Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Lê Uyên Chi
Xem chi tiết
dâu cute
23 tháng 9 2021 lúc 21:11

tham khảo 

từ đồng nghĩa là : Bác, Người, Ông cụ. 

Những từ trên đều chỉ Bác Hồ nhưng mỗi từ lại có sắc thái, tình cảm khác nhau: từ "Bác" gợi sắc thái thân mật, từ "Người" gợi sắc thái kính trọng, từ "Ông cụ" lại gợi sắc thái gần gũi, bình dị

Bth như mọi ngày
4 tháng 10 lúc 22:15

các từ đồng nghĩa là Bác, người, ông cụ 

Những từ đồng nghĩa chỉ sự giản dị, đẹp tươi của Bác Hồ. Qua đó, tác giả muốn nói lên sự kính trọng, yêu quý của mọi dân với Bác

HP Châu
Xem chi tiết
Lê Thanh Trà
Xem chi tiết
Nguyễn Tiến Đức
13 tháng 9 2018 lúc 19:48

Bác , Người , ông cụ

ღїαɱ_Thuyy Tienn《ᗪɾą》
13 tháng 9 2018 lúc 19:51

Bác

Người

Ông Cụ

Dương Thị Quỳnh Anh
Xem chi tiết
Dương Thị Quỳnh Anh
5 tháng 2 2018 lúc 19:56

Giups tớ với

Thiên thần áo trắng
Xem chi tiết
Aries
19 tháng 7 2016 lúc 13:12

- Các từ đồng nghĩa trong đoạn văn là: "Bác", "Người", "Ông cụ"

- Những từ trên đều chỉ Bác Hồ nhưng mỗi từ lại có sắc thái, tình cảm khác nhau: từ "Bác" gợi sắc thái thân mật, từ "Người" gợi sắc thái kính trọng, từ "Ông cụ" lại gợi sắc thái gần gũi, bình dị

còn đoạn văn 2 tớ chưa gặp bao giờ nên không chắc, bạn nhờ người khác nha bucminh

Thiên thần áo trắng
20 tháng 7 2016 lúc 14:36

Cảm ơn bạn nha , mik tự nghĩ dzậy

Aries
22 tháng 7 2016 lúc 9:09

ừm 

Phong Nam
Xem chi tiết
Phong Nam
27 tháng 2 2022 lúc 14:21

MIk mới lớp 4 bị cô tra tấn bằng đống bài lớp 6

 

Đại Tiểu Thư
27 tháng 2 2022 lúc 15:12

Danh từ riêng : Bác , Ông Cụ, Người.

Tác dụng :  Bác thể hiện cho sự gần gũi . Ông cụ thể hiện sự bình dị, giản dị và Người thể hiện kính trọng đối với Bác Hồ .

Nguyễn Minh Tuấn
Xem chi tiết
Đức Nguyễn
Xem chi tiết
Hiền Lê
Xem chi tiết
Đặng Châu Anh
2 tháng 12 2016 lúc 23:09

Bài thơ Qua Đèo Ngang của Bà Huyện Thanh Quan thể hiện tâm trạng nỗi niềm của nhà thơ khi đứng trước cảnh đẹp. Đặc biệt hai câu cuối của bài thơ gợi cho người đọc một nỗi buỗn, cô đơn đến não nề.

“Dừng chân đứng lại: trời, non, nước

Một mảnh tình riêng, ta với ta”.

Bài thơ được ra đời trong một chuyến hành trình của nhà thơ từ Thăng Long vào xứ Huế. Trải qua một cuộc hành trình đầy gian khổ, sau bao vất vả, mệt nhọc, khi tới một nơi có cảnh đẹp, núi non hùng vĩ, nhà thơ đã dừng chân đứng lại chốn đèo Ngang này để nghỉ chân. Lúc này người và cảnh đã hòa làm một, cảnh cũng trở nên buồn theo tâm trạng nhà thơ, nhà thơ cũng nhìn cảnh để thể hiện tâm trạng của mình. Trước mắt nữ sĩ là cảnh đất trời bao la, bất diệt của vũ trụ: “trời, non, nước”. Trời thì xa, núi thì cao mà nước thì sâu thăm thẳm. “Dừng chân đứng lại” để một lần nữa bao quát lại cảnh vật quanh mình. Dừng chân đứng lại để hỏi xem đâu người tri âm, tri kỉ. Vậy mà Bà Huyện Thanh Quan chỉ nhận lại được từ thẳm sâu vũ trụ cái rộng lớn, bát ngát của “trời, non, nước”. Vậy thì giờ đây, giữa đất trời chốn đèo Ngang này chỉ còn có “Một mảnh tình riêng, ta với ta”. “Một mảnh tình riêng” ấy là nỗi buồn người xa xứ, là tâm sự về nỗi đau chia cắt đất nước những ngày xưa, là nỗi buồn thương cho cảnh đất nước hiện tại hay chính là cảnh đìu hiu vắng vẻ nghèo khó chốn đèo Ngang này vậy. Cụm từ “ta với ta” ngân lên như đập vào vách núi rồi vọng lại trong niềm xót xa, buồn tủi. “Ta với ta” là chỉ một mình mình với một mình mình. Một tấm tình cô đơn không ai chia sẻ. Còn gì buồn hơn khi đứng trước cảnh thiên nhiên bao la rộng lớn như vậy, con người trở nên nhỏ bé, khi ấy rất cần có sự chia sẻ, cảm thông để vơi đi sự cô đơn, nhưng tác giả chỉ nhận thấy ta với ta, túc là chỉ có ta với cảnh vật hoang vu này.