Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Minh Lệ
Xem chi tiết
datcoder
31 tháng 10 2023 lúc 21:50

Những thay đổi của em so với khi học là học sinh tiểu học

Gợi ý:

- Chiều cao, cân nặng, vóc dáng: cao hơn, nặng hơn...

- Những thay đổi trong sinh hoạt hằng ngày: biết phụ giúp bố mẹ công việc nhà nhiều hơn

- Ý thức trách nhiệm đối với học tập: tự giác trong học tập hơn, học tập chăm chỉ, làm bài tập thường xuyên hơn

- Mơ ước trong cuộc sống, về tương lai: trở thành một người thành đạt để lo cho cuộc sống.

Nguyễn Trần Thành Đạt
Xem chi tiết
Thanh An
7 tháng 9 2023 lúc 7:17

Tham khảo!

Qua năm tháng, em thấy tóc mẹ lại có thêm nhiều sợi bạc, ở khóe mắt bắt đầu xuất hiện những vết chân chim. Mắt mẹ cũng không còn tinh nhạy như hồi em còn bé, giờ mẹ phải nhờ em xâu chỉ. Nhận ra tuổi tác của mẹ ngày một lớn lên theo năm tháng, em thấy thương mẹ vì đã luôn vất vả tảo tần chăm lo vun vén cho em, cho cả gia đình. Biết ơn mẹ, em sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thành tài, sau này trở thành công dân có ích, chăm sóc cho mẹ và khiến mẹ tự hào.

Hải Phong
17 tháng 9 2023 lúc 19:05

Phương pháp giải:

Liên hệ thực tế gia đình em

Lời giải chi tiết:

Bài tham khảo 1:

Theo năm tháng, những người thân trong gia đình em đã có nhiều thay đổi. Trên khuôn mặt của bố mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, chị gái em đã thành một thiếu nữ. Trước sự thay đổi ấy, em thấy càng yêu thương và trân quý gia đình hơn.

Bài tham khảo 2:

Qua năm tháng, em thấy tóc mẹ lại có thêm nhiều sợi bạc, ở khóe mắt bắt đầu xuất hiện những vết chân chim. Mắt mẹ cũng không còn tinh nhạy như hồi em còn bé, giờ mẹ phải nhờ em xâu chỉ. Nhận ra tuổi tác của mẹ ngày một lớn lên theo năm tháng, em thấy thương mẹ vì đã luôn vất vả tảo tần chăm lo vun vén cho em, cho cả gia đình. Biết ơn mẹ, em sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thành tài, sau này trở thành công dân có ích, chăm sóc cho mẹ và khiến mẹ tự hào.

tiểu long nữ
Xem chi tiết
Minh Lệ
Xem chi tiết
animepham
5 tháng 2 2023 lúc 16:45

biết thay đổi và yêu quý bản thân hơn 

biết tôn trọng những nghề nghiệp 

học được cách bảo vệ môi trường 

....

Ng Bảo Ngọc
5 tháng 2 2023 lúc 16:59

Em đã trưởng thành hơn năm lớp 5 thực sự rất nhiều.

Em đã tự tin, nói năng lưu loát hơn( điều mà năm những năm trước em không thực hiện được)

Và đặc biệt em đã cao hơn 23cm so với năm lớp 5:)

 

9323
5 tháng 2 2023 lúc 17:57

Dù đang học lớp 10, nhưng em đã có những thay đổi trong năm lớp 6:

- Thay đổi cách giao tiếp.

- Giúp đỡ mọi người nhiều hơn.

- Biết nấu ăn.

- Thay đổi thói quen sinh hoạt.

Đỗ Thị Bảo An
Xem chi tiết
Vương Chí Hiếu
Xem chi tiết
Tryechun🥶
31 tháng 3 2022 lúc 12:36

trạng ngữ:mấy chục năm qua

chủ ngữ : chiếc áo

vị ngữ: vẫn còn nguyên như ngày nào mặc dù cuộc sống của chúng tôi có nhiều thay đổi 

Chuu
31 tháng 3 2022 lúc 12:36

mấy chục năm qua , chiếc áo vẫn còn nguyên như ngày nào mặc dù cuộc sống của chúng tôi có nhiều thay đổi 

TN: mấy chục năm qua 

CN: chiếc áo

VN: vẫn còn nguyên như ngày nào mặc dù cuộc sống của chúng tôi có nhiều thay đổi 

Tài khoản đã bị khóa
21 tháng 3 lúc 15:51
Trạng ngữ: "mấy chục năm qua" (diễn đạt thời gian)Chủ ngữ: "chiếc áo"Vị ngữ: "vẫn còn nguyên như ngày nào" (diễn đạt tình trạng của chiếc áo)Trạng ngữ: "mặc dù cuộc sống của chúng tôi có nhiều thay đổi" (diễn đạt điều kiện)
Kẻ Dối_Trá
Xem chi tiết
Sakura
20 tháng 10 2017 lúc 14:32

Hà Nội, ngày... tháng ... năm ...

Tuấn thân mến!

Chúng ta xa nhau đã mấy năm rồi, mình nhớ cậu nhiều! Vì chú tâm vào ôn thi nên mình chưa có dịp viết thư cho cậu. Hôm nay, mình viết thư này hỏi thăm cậu và gia đình.

Dạo này cậu có khỏe không? Thời tiết lạnh, cậu hay mệt nên phải mặc ấm vào. Chuyển sang trường mới, lạ thầy lạ bạn cậu không buồn chứ? Việc học hành của cậu thế nào? Tớ chắc cậu vẫn dẫn đầu lớp. Bố cậu có hay đi làm về muộn không? Anh Lâm bây giờ đi công tác nên thu nhập gia đình cậu chắc khá hơn. Bé Lan đã vào lớp một rồi Tuấn nhỉ?

Tuấn ơi, từ hồi cậu chuyển đi cả lớp nhắc đến cậu hoài. Hồi đó Tuấn là cậu bé vui tính, ở đâu có cậu là ở đó có tiếng cười. Đến giờ kể chuyện là cậu lên trổ tài, không chỉ môn kể chuyện cậu còn khá môn văn nên cô rất quý cậu. Có lần cậu ốm, sốt nặng phải ở nhà đến cả tháng, cô và cả lớp lo cho cậu nhiều lắm! Ngày ngày, hai đứa mình đi trên một con đường tới trường, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Tớ nhớ có lần tớ và cậu dậy muộn, sắp vào giờ kiểm tra nên hộc tốc chạy. Trên đường gặp một em bé mù bị ngã, em bé khóc và kêu la. Cậu đến gần ân cần giúp đỡ bé. Tớ sốt ruột liền bỏ chạy một mình tới trường. Lát sau thì cậu và mẹ em bé tới xin phép cho cậu làm bài thi và trình bày lí do. Cô vui vẻ không trách cậu mà ngược lại đã tuyên dương cậu. Kỉ niệm đó đã khắc sâu trong tâm trí tớ, một kỉ niệm khó quên biết mấy.

Tuấn à, bây giờ tớ kể cho cậu nghe về tình hình lớp cũ nhé! Lớp mình có cả thể năm hai bạn. Giờ đây chỉ còn ít bạn học chung một lớp, lớp trưởng chuyển thành Hồng Anh. Kì thi học sinh giỏi vừa rồi Nam, Trà My, Anh Tuấn, Trung Anh và Hồng Anh đều được giải. Nhất là Nam, Nam học giỏi lại khiêm tốn thật đáng học tập. Bạn Lan được giải nhì thi viết chữ đẹp Đức Anh giải nhì thi đá cầu, An thì còn được gọi là vô địch cờ tướng. Cô khen tớ làm bài đầy đủ, được nhiều điểm cao. Bố tớ hứa nếu cuối năm tớ được học sinh giỏi, bố sẽ cho tớ đi chơi Đà Lạt. Thời kì này lớp mình đang chuẩn bị tập san, trong đó có nhiều tranh ảnh hướng tới ngày thành lập Đoàn và Điện Biên Phủ. Mới đây, lớp mình được thầy hiệu trưởng khen ngợi trong hội thi nghi thức Đội. Tuần nào lớp mình cũng được thầy hiệu trưởng khen ngợi nhận cờ thi đua. Tập thể lớp đang cố gắng là chi đội khăn hồng, là lớp dẫn đầu khối cả về học tập lẫn kỉ luật. Chúng mình phấn đấu là lớp đạt một trăm phần trăm vở sạch chữ đẹp. Năm nay các bạn chăm chỉ học tập hơn. Mấy bạn nam bớt nghịch nên cô cũng đỡ lo. Giờ đây ai cũng cố gắng để có kết quả tốt trong kì thi tốt nghiệp.

Tuấn yêu quý!

Cuối thư tớ chúc cậu mạnh khoẻ. Mong cậu học hành ngày càng tốt, nhất là môn toán. Tớ sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mình cùng thi vào trường cấp hai tốt.

Bạn của cậu

.......

Hoàng Văn Đông
12 tháng 12 2017 lúc 13:57

bắc giang ngày tháng năm

em thưa cô em ko có bn 

tje là xog

Nguyễn Công Minh Triết
7 tháng 7 2018 lúc 12:16

Thế là một thời gian dài đã trôi qua, chúng ta không còn là những cậu học trò nhỏ lớp 9 ngày nào, ngây thơ và cũng không kém phần nghịch ngợm. Giờ đây, mỗi chúng ta đều đã trưởng thành, và có lẽ cũng đã đạt được ước mơ của mình. Đã lâu rồi mình chưa viết cho cậu. Đầu thư, mình xin chúc cậu và gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc, chúc cậu đạt được nhiều thành công trong cuộc sống. Mình biết cậu đã đạt được ước mơ trở thành nhà báo, bởi mình cũng đã đọc được một số bài viết của cậu. Còn mình, mình cũng thực hiện được ước mơ trở thành một doanh nhân. Mình hi vọng tất cả những thành viên yêu quý của 9A5 ngày ấy đều đạt được mong ước của mình.

Vũ thân! Mình luôn ghi nhớ trong lòng rằng những thành quả mà chúng ta có được ngày hôm nay có công sức rất lớn của các thầy cô đã hết lòng dạy dỗ chúng ta dưới mái trường xưa. Vậy mà, sự bận rộn của cuộc sống lắm lúc đã làm mình quên thầy cô, quên trường cũ. Chúng mình thật có lỗi phải không Vũ? Và có lẽ, nếu không vì một chuyến đi công tác tình cờ thì mình cũng không nghĩ đến chuyện về thăm lại trường xưa.

Hôm ấy, vào một ngày hè, mình thong thả đi bộ dưới những tán cây xanh. Mình đang tới để giám sát công việc trong một chi nhánh, gần ngôi trường thân yêu của chúng ta. Mình bước từng bước, bỗng nhiên, mình cảm giác có gì đó là lạ. Mình liền ngoảnh sang bên và nhìn thấy. Tất nhiên rồi, sao có thể nhầm được nữa. Trong lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả, rất thân thuộc khi nhìn tấm biển: “Trường trung học cơ sở dân lập M.V.Lô-mô-nô-xốp”.

Đây chính là ngôi trường mà chúng ta đã gắn bó với nó trong suốt những năm học cấp II. Mình không kìm nén được cảm xúc và bước vào bên trong, vẫn những bóng dáng, hình ảnh thân thuộc, ngôi trường của chúng ta không thay đổi nhiều, có lẽ chỉ những hàng cây trên sân trường là xanh hơn, già hơn. Mình đang miên man trong dòng cảm xúc thì có một giọng nói cất lên:

- Anh vào đây có việc gì thế!

Đúng giọng nói này rồi, giọng nói của anh bảo vệ ngày xưa. Sau một thoáng sững sờ, mình vội đáp:

- Chào bác bảo vệ, tôi trước là học sinh trường này, nhân tiện đi qua đây nên muốn ghé lại thăm trường.

Người báo vệ cười xòa và nói:

- Ra anh cũng là học sinh trường này. Tôi đã làm bảo vệ ở đây suốt hai mươi năm nay, không biết tôi có hân hạnh được biết anh không nhỉ?

Mình đáp:

- Có thể bác không còn nhớ tôi, nhưng tôi thì nhớ bác rõ lắm.

Rồi mình nói chuyện với người bảo vệ một lúc lâu, nói về những kỉ niệm xưa cũ. Mình cứ ngỡ mình đang còn là một học sinh bé bỏng dưới mái trường này kia đấy. Sau đó, mình tiếp tục đi vào bên trong, lên cầu thang đi lên tầng hai. Đi dọc dãy hành lang, mình lại một lần nữa bắt gặp cái cảm giác hồi hộp, xao xuyến như khi còn là cậu học trò lớp chín. Đến cửa lớp học xưa, nhìn thấy biển lớp 9A5, mình như thấy lại hình ảnh của hai mươi năm về trước.

Trong “ngôi nhà chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã cùng học tập, vui chơi, cùng chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn, những tâm tư, tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng. Bảng đen, phấn trắng, những dãy bàn học, những giờ lên lớp, những cuốn lưu bút... tất cả chỉ như mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên trong kí ức mình.

À, cậu vẫn còn nhớ chỗ ngồi ngày xưa của tụi mình chứ? Hàng thứ hai, dãy bên trái - nơi tập trung những cây văn nghệ của lớp, là hạt nhân trong các buổi liên hoan, tổng kết cuối năm. Chỗ ngồi này đã gắn bó với mình suốt bốn năm học, với biết bao kỉ niệm.

Bao năm học trôi qua, mỗi người khi rời xa mái trường lại mang theo biết bao kỉ niệm, chỉ riêng điều đó thôi, lớp mình đã trở thành “kho lưu trữ tình cảm” của bao con người rồi, phải không Vũ?

Rời khỏi lớp cũ, mình đi tiếp và dừng lại ở cửa phòng thầy hiệu trưởng, mình gõ cửa và một giọng nói thân quen cất lên:

- Xin mời vào!

Mình mở cửa bước vào phòng. Trước mắt mình vẫn là thầy hiệu trưởng ngày xưa ấy nhưng thời gian đã nhuộm mái đầu thầy bạc trắng. Mình lễ phép cúi đầu chào:

- Em chào thầy ạ.

Thầy hiệu trưởng nói với giọng ngập ngừng:

- Xin lỗi, anh là...

- Thưa thầy, có thể thầy không nhận ra em. Bởi em chỉ là một trong bao học sinh của trường ta. Thầy cũng không phải là người trực tiếp dạy dỗ em. Nhưng em, cũng như tất cả những học sinh khác phải cảm ơn công lao của thầy cũng như các thầy, cô giáo khác dìu dắt chúng em dưới mái trường này. Bởi vậy, hôm nay đi ngang qua đây, em đã ghé lại thăm trường, nơi đã ươm mầm và chắp cánh cho những hoài bão của chúng em.

Thầy hiệu trưởng nhìn mình bằng ánh mắt hiền từ, trìu mến như ngày nào:

- Cảm ơn em, cảm ơn những suy nghĩ và tình cảm mà em đã dành cho các thầy, các cô. Thầy chúc em luôn thành đạt trong cuộc sống, hãy phát huy tốt những gì mà em đã tích lũy được trong những năm học tập và rèn luyện dưới mái trường này.

-Vâng, thưa thầy! Em sẽ cố gắng để không phụ lòng thầy cô. Giờ em xin phép thầy cho em được đi thăm trường.

Mình đã gặp lại nhiều thầy cô trước đây, khi chúng mình học, các thầy cô mới ra trường, giờ đây có người tóc đã điểm bạc. Tuy nhiên, không vì thế mà tinh thần và lòng hăng hái của những con người ấy vơi hụt đi. Trong mắt mình, họ vẫn là những giáo viên trẻ đầy năng nổ và nhiệt huyết, yêu nghề.

Hôm đó, mình nhớ nhất là cuộc gặp gỡ với cô Tâm dạy Toán của lớp mình hai năm cuối cấp. Chắc cậu vẫn còn nhớ chứ? Bây giờ, cô đã lớn tuổi hơn nhiều nhưng cô vẫn không thay đổi nhiều lắm. Vừa trông thấy cô, mình đã vội chào ngay:

- Em chào cô ạ!

Có thể thầy hiệu trưởng không nhận ra mình nhưng cô thì khác, cô nhận ra mình sau một thoáng ngỡ ngàng.

- Em là ... Tuấn có phải không? Có phải Tuấn lớp 9A5 năm xưa đây không?

- Vâng thưa cô, em là Tuấn đây ạ!

- Sau ngần ấy thời gian, em đã trở thành người chín chắn, đĩnh đạc như thế này rồi. Bây giờ em đang làm gì?

- Thưa cô, em đang làm phó giám đốc một công ty xuất nhập khẩu ạ. Hôm nay nhân buổi đi công tác em mới có dịp về thăm trường. Rồi mình và cô vào phòng hội đồng để nói chuyện. Mình sực nhớ ra là chưa hỏi thăm sức khỏe cô:

- Thưa cô, dạo này cô và gia đình vẫn khỏe chứ ạ?

- Cảm ơn em, cô vẫn khỏe. Thế còn em? chắc em đã lập gia đình rồi chứ?

- Vâng, thưa cô. À! Cô ơi, những học sinh cũ của lớp mình có thường hay đến thăm cô không ạ?

- Có một số người thỉnh thoảng vẫn đến chơi với cô. Còn một số thì đã lâu cô không gặp lại.

Mình đáp, lòng ngập tràn hối hận:

- Chúng em thật là có lỗi vì đã không đến thăm hỏi các thầy cô được thường xuyên.

- Cô cũng biết là cuộc sống của các em rất bận rộn nên cũng không trách các em đâu. Các em không cần thường xuyên đến thăm cô, chỉ cần trong kí ức các em còn lưu giữ những hình ảnh tốt đẹp về các thầy cô và mái trường xưa là được.

- Vâng, em cảm ơn cô.

Sau cuộc nói chuyện dài, mình tạm biệt thầy cô ra về, lòng đầy cảm xúc bâng khuâng khó tả.

Từ hồi vào Thành phố Hồ Chí Minh, cậu đã từng về thăm lại ngôi trường của chúng mình chưa? Nếu chưa thì cậu hãy ít nhất một lần trở về đó. Cậu sẽ được sống lại với bao kỉ niệm, và cậu sẽ gặp lại những thầy cô yêu quý đã từng dạy dỗ chúng ta.

Thôi thư đã dài, mình xin dừng bút. Hi vọng một ngày gần đây sẽ được gặp lại cậu tại ngôi trường của chúng ta.

                                                                                           Nhớ tk ngen !

dương gia thành công
Xem chi tiết
violympic
Xem chi tiết
Minh Nguyễn Cao
4 tháng 4 2016 lúc 12:34

Học kì 1 là 35% hay 35/100 = 7/20

Học kì 2 là 37,5% hay 375/1000 = 13/40

Vậy số hs phải chia hết cho 20 và 40

mà 40 chia hết cho 20 và 40

nên số học sinh giỏi hk2 là: 40 x 37,5% = 15 ( hs)

Đáp số: 15 học sinh

Mun Phạm
22 tháng 11 2018 lúc 20:41

Tỉ số phần trăm số học sinh giỏi kì II nhiều hơn học kì I là:

37,5%-35%=2,5%

Giả sử 2,5% tương ứng với 1 em thì số học sinh lớp đó là :

1*100/2,5=40(em)

Giả sử 2,5% tương ứng với 2 em thì số học sinh lớp đó là:

2*100/2,5=80

Giả sử 2,5% tương ứng với 3 em thì số học sinh lớp đó là:

3*100/2,5=120

Khi đó số học sinh giỏi học kì II là :

40/100*37,5=15(em )

Đ/s:15 em