Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
nguyen dan tam
Xem chi tiết
lê bảo an
Xem chi tiết
Akai Haruma
5 tháng 11 2023 lúc 19:17

Lời giải:
** Bổ sung điều kiện $x,y$ là số nguyên.

Với $x,y$ nguyên thì $3x+2, y-4$ cũng nguyên.

Mà $(3x+2)(y-4)=6$ nên ta có bảng sau:

Đặng Quỳnh Ngân
Xem chi tiết
Băng Di
26 tháng 10 2016 lúc 12:33

Sợt gg đi bạn :v

Đề trên đó hiếm cha gì

Linh Nguyễn
Xem chi tiết
thảo nguyễn
24 tháng 10 2021 lúc 21:48

cậu nên tách từng phần ra 

hihi

Nguyễn Vũ Khánh  Tâm
Xem chi tiết
I am➻Minh
5 tháng 11 2018 lúc 20:56

Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy tờ giấy khen và những điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng tôi thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng. Trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc bà đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho bà quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi: “Sao mình không giúp bà cụ qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại tôi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương tâm. Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: "Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt bà đang lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: "Ồ, nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”.Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tôi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhưng tôi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước đi. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây, tôi mới thấy đựơc bà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng. Tôi liền xách dùm bà về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền tôi nữa. Vừa đi, tôi vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho bà quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?". Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.

Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.

Duc manh Le dang
Xem chi tiết
nhokcute123
Xem chi tiết
Hồng Hà Nguyễn
10 tháng 12 2016 lúc 20:11

Xin lỗi mình không có

Phanh nè
Xem chi tiết
❤Nevenkita❤ Devil ❤
17 tháng 12 2019 lúc 21:09

vào trang tuyển sinh 2k7 đấy có mà

Khách vãng lai đã xóa
Thanh Sơn
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Phước Thịnh
6 tháng 4 2022 lúc 22:54

uses crt;

var a:array[1..100]of integer;

i,n,t,t1,dem:integer;

begin

clrscr;

readln(n);

for i:=1 to n do readln(a[i]);

t:=0;

for i:=1 to n do

if a[i]>0 then t:=t+a[i];

t1:=0;

for i:=1 to n do 

  if (a[i]>0) and (a[i] mod 2<>0) then t1:=t1+a[i];

dem:=0;

for i:=1 to n do 

  if a[i]>0 then dem:=dem+1;

writeln(t);

writeln(t1);

writeln(dem1);

readln;

end.

Trần Nguyên
Xem chi tiết
Vũ Quý Đạt
18 tháng 1 2016 lúc 10:09

mỗi trường 1 khác chứ đâu giống nhau