lên là vẻ đẹp lồng lộng, bát ngát trăng vàng giữa dòng sông mênh mông của đêm nguyên tiêu.

Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên,
Xuân giang, xuân thuỷ tiếp xuân thiên;

Bầu trời, vầng trăng và dòng sông tưởng như ko có giới hạn. Điệp từ “xuân” đc nhắc đi nhắc lại 3 lần mang âm điệu bay bổng, gợi cảm giác trg trẻo, rộng lớn, thanh bình. Thuỷ, nguyệt, thiên vốn là những chất liệu của thi ca cổ nhưng Bác đã có sự sáng tạo tài hoa để làm nổi bật cái thần của bức tranh “nguyên tiêu” tươi sáng rực rỡ tràn đầy sức sống của con người và vạn vật. Phải là người yêu thiên nhiên, mang trg mình tâm hồn của 1 người thi sĩ, biết thưởng thức, biết rung động trước vẻ đẹp của thiên nhiên thì Bác mới vẽ nên 1 bức tranh đẹp đến như vậy.

     Bên cạnh đó “tiếng lòng” cũng đc thể hiện qua tình yêu nước sâu sắc của Bác.  

“Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”

Trg bức tranh đêm rừng chiến khu, xuất hiện hình ảnh con người “chưa ngủ”. Thì ra Người “chưa ngủ” ko phải vì bắt gặp vẻ đẹp tinh tế của thiên nhiên mà còn vì “lo nỗi nc nhà”, lo cho cuộc chiến đấu giành độc lập của dân tộc Việt Nam.

Yên ba thâm xứ đàm quân sự,
Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền.

Hình ảnh Bác, người chiến sĩ hiện lên đẹp như trg huyền thoại ở nơi bàn chuyện hệ trọng sống còn của đất nc, Người vẫn vừa say đắm tận hưởng vầng trăng viên mãn vừa bàn “việc quân”. Con thuyền chở những bí mật quân sự, chở vị lãnh tụ hết mình lo cho dân, lo cho vận mệnh đất nước.

Phong thái ung dung, lạc quan cũng thể hiện “tiếng lòng” của Người. Hai bài thơ này được Bác viết trong những năm đầu kháng Pháp vô cùng khó khăn gian khổ, đã biểu hiện tâm hồn và phong thái của Bác Hồ. Những rung động tinh tế và dồi dào của một tâm hồn nghệ sỹ trước vẻ đẹp của thiên nhiên đất nước, đã sáng tạo nên những bức tranh đẹp về cảnh trăng ở chiến khu Việt Bắc.Người lo lắng cho đất nước nhưng trong tâm hồn, Bác vẫn dành cho thiên nhiên những niềm ưu ái, vẫn ung dung làm việc, vẫn ung dung, chan hoà cùng ánh trăng thơ mộng của núi rừng.

Tóm lại, đó là sự kết hợp giữa con người thi sĩ và con người chiến sĩ, giữa chất thép và chất trữ tình, giữa yêu nc và yêu thiên nhiên.

Hai bài thơ "Cảnh khuya" và "Rằm tháng giêng" là hai tác phẩm ngắn gọn mà độc đáo, đọng lại trong tâm hồn độc giả bao xúc cảm tinh khôi. Thế hệ trẻ đọc thơ Bác cũng là để trái tim được bồi đắp thêm tình yêu thiên nhiên, yêu quê hương đất nước.

Bình luận (0)
khôi
Xem chi tiết
minh nguyet
10 tháng 1 2022 lúc 7:44

Em tham khảo:

Tầng nghĩa đen

- Tả chiếc bánh trôi:

+ màu: trắng

+ hình dáng: tròn

+ rắn nát: do người nặn

+ nhân bánh: màu đỏ (son)

=> Tả chính xác, tài tình.

Tầngnghĩabóng (nghĩa ẩn dụ)

Nói vê vẻ đẹp và số phận của người phụ nữ

- Nghĩa thứ 2 (ẩn dụ) là nghĩa quyết định

Bình luận (0)
Nguyễn Hoàng Liên
10 tháng 1 2022 lúc 7:52

Em có đồng ý với ý kiến đó vì nghĩa thứ nhất là nói về cách nặn , cách làm bánh nghĩa thứ hai là chỉ vẻ đẹp của người phụ nữ...

Đó bạn nha haha

Bình luận (0)
Lê Trương Tấn Phát
Xem chi tiết
linh angela nguyễn
Xem chi tiết
Phạm Thu Hằng
17 tháng 11 2016 lúc 18:59

Vì bài thơ này có 2 nghĩa :nghĩa đen và nghĩa bóng

+nghĩa đen miêu tả cái bánh trôi nước

+nghĩa bóng là miêu tả và nói về phẩm chất người phụ nữ trong xã hội phong kiến

Bình luận (0)
Nguyệt Trâm Anh
25 tháng 5 2017 lúc 21:19

cổ kiếm ý này, mà nhớ tới việc khác.

Cố Độc Hành kiếm ý, Cố Độc Hành tâm ý, Sở Dương đã hoàn toàn hiểu biết.

Nhưng chính là hắn hiểu biết, cũng sẽ không tu luyện! Hơn nữa, sau khi hiểu rõ, đem chính mình bỏ ở ngoài kiếm ý của Cố Độc Hành.

Bởi vì đây là kiếm ý của Cố Độc Hành, nhưng Sở Dương, đã có kiếm ý của Sở Dương. Cho nên, Sở Dương hiểu biết là một chuyện, tìm hiểu chính mình kiếm ý, lại là một chuyện khác.

Liền như Cố Độc Hành, nhớ mãi không quên Cố Diệu Linh; Mà trong lòng Sở Dương, lại là Mạc Khinh Vũ!

Cố Diệu Linh cùng Mạc Khinh Vũ, không phải một người.

Kiếm ý, cũng như thế.

Nhưng nguyên nhân là Cố Độc Hành bởi vì tình, mà tìm hiểu cô độc kiếm của chính mình, chính mình vong tình kiếm, cái này phân tình, lại gây xúc động trong lòng Sở Dương.

Cho nên hắn thở dài.

Chưa từng có gì một thời khắc nào bức thiết như thế, chua xót tưởng niệm...... Mạc Khinh Vũ như thế! Mặc kệ là Mạc Khinh Vũ kiếp trước, hay là Mạc Khinh Vũ kiếp này.

Bởi vì kiếp trước ngươi múa vì ta, cho nên kiếp này ta nguyện ý cho ngươi khổ.

Khinh Vũ, ta đang đợi ngươi.

Chờ ngươi lớn lên!

Một mảng tuyết trắng phiêu linh, thanh âm của Cố Độc Hành từ bên ngoài đống tuyết truyền đến:“Ngươi rõ ràng sao?”.

Sở Dương hít một tiếng:“Ngươi thì sao? Ngươi rõ ràng sao?”.

Cố Độc Hành cười.

Tuy rằng thân mình Sở Dương chìm trong đống tuyết, nhìn không thấy nụ cười của Cố Độc Hành, nhưng tưởng tượng ra, hiện tại Cố Độc Hành tươi cười, chắc chắn rất hạnh phúc.

“Ta hiểu được. Lúc này đây tìm hiểu, ta lĩnh ngộ kiếm đế tam phẩm! Đây là một việc thực sự bé nhỏ không đáng kể.” Cố Độc Hành cười, nói:“Quan trọng nhất là, ta hiểu được phương hướng cả đời ta, ta luyện kiếm, cô độc cũng tốt, vong tình cũng thế, không phải vì giết người!”.

“Mà là vì bảo vệ!”.

“Bảo vệ Tiểu Diệu tỷ, Bảo vệ huynh đệ của ta! Bảo vệ toàn bộ những người ta để ý!”.

Cố Độc Hành nói:“Nếu là vì bảo vệ, như vậy, lúc mà ngươi bảo vệ...... Tu vong tình! Bởi vì bảo vệ chính là tình!”.

Sở Dương nở nụ cười nhẹ nhàng:“Ta cùng với ngươi, kiếm bất đồng, nhưng chúng ta lại đều là vì bảo vệ.”.

Sở Dương nhớ tới thời điểm chính mình vừa mới trọng sinh, từng cùng với sư phụ của chính mình là Mạnh Siêu Nhiên nói qua một câu:“Luyện kiếm, vì giết người.”.

Mà hiện tại, Cố Độc Hành lại nói ra ‘Luyện kiếm, không phải vì giết người’.

Tựa như thực mâu thuẫn, nhưng hiện tại Sở Dương mới thấy khi đó chính mình nói sai. Bởi vì khi đó, chính mình còn chìm đắm ở võ học cảnh giới ở kiếp trước.

Cảnh giới hiện tại của Cố Độc Hành, đã hoàn toàn siêu việt chính mình ở kiếp trước, bao gồm tâm tình!

Cho nên Cố Độc Hành, hiện tại đã muốn hình thành con đường võ đạo của chính hắn!

Cố Độc Hành cười, nói:“Trong đó, xét đến cùng chính là một câu, võ đạo, chính là bảo vệ!”.

Sở Dương trầm tư lúc lâu, mới bay ra khỏi đống tuyết, cười ha ha rồi nói:“Không tệ! Thật ra chính là đạo lý như vậy! Võ đạo, thật ra vì thế đạo này không an toàn, người bình thường không thể bảo hộ những thứ của chính mình, cho nên mới muốn chính mình cường đại hẳn lên, đi bảo vệ những thứ chính mình để ý, là một cái quá trình như vậy. Quá trình này hình thành quy luật, thì thành võ đạo!”.

Lần này đến phiên Cố Độc Hành ngạc nhiên, nhíu mày nói:“Ngươi đang nói cái gì đó?”.

Sở Dương cười ha ha, nói: “Chính là như vậy, chính là như vậy đấy!”.

Đột nhiên Sở Dương sáng sủa hẳn lên, quả thực cảm thấy cho tới bây giờ chính mình đều không có như vậy sáng sủa như vậy. Hắn cũng không rõ ràng, vì sao chính mình đột nhiên sẽ nghĩ tới việc này, vì cái gì lại đột nhiên nghĩ thông suốt, sáng sủa, nhưng từ hiện tại bắt đầu, tâm tình đột nhiên cảm thấy thư sướng.

Sở Dương đứng lên, cười to hai tiếng, bước vào lều trại, nghênh đón ánh mắt giống như nhìn kẻ điên của đám huynh đệ, cười ngây ngô hai tiếng, mắng:“Mẹ nó!”.

Cả đám ngạc nhiên.

Cố Độc Hành đứng ở bên ngoài, thật lâu sau, mới cào cào da đầu, kì quái nói nói:“Vừa rồi ta cao hứng chuyện gì? Chuyện này là cái gì mà lộn xộn vậy?”.

Suy nghĩ nửa ngày không có kết quả, nhớ lại mỗi một câu mình nói, hình như đều không đủ để Sở Dương biểu hiện ra như thế, rốt cuộc càng nghĩ càng không hiểu, rốt cuộc buông tha cho, lẩm bẩm nói:“Cùng lão đại...... Thật sự không thể là người...... Hoàn toàn không thể lấy suy nghĩ của người bình thường để lý giải, tiêu chuẩn nhất quái thai......”.

Lắc lắc đầu, rốt cuộc chui vào lều trại......

............

Một đêm này, đám người Sở Dương hưng phấn không ngủ, mà Điền Bất Hối ở đối diện, cũng buồn bực không ngủ.

Đời người thống khổ nhất, không gì ngoài việc nhìn thấy kẻ địch sắp quyết đấu với mình, lại đột phá ngay tại trước mắt mình!

Hơn nữa, kẻ địch đột phá này, lại là kẻ có lực sát thương lớn nhất, cũng là tkẻ có ảnh hướng lớn nhất đến thắng thua!

Đương nhiên, cái này không phải đáng buồn nhất, mà đáng buồn nhất chính là, chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đột phá, cũng không thể làm việc gì quấy phá!

Người sáng suốt đều biết rằng, nếu muốn quấy phá, không nhất định sẽ thành công! Nhưng không quấy phá, kẻ địch lại nhất định sẽ đột phá!

Cố tình lúc này lại có một vị chấp pháp giả đứng ra, nói cho ngươi: Ngươi dám quấy phá, ta liền tiêu diệt ngươi! Không cho ngươi đợi đến quyết chiến ngày mai...... Liền diệt ngươi!

Điều này làm cho Điền Bất Hối làm sao không đứt từng khúc ruột gan? Làm sao có thể không oán giận trời đất không công bằng?

Cho nên Điền Bất Hối thấy không an tâm!

Cuối cùng cũng đem người triệu tập đủ.

“Trời đã sáng, chính là Hoàng Tọa quyết chiến. Nhưng lúc này, Cố Độc Hành đã đột phá! Hắn là kiếm đế!” Khuôn mặt của Điền Bất Hối tỏ ra bình tĩnh:“Một khi đột phá, tất nhiên càng khó có thể ngăn cản! Vốn thực lực hai bên chênh lệch rất ít, nếu là ngày mai để hắn thoải mái phát huy, như vậy khả năng chúng ta bại trận, sẽ chiếm tám phần!”.

“Vương Tọa chi chiến, chúng ta mất đi toàn bộ Vương Tọa! Nếu là hoàng tọa chi chiến, chúng ta lại mất đi toàn bộ Hoàng Tọa! Như vậy, cho dù chúng ta thắng, thì có khả năng làm gì?”.

Điền Bất Hối cười cười ngoan độc:“Một trận chiến này, tinh anh của trung tam thiên, toàn bộ bị chôn vùi! Hoặc là, đánh tới cuối cùng, chúng ta chỉ còn lại một cái...... Từ Thượng Tam Thiên tới, Thạch gia, thánh cấp cao thủ!”.

Tất cả mọi người có chút trầm mặc.

Loại sự tình này, thật sự có khả năng phát sinh.

Bởi vì người thắng cuối cùng, phải tàn sát sạch sẽ người thua! Đây là quy củ quyết chiến của Vong Mệnh Hồ! Người thua, không thể xuống núi!

Nếu là Hoàng Tọa bên ta chết sạch, Vương Tọa chết sạch...... Chỉ còn lại có vài tên Quân Tọa, cùng một vị Thánh Cấp được mời đến......

Như vậy, cho dù thắng, lại có thể như thế nào?

“Ý của Điền công tử là......” Triệu gia gia chủ cùng Lý gia gia chủ đồng thời mở miệng hỏi.

“Xử lý Cố Độc Hành!” Trong mắt Điền Bất Hối lóe sáng:“Chúng ta quyết chiến, không thể giống như Vương Tọa chi chiến. Cần phải vừa bắt đầu, liền tập trung lực lượng Hoàng Tọa cường đại nhất, trước đem vị kiếm đế vừa mới đột phá là Cố Độc Hành xử lý! Đừng cho hắn triển khai kiếm thế!”.

Mọi người đang ngồi, mặt sắc đều trầm trọng, đều gật gật đầu.

Kiếm đế, triển khai kiếm thế, ở trung tam thiên, chính là vô địch! Ở thời điểm Cố Độc Hành là nhất phẩm kiếm đế, triển khai kiếm thế, có thể đối kháng cửu phẩm Hoàng Tọa!

Như vậy, tam phẩm kiếm đế, uy lực sẽ như thế nào?

Không hỏi cũng biết!

“Hắc ma đại nhân! Ngài đối với ám sát, hoặc là chém giết bất ngờ, có kinh nghiệm nhất! Chuyện này, ngươi thấy thế nào?” Điền Bất Hối đứng thẳng hỏi Hắc Ma.

Bình luận (0)
Bùi Thị Thu Cúc
17 tháng 11 2017 lúc 20:08

hehe

Bình luận (0)
Nguyễn Ánh Miku
Xem chi tiết
Minh Hưng
Xem chi tiết
Thùy Chi Trần
Xem chi tiết
Đan Khánh
16 tháng 10 2021 lúc 8:48

Tham khảo:

 

Bánh trôi nước - nhắc đến bài thơ là ta lại suy nghĩ về thân phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa. Ta cũng biết rằng, xã hội phong kiến là một xã hội trọng nam khinh nữ, một xã hội đen tối, thối nát, và đó cũng là thời điểm mà thi sĩ Hồ Xuân Hương đã sống. Bà cũng là một người phụ nữ, một người con gái trong xã hội đó, bà cũng phải chịu chung một số phận như họ nên bà hiểu rõ hơn hết về người phụ nữ Việt. Người con gái dù có xinh đẹp, trắng trẻo, trong sáng nhưng họ lại phải chịu một cuộc đời "bảy nổi ba chìm", để mặc cho số phận lênh đênh giữa dòng nước, không biết trôi vào đâu. Nhưng dù hoàn cảnh có ra sao, họ cũng đâu có để cho tâm hồn mình theo nó, họ luôn giữ nguyên nét đẹp đó, trong trắng, hiền dịu, phúc hậu, vẻ đẹp vốn có từ bao lâu nay của người phụ nữ Việt, từ hàng vạn năm trước họ đã đẹp vậy, họ đã tỏa hương thơm ngát như những bông hoa sen trong bùn lầy hôi tanh mà không vấy bẩn chút gì. Và họ - người phụ nữ Việt Nam, một nét đẹp truyền thống không bao giờ biến mất theo dòng thời gian.

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Lan Anh
Xem chi tiết
Phương Trâm
29 tháng 11 2016 lúc 22:12

- Bài thơ Bánh trôi nước có 2 nghĩa:

+ Với nghĩa thứ nhất, bánh trôi nước đã được miêu tả như sau : bánh làm bằng bột nếp màu trắng có hình tròn, nhân bằng đường phèn. Khi luộc trong nước sôi bánh chín thì nổi lên, chưa chín thì chìm xuống.

+ Với nghĩa thứ hai, phẩm chất và thân phận của người phụ nữ được thể hiện như sau :

- Hình thức : xinh đẹp

- Thân phận : chìm nổi bấp bênh

- Phẩm chất : cao quí, dù gặp cảnh ngộ nào vẫn giữ tấm lòng chung thủy, sắt son.

- Nghĩa thứ 2 làm nên giá trị bài thơ.

Bình luận (0)